Lưu Tố Cầm cứ lùi dần, lùi dần, đến khi lưng chạm phải vách tường thì không thể lùi đi đâu được nữa.
Anh vẫn cứ thế lãnh khốc từng bước tiến lại, mỗi một bước chân đi đều đường hoàng hiên ngang, khí tráng cũng quá mức kinh người. Thực sự, từ khi tôi bị gả vào gia đình anh cho đến giờ, Lưu Tố Cầm lúc nào cũng là người coi thường tôi nhất, luôn bắt bẻ chửi bới tôi trong từng chuyện nhỏ nhặt. Bình thường, bà ta vô cùng hống hách, vô cùng khinh miệt người khác, hôm nay được chứng kiến bà ta trong bộ dạng sợ sệt trước anh như vậy, bất giác trong lòng tôi lại xuất hiện một cảm giác thỏa mãn vô cùng.
"Hoàng Minh Quân...mày...đừng làm bừa".
Anh chống một tay lên tường, Lưu Tố Cầm run rẩy nép sát bức tường đến mức hai chân mềm nhũn. Nhìn anh đáng sợ như vậy, đến cả tôi còn cảm thấy sợ hãi, huống gì là người đang bị anh đe dọa như bà ta.
"Bà đã làm gì ông nội?".
Anh chậm rãi nói ra từng chữ một, nhưng mỗi chữ đều sắc lạnh như dao cứa. Tôi nhìn thấy khi nghe những lời này phát ra từ miệng anh, đáy mắt bà ta lóe lên một tia thảng thốt, sau đó run run nói:
"Ông bị...đột quỵ...Tao...tao có thể làm gì ông...chứ"
"Tôi cho bà một cơ hội. Một là nói thật mọi chuyện, hai là tôi sẽ cho bà sống không bằng chết". Anh cúi xuống sát mặt Lưu Tố Cầm, lạnh nhạt mở miệng: "Bà đừng quên, đây vẫn còn là công ty của tôi. Hình thức giết người nào tôi cũng đều có thể làm nhanh gọn".
Trước khí thế dã man như vậy của anh, Lưu Tố Cầm vẫn cố nói: "Tao...không làm...gì cả"
Anh không thèm nói gì, lạnh lùng nâng bàn tay đang chống trên tường xuống, nhắm vào cổ của Lưu Tố Cầm, chỉ có điều, khi những ngón tay đẹp đẽ chưa chạm đến cổ bà ta, lý trí Lưu Tố Cầm dường như đã không thể chịu nổi trước hàn khí lạnh lẽo như đao kiếm của anh, vội vội vàng vàng nói tiếp:
"Tao nói...tao nói".
Thật sự, tôi thấy anh hiện tại ngầu hết sức. Còn dã man hơn cả Trịnh Hạo Vũ lúc ở Uzbekistan, tôi nhớ lúc ở biệt thự của Đới Mục Lãm, Trịnh Hạo Vũ dùng bom để đe dọa Đới Mục Lãm, còn bây giờ anh lại chỉ cần dùng khí chất có thể giết người không dao của mình, là đã đủ bức Lưu Tố Cầm phải nói ra sự thật rồi.
Anh ngừng lại vài giây, sau đó thu tay về, lẳng lặng nhìn bà ta. Thấy anh như vậy, Lưu Tố Cầm mới dám thở hắt ra một tiếng, lí nhí nói: "Tao...tao lỡ tay, để nhầm lọ thuốc Glucocorticoid....ông uống nhầm"
"Mẹ kiếp". Anh gằn lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu như máu, bàn tay vừa hạ xuống, giờ lại chợt định nâng lên, tiếp tục nhằm vào cổ Lưu Tố Cầm. Glucocorticoid là loại thuốc gây tăng đường huyết, tăng huyết áp. Ông nội vốn đã nhiều tuổi, lại có tiền sử huyết áp cao như vậy mà bà ta lại dám nói để nhầm lọ Glucocorticoid vào thuốc của ông. Tôi nghĩ bà ta chính là muốn hại ông mới đúng.
Tôi thấy dường như anh đang phải kiềm chế đến mức cực hạn, sợ sẽ xảy ra chuyện cho nên đành vội vàng tiến lại, ôm lấy cánh tay anh: "Anh, bình tĩnh lại đã"
Anh liếc tôi một cái, ánh mắt vẫn ngập tràn sát khí khiến tôi thấy sống lưng bất giác trở nên lạnh toát, tuy nhiên ngay khi nhìn thấy tôi, sát khí ấy cũng liền giảm đi vài phần.
