Dưới sự hướng dẫn của anh, tôi vùi đầu vào nghiên cứu thiết kế hầm mỏ suốt mấy ngày, rút cục ba ngày sau cũng có thể hoàn thành xong một bản vẽ tạm coi là chấp nhận được.
Thiết kế của tôi nhanh chóng được anh đem ứng dụng vào xây dựng hầm ở mỏ vàng TM20, sau gần bảy ngày khai thác thì tạm thời chưa xảy ra hiện tượng sụt lún gì, trái lại, lúc các công nhân đào qua đoạn đất ẩm nhất giáp sông Nize thì vách tường hầm cũng không hề bị ngấm nước, như vậy có nghĩa là công trình nghiên cứu của tôi và anh bước đầu cũng đã đạt được một số thành công nhất định rồi.
Ngày thứ mười, lượng quặng lớn đầu tiên được di chuyển bằng ròng rọc trên cao ra khỏi hầm mỏ, vận chuyển đến khu tách quặng. Trước đó, tập đoàn Diên Kính đã nhập khẩu máy tách quặng tiên tiến nhất, cho nên tôi tiếp tục được anh giao cho giám sát khâu vận hành loại máy này. Kết quả là sau khi tách quặng, lượng vàng đầu tiên chúng tôi thu được ở mỏ TM20 lên đến gần 100kg.
Mẹ ơi, 100kg vàng, lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy nhiều vàng thế, nhìn đến lóa cả mắt.
Anh thấy thái độ ngơ ngơ ngẩn ngẩn của tôi như vậy, nhịn cười không được liền hắng giọng che miệng ho nhẹ một cái:
"An An, tới phòng làm việc của tôi".
Vốn dĩ tôi không hề nghe được câu này, bởi vì đầu óc vẫn còn bận tính tính toán toán xem 100kg sau khi chế tác và bán ra thị trường thì được khoảng bao nhiêu tiền, rồi nếu cứ khai thác với tiến độ thế này thì bao lâu nữa mới thu hồi được lượng vốn 10 triệu USD đã bỏ ra...Cho đến khi người quản lý Nhà máy tách quặng huých nhẹ vào cánh tay tôi, thấp giọng nói: "Cô An, tổng giám đốc gọi cô kìa". Tôi mới phát hiện ra nước dãi của mình lúc đó đã suýt rơi xuống áo rồi.
Tôi vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy anh đã lẳng lặng quay lưng đi về phía cửa chính được một quãng rồi cho nên đành nhanh chân chạy theo.
Phòng làm việc của anh thật ra chỉ là một chiếc lều nghỉ rộng lớn ở giữa trung tâm của khu khai thác mỏ HU10 và TM20, bên trong ngoài những đồ vật giản đơn phục vụ cho công việc ra thì không hề có thứ gì thú vị cả, hệt như thư phòng làm việc của anh ở nhà, bên trong chỉ có một tủ tài liệu, một bộ bàn trà nhỏ và một chiếc bàn rộng rãi để làm việc, thế thôi.
Tôi ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, vui vẻ nói: "Anh gọi em à?"
"Lần này khai thác vàng thành công có công đóng góp rất lớn của cô". Anh ngồi ở bàn làm việc lớn, lưng tựa vào ghế bọc da thật, điệu bộ vô cùng nhàn nhã: "Cô lựa chọn hình thức khen thưởng đi".
Tôi lập tức xịu mặt, ở đây không có ai, việc gì phải nói chuyện theo kiểu phân định rạch ròi thân phận cấp trên cấp dưới như vậy chứ, càng nghe càng thấy tư duy của giai cấp tư bản ăn sâu vào máu của anh rồi, không cách nào cứu chữa.
"Tổng giám đốc, tôi chưa nghĩ ra hình thức khen thưởng gì cả". Thật ra tôi không cần anh khen tôi hay là thưởng cho tôi cái gì. Tất cả là do tôi tự nguyện giúp anh, tự muốn như vậy, cho nên tôi mới trả lời như thế.
Anh thấy tôi mặt mày phụng phịu, ý cười trong ánh mắt lại càng thêm nồng đậm: "Hay là thế này đi, tôi thưởng cho cô một chuyến du lịch trăng mật ở con đường tơ lụa cùng Tổng giám đốc, ý cô thế nào?"
