Vốn dĩ hai căn phòng ngay sát cạnh phòng trọ của tôi trước giờ đều đang có người ở, đột nhiên hôm nay lại cùng đồng thời chuyển đi, rồi người mới đến lại đồng thời chuyển tới như vậy, tôi cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Dù trong lòng cảm thấy khó hiểu là vậy nhưng vì Mục Mục buổi tối rất quấn tôi, thêm nữa trong nhà chỉ có hai mẹ con, tôi vừa phải chơi với con, vừa phải làm việc nhà cho nên tạm thời vẫn chưa có thời gian để sang thăm hỏi hàng xóm mới gì cả.
Đến tận gần mười giờ đêm, khi đã cho Mục Mục ngủ say rồi, tôi mới rảnh rang được một chút, đem túi rác xuống lầu trệt đi đổ, tiện thể xem hai phòng bên cạnh chuyển đến thế nào rồi, không ngờ chỉ thấy hai bên đóng cửa im ỉm.
Tôi đổ rác xong, vừa bước vào thang máy thì một người nữa cũng vào theo tôi. Ngửi thấy mùi hương thơm thanh lạnh quen thuộc, tôi bất giác giật mình, vội vội vàng vàng quay đầu lại nhìn. Trái tim liền thêm một lần kịch liệt chấn động.
Anh đứng tựa vào thành cửa thang máy, bình thản đút hai tay vào túi quần, ánh mắt vẫn thâm trầm như mặt hồ tĩnh lặng:
"Muộn như vậy, em còn ra ngoài sao?"
Tôi lắp bắp không thành tiếng, mãi sau đó mới có thể thốt ra được mấy từ: "Anh...anh...sao anh lại ở đây?"
"Anh mới đến đây thuê phòng". Anh thản nhiên trả lời, sắc mặt vẫn không hề biến đổi, chậm rãi bước vào thang máy rồi bấm nút lên tầng mười bốn.
Đầu tôi nổ ầm một tiếng. Anh đến đây thuê phòng? Anh thiếu tiền để ở khách sạn bảy sao hay sao? Không dưng chạy đến khu chung cư thu nhập trung bình này làm cái gì?
Nghĩ đến đó, bất giác tôi lại nhớ ra hai phòng bên cạnh mới chuyển đến hôm nay, liền cảm thấy hình như có cái gì đó không đúng.
"Tổng giám đốc, anh càng ngày càng biết đùa"
"Đúng vậy, anh chưa trải qua loại cảm giác này bao giờ. Không ngờ theo đuổi một người cũng thú vị như vậy".
Màn hình điện tử nhảy đến số mười bốn, thang máy kêu lên Ting một tiếng, sau đó cửa chầm chậm mở ra. Trước khi rời khỏi đó, anh còn buông lại cho tôi một câu không đầu không cuối: "Biết trước sẽ thế này, anh đã theo đuổi em từ sớm rồi".
Sau khi anh đã rời khỏi đó rất lâu rồi mà tôi vẫn cứ đứng thần người trong thang máy, ngẩn ngẩn ngơ ngơ nghĩ về mấy lời anh vừa nói, trái tim lại được dịp rung động dữ dội trong lồng ngực.
Anh đến tận thành phố này, vì tôi mà làm biết bao nhiêu chuyện, còn chuyển đến ngay sát cạnh phòng của tôi, nói muốn theo đuổi tôi lần nữa...Tôi thật sự không biết bản thân mình có thể chống cự được sự dịu dàng của anh thêm bao lâu nữa, hoặc là trong lòng đã sớm vì tình cảm chưa bao giờ hao mòn của mình mà đã bị anh cưa đổ từ rất lâu rồi... Giây phút này chỉ biết tôi hạnh phúc, thế thôi.
Anh nói cảm giác theo đuổi một người rất thú vị, tôi thì lại thấy cảm giác của người được theo đuổi cũng không tồi.
Được một người đàn ông cực phẩm như vậy chủ động theo đuổi, tôi tin, dù là tôi hay bất cứ người phụ nữ nào, cũng đều cảm thấy rất tự hào. Anh giỏi giang như vậy, đẹp trai như vậy, ngay cả cách ứng xử cũng vô cùng phong độ như vậy...tôi làm sao không yêu cho được.