Lưu Tố Cầm nhanh như chớp nắm lấy cơ hội này, vội vàng nói: "Hiểu nhầm...là hiểu nhầm thôi..."
Quân quay sang bà ta, mở miệng một cách cực kỳ dứt khoát, dường như không cho Lưu Tố Cầm lấy nửa cơ hội từ chối: "Tôi cho bà 2 phút. Gọi điện thoại, chuyển ông nội đến biệt thự của tôi ngay lập tức".
Bà ta nghĩ cũng không cần nghĩ, hoặc có lẽ một ông già bị tăng áp dẫn đến đứt mạch máu não phải cần đến một phép tiên mới có thể tỉnh lại sẽ không phải là mối nguy hiểm đối với Lưu Tố Cầm, cho nên bà ta mới không chần chừ gọi điện thoại cho người làm của mình: "Chuyển ông đến biệt thự của Quân, nhanh lên".
Nghe xong, anh quay lại ghế của mình, ngồi xuống. Lưu Tố Cầm cũng không dám bước ra khỏi phòng họp, bởi vì ở cửa đã có sẵn bốn năm người vệ sĩ mày mặt lạnh như băng đứng gác bên ngoài rồi. Tình huống này, nếu tôi đoán không nhầm thì anh cũng đã sớm dự liệu được từ trước rồi. Bởi vì thế nên anh mới giao cho chị Hiền đưa Hoàng Minh Kính và Hoàng Minh Hải tới phòng làm việc cấp cao để làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần và nhận con dấu cùng tài liệu của Chủ tịch tập đoàn.
Trí tuệ của con người này thật quá mức kinh người. Anh không tiếp tục ngồi trên ghế Tổng giám đốc tập đoàn này thì cũng dư sức có thể xây dựng nên một tập đoàn khác, có khi còn có thể lớn mạnh hơn gấp nhiều lần. Chỉ là anh không muốn ra đi mà thôi.
"An An, lại đây".
Tôi chậm rãi tiến lại gần, anh không nói không rằng một câu, cũng không quan tâm đến Lưu Tố Cầm còn ở trong phòng, liền kéo tay tôi ngồi xuống trên đùi mình: "Bữa trưa muốn ăn gì?"
Lần đầu tiên thân mật trước mặt người khác như vậy, tôi có chút đỏ mặt, vừa định đứng lên thì anh đã ấn hông tôi ngồi xuống: "Em...em...ăn gì cũng được"
Lưu Tố Cầm có vẻ rất ngạc nhiên vì trước kia bà ta đã sớm biết Quân rất chán ghét tôi, bây giờ tự nhiên hai người lại tình tình tứ tứ như vậy, bà ta nhịn không được, liền nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó lại nhíu mày.
"Từ giờ về sau, em không cần phải sợ bà ta". Anh thấy tôi cứ liếc mắt nhìn về phía Lưu Tố Cầm cho nên đành đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, ánh mắt hướng về phía Lưu Tố Cầm, hàm ý như muốn khẳng định lại cho bà ta rõ thêm một lần: Tôi sau này chính là được anh che chở và bảo vệ, dù bà ta có là ai đi chăng nữa thì tôi cũng không cần phải sợ hãi cúi đầu.
Anh lạnh nhạt nói với Lưu Tố Cầm: "Dù là giết một người phụ nữ yếu đuối mới sinh con hay hãm hại một ông già hơn bảy mươi tuổi, bà cũng đều dám làm. Thứ phụ nữ như bà mới đáng dơ bẩn. Bà không có tư cách để so sánh với cô ấy, đụng vào bà, tôi chỉ thấy bẩn tay".
Hóa ra, không phải là anh đột nhiên muốn dịu dàng với tôi, mà là anh muốn cho Lưu Tố Cầm thấy, anh sẽ không vì thân phận của tôi mà cảm thấy dơ bẩn. Bà ta sỉ nhục tôi, còn anh sỉ nhục bà ta. Xét về độ cao thấp, mỗi câu mỗi từ anh nói ra còn sắc bén hơn bà ta gấp trăm lần, không cho bà ta bất kỳ mặt mũi nào mà phản kháng nữa.
Lưu Tố Cầm giận đến mức run người: "Dù gì nó cũng là thứ tao cưới về cho mày"
Lần này, anh nở ra một nụ cười: "Vậy sao? Bà có nhớ rõ không?"
Tôi nhíu mày nhìn anh. Không phải là Lưu Tố Cầm chọn tôi cho anh sao? Sao bây giờ anh lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ người mà Lưu Tố Cầm chọn cho anh không phải là tôi?