Á!!! Tôi nhớ ra rồi. Trước đây khi chuẩn bị sang Uzbekistan, anh đã nói sẽ đưa tôi đến con đường tơ lụa, đền lại tuần trăng mật không vui trước kia của chúng tôi. Chỉ có điều, từ khi sang bên này đã xảy ra rất nhiều việc, hại tôi quên sạch sành sanh chuyến đi đó rồi. Không ngờ anh bận rộn nhiều thứ như vậy mà vẫn còn nhớ đến những chuyện vụn vặt thế này, còn cố tình dùng "hình thức khen thưởng trá hình" để tặng cho tôi.
Tổng giám đốc ơi, tổng giám đốc à. Đi du lịch cùng với anh, dù không phải là tuần trăng mật thì cũng ngọt chết em rồi!!!
Khuôn mặt của tôi từ phụng phịu ngay lập tức đổi thành cười toe toét, tôi vui vẻ bỏ tách trà xuống bàn, chạy tới tự nhiên ngồi xuống đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông mang mùi hương thanh lạnh thơm ngát ở đối diện: "Phần thưởng này, đương nhiên là tôi thích".
Tôi vừa nói vừa đưa một tay lên vuốt vuốt bờ môi anh, ý nghĩ muốn hôn biểu hiện qua ánh mắt khó lòng che giấu: "Nhưng tổng giám đốc bận trăm công nghìn việc như vậy, đi cùng một nhân viên nhỏ nhoi như tôi, có tiện không?"
"Thật ngại quá, tổng giám đốc ký quyết định rồi. Tôi chỉ biết làm theo thôi".
Tôi hài lòng mỉm cười, cúi xuống nhẹ nhàng hôn môi anh, vừa hôn vừa nhấm nháp vị bờ môi mềm ấm nóng, vị đầu lưỡi thanh lạnh thơm ngọt, hôn đến trời điên đất đảo, hồn xiêu phách lạc.
Tôi thật lòng yêu anh từ những điều vô cùng nhỏ nhặt, kể từ lúc gặp chuyện ở Kyoto đến những lần anh nhăn mày chê cơm tôi nấu không ngon để nhường đồ ăn cho tôi, đến cả bây giờ, mỗi việc anh làm, mỗi lời anh nói đều khiến tôi si tâm tuyệt đối. Đời này kiếp này, được kết hôn với một người đàn ông ưu tú như vậy, có lẽ là phúc phận lớn nhất mà tôi có được. Tôi yêu anh!!!
***
Trước đây, khi còn nhỏ tôi rất thích đọc truyện "Nghìn lẻ một đêm", không ngờ hôm nay được đặt chân đến cái nôi của những câu chuyện cổ tích xưa kia, những mẩu chuyện nhỏ lúc thơ bé chớp nhoáng một cái đã hóa thành những tòa thành chân thực diễm lệ.
Sau khi việc khai thác vàng bước đầu đã ổn, anh giao lại toàn bộ quyền điều hành ở mỏ HU10 và TM20 cho Giám đốc kinh doanh của công ty, để chị Hiền trở về Việt Nam trước, còn tôi và anh thì lên đường đến thành phố Samarkand, Bukhara và Khiva, những điểm dừng chân trên con đường tơ lụa.
Tôi đã rất háo hức, rất mong chờ, rất tin vào lời hứa: "Sau này, những nơi đẹp đẽ, anh nhất định sẽ dành thời gian đưa em đi". Tôi chỉ là đã không hề biết rằng, đây là nơi đẹp đẽ đầu tiên anh toàn tâm toàn ý đưa tôi đi...và cũng là nơi đẹp đẽ cuối cùng chúng tôi cùng nhau đi khi còn ở bên nhau... Những ngày tháng sau này, mỗi người đã rẽ riêng một hướng.
Chúng tôi đến thành phố Samarkand, thành phố của Alexander Đại đế. Đúng như những gì tôi tưởng tượng, thiết kế ở đây vô cùng cổ kính và kỳ bí giống như trong truyện cổ tích, ngoại trừ việc Samarkand tuyệt mỹ hơn rất nhiều. Những mái vòm xanh ngọc lam và bức tranh tường phủ sành, khảm ngọc quý với những hình trang trí nghệ thuật màu xanh chủ đạo trên những nhà thờ Hồi giáo vẫn rực rỡ tỏa sáng sau bao thăng trầm lịch sử.