Tôi mang theo tâm trạng lâng lâng vui sướng trở về phòng, nhìn Mục Mục đang say ngủ trong lòng mình, bất giác niềm vui vừa mới nhen nhóm lại dịu đi một ít. Ở gần nhau như thế, không sớm thì muộn, anh sẽ biết đến chuyện tôi đã có con. Nếu anh biết Mục Mục là con anh thì sẽ thế nào? Sẽ lựa chọn mẹ con tôi hay mẹ con chị ấy? Chúng tôi phải đối diện với nhau ra sao?
Tôi có thể bỏ qua hết mọi chuyện, bỏ qua chuyện trước đây anh yêu ai, ở Uzbekistan từng làm gì, bỏ qua những tổn thương trong lòng tôi...Thế nhưng, tôi lại không thể phủ định được, giữa hai người vẫn còn có một đứa con.
Tôi thở dài một tiếng, nặng nề chìm vào giấc ngủ...Mục Mục, hôm nay mẹ mệt rồi, ngày mai cho con gặp ba, có được không?
***
Ngày hôm sau, chúng tôi lại gặp mặt nhau ở công ty, lần này anh đến là để ký kết hợp đồng nhập khẩu khoáng sản. Trong phòng họp, người đàn ông có vẻ ngoài trầm tư an tĩnh từ tốn đặt bút xuống tập văn kiện trước mặt, từng điệu bộ viết chữ nhíu mày cũng mang theo ngàn vạn cuốn hút, ngàn vạn phong tình, hại tôi cứ ngây người ra nhìn, chẳng nghe ra được chữ nào vào đầu cả.
Người đàn ông kia là đang theo đuổi tôi thật à? Vì tôi mới ký hợp đồng với Edsel sao? Sao tôi lại cảm thấy khó tin quá.
Bỗng dưng lúc đó, không hiểu sao tôi lại đột nhiên nhớ lại những khoảng thời gian trước kia cùng anh, khi đó đầu ấp tay gối, cùng trải qua bao nhiêu chuyện, cùng đến con đường tơ lụa, cùng triền miên hàng đêm...hai má bất giác trở nên đỏ ửng.
Đẹp trai như vậy, thực muốn chạm vào lần nữa!!!
Tôi ra sức lắc đầu mấy lần, tôi bị điên rồi, làm sao có thể ngồi giữa phòng họp mà suýt chảy nước dãi vì ngắm trai đẹp như vậy chứ. Tôi đúng là hết thuốc chữa rồi.
Sau khi tan họp, Ethan có mời anh tham gia một bữa tiệc mừng hợp đồng thành công tối nay, tuy nhiên, Quân lại lắc đầu từ chối. Anh nói: "Hôm nay tôi rất bận".
Lúc ấy, tôi thật sự không hiểu là anh bận cái gì, cho đến tận buổi tối hôm đó, tôi mới biết là anh "bận thật".
Tối đó, tôi đang nấu nướng trong bếp, Mục Mục thì tập bò ở bên ngoài, đột nhiên nghe mấy tiếng chuông cửa. Khi tôi chạy ra mở cửa, thấy anh đứng bên ngoài, một tay cầm túi hoa quả, một tay cầm hộp trứng cá hồi, thản nhiên nói:
"Anh lỡ mua cái này, không biết xài thế nào?"
"Không phải đến việc ăn hoa quả anh cũng không biết ăn đấy chứ?"
Anh đưa cho tôi hộp cá hồi: "Anh không biết ăn cái này"
"Cho lên bếp, đổ nước vào là được"
"Ừ".
Chúng tôi vừa nói đến đó thì Mục Mục ở trong nhà bỗng dưng khóc rất lớn. Vì ở đây khuất chỗ con đang bò cho nên không thể thấy bên trong thế nào cả, nghe tiếng con khóc như vậy, tôi sợ con bị gì rồi, đầu óc khi ấy chẳng thể nghĩ được cái gì, cứ thế mặc kệ anh đứng ở ngoài, vội vội vàng vàng chạy vào.
Hóa ra Mục Mục vì không thấy tôi nên cố bò ra ngoài cửa đi tìm mẹ, đầu bị đập vào thành ghế, sưng u một cục.