Tôi vừa định lắng nghe xem tiếp theo hai người sẽ nói gì thì điện thoại của Lưu Tố Cầm đổ chuông. Bà ta bật loa ngoài nên tôi có thể nghe rõ đầu dây bên kia nói chuyện: "Chị Cầm, đã chuyển ông đến biệt thự của anh Quân rồi ạ"
"Được".
Anh ôm tôi đứng dậy, mỉm cười lạnh lẽo nhìn về phía Lưu Tố Cầm: "Những thứ bà đã gây ra với gia đình tôi, tôi lấy tư cách của mình ra thề, tôi sẽ trả bà đầy đủ, một thứ tuyệt đối cũng không thiếu".
Nói rồi, anh ôm tôi đi thẳng, để lại Lưu Tố Cầm hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.
***
Sau khi rời khỏi công ty, chúng tôi ngay lập tức lái xe về biệt thự. Đúng như tin tức chúng tôi nhận được, ông nội đã được chuyển an toàn về đây, các bác sĩ của anh cũng đã được điều động đến.
Anh đứng trước giường của ông nội, ánh mắt chăm chú nhìn ông, lãnh đạm mở miệng hỏi vị bác sĩ nhiều tuổi đứng gần đó: "Bác sĩ, có cách nào điều trị không?"
"Hiện tại chỉ có thể tiếp tục truyền dịch để duy trì sự sống. Tôi sẽ nhờ một vị bác sĩ khác cho phác đồ điều trị"
"Bác sĩ khác?". Anh nhíu mày: "Ông ta ở đâu".
"Cậu ấy vẫn còn trẻ. Hiện đang ở thành phố B, nhưng vô cùng khó mời"
"Tốn bao nhiêu tiền cũng được, ông liên hệ đi"
"Bác sĩ này không phải có tiền là mời được đâu". Vị bác sĩ già chỉnh lại gọng kính, sau đó cúi xuống tiêm một mũi gì đó vào dây truyền dịch: "Nhân tài của nền y học nước nhà, lịch trình kín mít. Tôi cũng tạm coi là có chút quen biết với cậu ấy, để chút nữa tôi thử gọi điện thoại để xin phác đồ điều trị xem sao"
Anh gật gật đầu: "Nếu có vấn đề gì, cứ nói với tôi"
"Được"
Tối hôm đó, các bác sĩ đang điều trị cho ông nội xin được cấp một tivi màn hình lớn có kết nối mạng, để trong phòng. Tôi thật sự tò mò muốn xem họ làm cái gì mà cần dùng đến tivi, cho nên đành len lén đến phòng bệnh quan sát. Không ngờ, các bác sĩ ở đây đang kết nối với một bác sĩ khác bằng video call. Người đàn ông trên tivi tuy khuôn mặt còn rất trẻ tuổi, nhưng ánh mắt lại sáng ngời hơn cả ngàn ngôi sao, dáng vẻ cực kỳ anh tuấn. Anh ta đang tỉ mỉ hướng dẫn cho các bác sĩ ở phòng bệnh phác đồ điều trị, điều đáng ngạc nhiên nhất là tất cả mọi người ở đây, từ bác sĩ nhiều tuổi cho đến các y tá đều nghiêm cẩn lắng nghe và răm rắp làm theo. Người đó tuy còn trẻ tuổi mà lời nói đã có trọng lượng như vậy, có lẽ chính là "Nhân tài của nền y học nước nhà" mà buổi chiều vị bác sĩ kia đã nhắc đến.
Nhìn người đàn ông có đôi mắt trong veo bình thản, dù chỉ thấy nửa thân trên nhưng cũng đủ để nhận ra được sự thanh cao ẩn sau lớp áo blouse màu trắng, chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác, chỉ cần vị bác sĩ trẻ này chịu điều trị cứu người, ông nội của chúng tôi chắc chắn sẽ tỉnh lại.
***
Hai ngày sau, hội đồng quản trị triệu tập bất chợt. Lần này là vì chuyện bầu lại Tổng giám đốc của tập đoàn.
Tôi biết ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh đến vậy. Tôi thật sự hy vọng Hoàng Minh Kính còn chút tình người, còn nghĩ đến việc ông ta vẫn còn có một đứa con trai tên Hoàng Minh Quân. Nhưng dường như tôi lầm rồi.
Lần này tôi không được tham gia cuộc họp nên không biết bên trong họ bàn bạc những chuyện gì, chỉ biết rằng khi họp xong, một vài cổ đông vừa đi vừa nói chuyện với nhau nên tôi có nghe lỏm được một chút:
"Anh có tin Hải sẽ làm tốt chức vụ đó hơn Quân không?"