"Em có thích không?".
Tôi nắm tay anh, đứng trong một tòa thành hình nấm lộng gió, xung quanh bốn bề được xây dựng hoành tráng như cung điện của Nghìn lẻ một đêm khiến cho tôi không che giấu được sự phấn khích: "Thích nơi đây vẫn chưa nhiều bằng thích anh".
Thật sự, khi ấy tôi đã ước anh sẽ nói: "Anh cũng thích em như em thích anh". Tuy nhiên anh chỉ mỉm cười, bình thản trả lời: "Nếu em thích nơi này bằng anh, anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện có nên đào một cái hầm ở đây rồi gài bom vào hay không"
Cái người này, bình thường khi làm việc thì lạnh lùng đến mức con ruồi cũng không dám vo ve bay ở trước mặt, lúc giỡn lại cũng thật bá đạo hết sức. Ai đời cả một kiệt tác vĩ đại của lịch sử thế giới đã được UNESCO công nhận mà anh lại đòi ôm bom đánh sập. Nhưng mà...tôi lại thích kiểu bá đạo đó mới buồn cười.
Tôi khẽ cười, gió đem mấy lời nói trên môi tôi thổi đi khắp muôn nơi: "Em thích anh...vô cùng thích anh"
***
Buổi chiều, anh dắt tôi đến một căn phòng rộng rãi phía đông nam của cung điện. Căn phòng này được thiết kế theo phong cách của giới Hồi giáo, bốn bề xung quanh đều khảm ngọc quý, đồ đạc xung quanh dát vàng, ở giữa phòng còn có một bể tắm nho nhỏ phủ đầy cánh hoa hồng.
Tôi tưởng chúng tôi chỉ đến đây tham quan thôi, không ngờ anh lại chỉ vào bồn tắm rồi nói: "Em tắm trước đi"
Tôi há hốc mồm kinh ngạc. Tắm ở đây á? Ý anh là chúng tôi được ở đây à?
Anh thấy thái độ ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm của tôi như vậy, đành nhẹ nhàng mỉm cười: "Đêm nay chúng ta ở đây".
Vừa dứt lời, vài người phụ nữ đem những khay đựng quần áo và trang sức bước vào phòng, trong đó có một chị gái khoảng chừng ba mươi tuổi tiến lại gần tôi, dùng thứ tiếng anh lơ lớ để nói chuyện:
"Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cánh hoa hồng, nước thơm và quần áo rồi. Mời cô bước vào bồn tắm".
Tôi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại tinh thần cho nên đành quay qua nhìn anh, hàm ý muốn xác nhận lại một lần nữa chuyện: đêm nay chúng tôi ở đây.
Quân bình thản gật gật đầu với tôi, sau đó lẳng lặng xoay người đi sang một gian phòng dát vàng khác.
Như vậy là đúng rồi, đêm nay chúng tôi nghỉ lại tại đây, ngủ tại Cung điện nguy nga của Nghìn lẻ một đêm này, tuyệt quá!!!
Nằm trong bồn tắm đầy cánh hoa hồng, tôi cao hứng nói chuyện với người phụ nữ đang tắm cho mình: "Chị à, hoa hồng ở đây trồng được thơm quá".
"Ở đây không trồng được loại hoa hồng này. Cánh hoa hồng này nhập từ Bulgaria".
"Hả? Nhập xa thế sao?". Trong lòng tôi thầm nghĩ: hoa hồng nhập từ Bulgaria chắc đắt tiền lắm, nói như vậy, tôi đang tắm trên tiền à?
"Vâng. Vì phải nhập ở nước ngoài nên giá thành rất đắt"
"Vậy....để đủ cánh hoa cho bồn tắm này, phải tốn bao nhiêu tiền?"
"Bồn tắm này trị giá 800 USD"
Ôi mẹ ơi. Hoàng Minh Quân, anh đốt tiền à? 800 USD cho một lần tắm đấy, sao anh không đưa 800 USD cho tôi, tôi tắm nước lạnh cũng được.
Tôi khóc dở mếu dở, lại chợt nhớ ra nếu chỉ một bồn tắm thôi mà đã đắt tiền như vậy, thế thì căn phòng này thuê một đêm có lẽ phải cả nghìn USD.