Tôi xót con đến đứt ruột, vừa ôm vừa dỗ mãi mà thằng nhóc vẫn không chịu nín. Bỗng dưng vài phút sau đó lại đột nhiên nín re.
Tôi thấy kỳ lạ, liền quay đầu lại, thấy anh đang cầm một quả táo lắc lắc trước mặt con, không hiểu là thằng nhóc thích anh hay thích quả táo mà cả khuôn mặt đang nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt mà miệng thì lại toét ra cười.
Tôi chột dạ... Thật sự vẫn chưa chuẩn bị gì cho tình huống này, bây giờ cha con anh lại bỗng nhiên gặp nhau như vậy, không biết anh có phát hiện ra Mục Mục chính là con trai anh không? Cảm giác của anh sẽ thế nào? Ba chúng tôi sẽ thế nào?
"Đây là con trai của em à?". Anh vẫn cầm quả táo, tay còn lại nhẹ nhàng đưa lên, lau nước mắt cho Mục Mục, từng điệu bộ cử chỉ đều vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.
Tôi xoay người lại, gật gật đầu: "Vâng".
Tôi lén quan sát sắc mặt anh, thấy từ đầu đến cuối anh chẳng biểu lộ ra thái độ gì cả, nét mặt vẫn vô cùng bình thản, dường như không hề nhận ra bất kỳ điều gì khác thường trên người Mục Mục. Bất giác, tôi lại cảm thấy có chút buồn trong lòng. Người ta nói giữa những người cùng huyết thống một loại tâm linh tương thông, lẽ nào anh là cha ruột của Mục Mục mà không có cảm giác gì đặc biệt với con sao?
"Ba của con trai em, chắc hẳn rất đẹp trai".
Tôi khẽ nhíu mày. Anh nói theo đuổi tôi, chẳng lẽ không khó chịu khi tôi có con? Chẳng lẽ anh không tò mò sao, tại sao lại có thể tỏ ra bình thường như vậy, hơn nữa còn khen ba của con tôi rất đẹp trai.
"Tại sao anh nói vậy?"
Anh mỉm cười, ánh mắt toát lên sự yêu thương nồng đậm, chăm chú nhìn Mục Mục: "Bởi vì có nhìn thế nào, thằng bé cũng rất giống anh".
Cả người tôi lập tức đơ ra như tượng...
Tư duy khác biệt, ứng xử khác biệt, lúc nào cũng trầm tĩnh như mặt biển, đến cả việc khẳng định Mục Mục là con trai mình cũng theo một cách vô cùng bá đạo.
Ba của con em rất đẹp trai, bởi vì con em giống anh!!!
Khẳng định triệt để, không cho tôi bất cứ cơ hội nào để phản bác. Tôi vô thức lùi lại vài bước, ôm chặt con vào trong lòng, run run nói: "Anh...nói...gì vậy?"
Tôi lùi hai bước, anh tiến ba bước, mỗi bước đi đều ung dung chậm rãi nhưng đáy mắt lại toát lên sự vững vàng kiên định khó che giấu:
"Bây giờ đến con cũng có rồi, em còn không định chịu trách nhiệm với anh sao?"
Đây là cái đạo lý gì vậy? Lẽ ra anh phải chịu trách nhiệm với tôi mới đúng chứ, tại sao bây giờ lại thành ra tôi chịu trách nhiệm với anh? Cái người này...
"Chịu...chịu trách nhiệm gì chứ?". Tôi luống cuống đến nỗi nói lắp: "Ai bảo đây là con anh?"
Anh chống một tay vào tường, ép tôi và con sát vào trong lòng mình, cả khuôn ngực rộng lớn tựa như có thể một đời vững chãi che chở cho mẹ con tôi, để tôi và Mục Mục bình bình an an dưới bầu trời của anh mà sống: "An An, em không cần chịu trách nhiệm với anh cũng không sao, nhưng chẳng lẽ em không định chịu trách nhiệm với con? Cha con anh cũng cần nhau cơ mà"
Một câu nói rất giản đơn nhưng lại thâm tình như biển. Bất giác, một giọt nước mắt tôi không kìm được, khẽ lăn trên gò má. Sau suốt bao ngày tháng xa cách, sau bao nhiêu cô đơn tủi nhục nơi đất khách quê người, sau bao nhiêu khó khăn vất vả...cuối cùng thì ba chúng tôi rút cục cũng đợi được đến ngày hôm nay rồi.