"Tranh đấu nội tộc mà, quan tâm làm gì chứ. Không anh làm tổng giám đốc thì em làm. Đằng nào cũng là người nhà họ cả"
"Tôi vẫn thấy Quân có thực lực hơn"
Người đàn ông kia kéo áo nói nhỏ: "Thực lực thì làm cái gì, ai chẳng biết ông Kính chỉ coi trọng mình con trai thứ. Bây giờ ông Diên cũng coi như chết rồi, Hoàng Minh Kính lên làm chủ tịch, chẳng ai ở phe của Tổng giám đốc Quân nữa, chúng ta thuyền thuận theo gió thì hơn"
Người kia gật gù: "Nhận tiền của bà ta rồi thì phải làm theo thôi chứ biết làm thế nào. Đằng nào Quân hay Hải làm tổng giám đốc cũng chẳng liên quan đến chúng ta. Có lợi nhuận là được".
Tôi nghe xong mấy câu này, liền đoán được là Lưu Tố Cầm đã dốc toàn lực để đưa con trai mình lên vị trí Tổng giám đốc. Cuộc họp này chắc chắn đã bãi nhiệm chức vụ đương nhiệm của anh rồi.
Tôi vội vội vàng vàng chạy đến phòng làm việc của anh, chẳng thèm gõ cửa đã tự nhiên mở cửa bước vào.
Trong căn phòng rộng lớn được thiết kế hai mặt hoàn toàn bằng kính chịu lực, anh lặng lẽ ngồi ở bàn làm việc, xoay lưng nhìn về phía bức tường kính trước mặt. Giữa một không gian rộng rãi như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy người đàn ông của mình thực quá đỗi cô đơn, thật quá đỗi lẻ loi, trái tim không kìm được liền xông lên một nỗi xót xa đau nhói.
Mấy ngày hôm nay, anh lúc nào cũng tỏ ra như không có gì xảy ra, chỉ im lặng bình thản, không hề có động tĩnh gì, dù tôi đoán rằng anh biết ngày này sẽ đến. Anh đã vì gia đình này mà tranh đấu rất nhiều, cố gắng giữ gìn công sức một đời của ông nội rất nhiều... thế nhưng ngay cả ba ruột của mình cũng đối xử với anh không khác gì người dưng nước lã. Tôi thật sự rất thấu hiểu cảm giác hiện tại của anh, cũng cảm thấy xót xa thay anh.
Tôi chậm rãi tiến lại, người đàn ông của tôi vẫn cứ mông lung vô định nhìn về phía trước, đầu mày hơi nhíu, khắp thân phảng phất ra một nỗi cô đơn tịch mịch.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh: "Không sao đâu. Mọi chuyện rồi sẽ ổn"
"An An, cuộc sống trong trại trẻ mồ côi của em trước kia thế nào?". Anh vẫn không nhìn tôi, chỉ có một bàn tay to lớn đặt lên bàn tay tôi, âm thầm yên lặng để trên đó.
"Cái gì cũng tốt, trừ việc bị bắt nạt và không có cha mẹ". Tôi biết anh hỏi tôi câu này là muốn hiểu cảm giác mồ côi có khác với cuộc sống của anh không. Rõ ràng anh vẫn còn cha mà lại giống như một đứa trẻ mồ côi. Không một ai quan tâm, không một ai thương xót.
Cho đến mãi sau này, tôi mới biết, hóa ra anh không muốn làm gì, anh im lặng trước tất cả mọi thứ...là để chờ ba anh thay đổi, chờ xem ông ấy rút cục là còn tình còn nghĩa gì với một đứa con trai như anh không. Thực sự, nếu là tôi, tôi cũng cảm thấy rất đau lòng.
"Không có cha mẹ, nghĩa là không ai che chở cho em có đúng không?"
Tôi gật gật đầu: "Nhưng em nghĩ thông suốt rồi, em lớn đến bây giờ cũng không cần cha mẹ. Có họ hay không cũng không có ý nghĩa gì".
Anh kéo tay tôi vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu: "Sau này, anh sẽ che chở cho em, bảo vệ em"
Tim tôi đập loạn xạ lên trong lồng ngực, đây là lần đầu tiên anh nói dễ nghe như vậy, lần đầu tiên anh bày tỏ tình cảm với tôi, dù không phải một lời yêu nhưng như thế tôi cũng đủ cảm thấy vui rồi: "Chúng ta sẽ mãi mãi thế này chứ? Mãi mãi ở cạnh nhau, được không?"
"Được. Chỉ cần em tin anh"
"Em nhất định tin anh"