Tôi có cảm giác như tất cả lý trí của tôi đã hoàn toàn sụp đổ, không muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa, không muốn giả vờ kiên cường nữa...Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng muốn được chở che cơ mà.
Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi mấy giọt nước mắt trên má tôi, khẽ nói: "Em thấy không, con đã lớn đến chừng này rồi, tại sao vẫn nhất định từ chối anh?"
Trái tim đau nhức dữ dội, tôi bật khóc nức nở. Đúng vậy, con tôi đã lớn bằng chừng này rồi, tôi đã khổ đau nhiều rồi, bây giờ không muốn nữa. Hãy để tôi ích kỷ một lần thôi, cho Mục Mục được có cha...
Anh hít sâu một hơi, dường như đang phải tận lực đè nén tất cả cảm xúc vào trong lòng,, dù mấy sợi tơ máu trong tròng mắt trở nên đỏ thẫm. Quân cúi xuống ôm cả tôi cả Mục Mục vào lòng, bàn tay lớn khẽ vuốt ve tấm lưng tôi, từng cử chỉ đầy yêu thương và trân trọng: "Anh sai rồi"
"Biết anh sai rồi?". Tôi vừa nấc vừa nói, không khí cứ nghẹn ứ trong lồng ngực.
"Sau này sẽ từ từ bù đắp cho em và con. Nhất định không bao giờ để em xa anh nữa"
Tôi mỉm cười, rõ ràng là cười mà nước mắt vẫn cứ thi nhau lăn dài trên gò má. Khóc vì hạnh phúc, khóc vì đau lòng, khóc vì sau suốt bao nhiêu đánh đổi, rút cục thì người đàn ông tôi yêu cũng vì tôi mà đến đây rồi.
Mục Mục lần đầu tiên được ba ôm như vậy, hai mắt liền tròn xoe nhìn anh, bàn tay nhỏ xíu giơ cao, chạm vào cằm anh, xoa xoa mấy sợi râu vừa được cạo sạch sẽ.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra hôm nay anh ăn mặc rất chỉn chu, râu vừa được cạo, tóc tai gọn gàng, cả người thoang thoảng mùi sữa tắm thơm ngát. Hình như là anh đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho cuộc trùng phùng sau bao ngày xa cách, sớm chuẩn bị đón nhận chuyện này rồi.
Ba chúng tôi cứ thế ôm nhau một lúc lâu, mãi rất lâu sau đó, anh mới chịu buông tôi ra, nhẹ nhàng nói:
"Thằng bé...". Anh hơi ngừng lại, giọng nói có phần run run: "Tên là gì?"
Tôi nhìn con, trả lời: "Mục Mục"
Anh kinh ngạc kêu lên: "Không thể. Tên Hoàng Mục Mục nghe không hay lắm"
Tôi phì cười, cái người này, tại sao trên thương trường kinh doanh giỏi là vậy mà đứng trước mặt con trai thì lại trẻ con như vậy chứ: "Đó là tên gọi ở nhà. Em còn chưa đặt tên cho con"
Anh hài lòng gật đầu: "Em ở đây với con, anh đi nấu trứng cá hồi cho em"
"Không cần đâu. Anh đâu biết nấu ăn"
"Anh nghe nói cái này rất lợi sữa". Anh cầm hộp trứng cá hồi trên tay, nghiêm túc giải thích: "Em phải ăn thật nhiều vào mới có sữa cho Mục Mục"
"Là người nào nói với anh như vậy?". Tôi trước kia chỉ nghe nói cá hồi mới lợi sữa, chưa nghe nói trứng cá hồi lợi sữa bao giờ. Không biết người nào vô lương tâm nói những điều xằng bậy với anh như vậy nữa.
Nghĩ đến đây, tôi bất giác nhận ra rằng: hóa ra anh đã biết đến con từ trước rồi. Vì thế nên mới cố tình đem trứng cá hồi đến đây cho tôi... Người đàn ông này, rút cục là tại sao? Tại sao bất cứ thứ gì từ anh cũng đều ngọt ngào đến vậy???
Mặt mày anh lập tức nghệt ra, hỏi lại tôi: "Không phải sao? Ăn cái này không nhiều sữa à?". Nói rồi, anh liền đặt hộp trứng cá xuống bàn, xoay người đi ra cửa.
"Anh đi đâu vậy?"
"Đi mua cái gì có nhiều sữa"
Tôi phì cười, vội vàng kéo tay anh lại: "Em nhớ lại rồi, ăn trứng cá hồi có nhiều sữa"...
Bữa cơm hôm ấy, lần đầu tiên ba người chúng tôi ăn chung với nhau. Anh từ đầu đến cuối chỉ chăm chú đút bột cho Mục Mục, ánh mắt vốn dĩ luôn hờ hững lạnh nhạt, bây giờ lại toát lên vẻ yêu thương cưng chiều rõ ràng. Ánh mắt này, tôi chưa từng bắt gặp qua bao giờ, cả những cử chỉ của anh hiện tại cũng vậy. Anh rất thích Mục Mục của chúng tôi sao?
Nhìn tay áo sơ mi đắt tiền của anh xắn lên cao, mấy ngón tay đẹp đẽ cũng nhem nhuốc vì dính bột... vậy mà anh vẫn thoải mái mỉm cười, còn vui vẻ dỗ con ăn...lòng tôi lại cảm thấy hạnh phúc và bình yên đến lạ.
Đây chính là hình ảnh của gia đình tôi mong ước bấy lâu nay, bây giờ trở thành hiện thực rồi, tại sao tôi lại vẫn cảm thấy như một giấc mơ vậy. Ngọt ngào và đến bất ngờ khiến tôi không dám tin là thật.
Mục Mục có vẻ rất thích anh, từ đầu đến cuối đều chịu ăn, chịu chơi, còn thường xuyên bò đến chân anh, giật giật ống quần tây của anh, cười toét miệng...Đây mới đúng là giữa những người cùng huyết thống có tâm tư tương thông, vừa gặp đã liền trở nên rất đỗi thân thiết, rất đỗi thân thương.
Anh còn ôm con cho tới khi thằng bé ngủ say mới đặt xuống giường, yên lặng ngắm thằng nhóc thêm một lúc nữa rồi mới điềm đạm lên tiếng:
"Muộn rồi, em ngủ sớm đi". Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của thằng bé, sau đó chuẩn bị đứng dậy ra về.
Tôi đang chìm đắm trong không khí gia đình hạnh phúc thế này, đột nhiên bây giờ anh sắp trở về, tôi lại cảm thấy có chút không cam lòng. Đã lâu lắm rồi tôi không được chạm vào anh, tôi rất muốn được ôm anh, được hôn anh, được say ngủ trong vòng tay ấm của người đàn ông tôi yêu...Nhưng thật sự, chúng tôi có thể như vậy nữa hay không, tôi cũng không biết nữa...
Anh đứng dậy, khi đi qua người tôi lại thoáng có chút chần chừ: "Cảm ơn em, ngủ ngon"
Nói rồi, anh đưa tay, hai lòng bàn tay lớn áp vào má tôi, sau đó đặt lên tóc tôi một nụ hôn rất khẽ.
Lâu lắm rồi tôi không được trải qua cảm giác ngọt ngào như thế này, bây giờ đột nhiên anh hôn tôi, lý trí vốn đã sớm lung lay của tôi bây giờ cũng vì cái hôn này mà đã chính thức hoàn toàn sụp đổ. Trái tim cứ gào thét tên anh điên cuồng trong lồng ngực, vừa muốn anh về, lại vừa không muốn anh về, vừa muốn từ bỏ, lại vừa không cam lòng!!!
Anh vừa xoay người đi được hai bước thì tôi không kìm được, vô thức đưa tay giữ lấy cánh tay anh. Bóng dáng cao lớn lập tức sững lại.
Tôi cảm nhận được người anh đơ ra như tượng, mạch đập trên cổ tay cũng trở nên hoàn toàn rối loạn. Nửa phút sau đó, anh quay người lại, mạnh mẽ kéo lấy cánh tay tôi, siết chặt tôi vào lòng: "An An, hôm nay anh không trở về, có được không?".