"Căn phòng này, thuê một đêm bao nhiêu tiền vậy ạ?". Tôi vừa ngập ngừng hỏi, vừa thầm cầu trời khấn phật cho cung điện này đang mùa sale du lịch.
Có điều, người phụ nữ kia lại trả lời: "4500 USD"
Khỏi phải nói, ruột gan của tôi đau như cắt. Rõ ràng biết rõ tiền của anh, tiền của tập đoàn Diên Kính dù một xu cũng chẳng liên quan đến tôi, vậy mà tôi vẫn xót xa đến đứt ruột.
Haizzz...Nhưng dù sao được một người đàn ông bỏ ra một khoản tiền lớn như thế vì mình, tôi cũng vẫn cảm thấy vui. Là vui trong đứt ruột, xót của nhưng vẫn hạnh phúc!!!
Tôi tắm xong liền được nhân viên mặc cho một bộ đồ của phụ nữ Hồi giáo, khắp người đeo các trang sức bằng vàng ròng, trông vô cùng lung linh đẹp mắt. Cho đến mãi sau này, tôi mới biết thực lực của tập đoàn Diên Kính lớn vô cùng, hầu như tất cả những đồ trang sức ở Samarkand, Bukhara và Khiva đều là do Diên Kính sản xuất và cung ứng.
Lúc tôi sang căn phòng dát vàng bên cạnh, anh hình như cũng mới tắm xong, khắp người thơm ngát mùi sữa tắm thanh lạnh. Anh không mặc đồ của người Hồi giáo như tôi mà chỉ mặc một bộ quần bò, áo pull khỏe khoắn, mấy giọt nước li ti vẫn thấp thoáng ở lồng ngực.
Tôi vẫn biết anh mặc sơ mi, quần âu rất đẹp rồi, nhưng lần đầu tiên thấy Quân ăn mặc tùy hứng thoải mái như thế này, tôi lại càng cảm thấy anh quyến rũ hơn gấp trăm lần.
Anh nhìn thấy tôi, ánh mắt thâm sâu như biển liền lóe lên vài tia ngạc nhiên, rồi rất nhanh chuyển thành hài lòng, ôn hòa mỉm cười:
"Tắm xong rồi?"
"Vâng, tắm xong rồi. Có điều, em mặc thế này không quen".
Anh chậm rãi đi đến gần tôi, điệu bộ cử chỉ vô cùng thong dong tự tại: "Em mặc thế này rất đẹp".
Nghe anh nói vậy, tôi cúi xuống nhìn lại mình một lượt, liền cảm thấy bộ đồ này vừa kín đáo, lại vừa sexy quyến rũ, còn khéo léo khoe những đường nét xuân quang của cơ thể: "Sao anh không mặc giống em"
Nói rồi, tôi lại chợt nhớ ra rằng: đàn ông Hồi giáo cũng mặc một loại quần áo rất giống với váy, đầu cũng quấn khăn. Cá nhân tôi cảm thấy anh ăn mặc như vậy cũng không hợp cho lắm, đặc biệt là dáng người của anh vô cùng chuẩn, body đẹp như vậy, ăn mặc kín như bưng thật quá phí phạm.
Quân cười cười: "Mặc như vậy sẽ trông nhiều tuổi hơn em"
Hừ, anh hơn tôi có 4 tuổi thôi mà. Dù anh có hơn tôi tận mười tuổi đi chăng nữa thì chúng tôi đứng cạnh nhau vẫn là một trời một vực. Anh đẹp trai phong độ, còn tôi thì chỉ nhan sắc trung bình, có nhìn thế nào cũng không xứng.
Tôi đang âm thầm đánh giá trong lòng thì mấy người phụ nữ Hồi giáo đem vào mấy khay đựng đồ ăn, đến cả những đồ dùng để ăn cũng đều là loại bát bạc đũa ngọc cao cấp.
Nhìn đống đồ ăn xếp đầy ắp trên bàn, tôi không khỏi cảm thán một tiếng: "Ngon quá"
Anh kéo tay tôi đến bàn ăn, ấn vai ngồi xuống, bình thản nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút. Lát anh sẽ đưa em đi dạo thành cổ buổi đêm".
Cảm giác vừa có đồ ăn ngon, vừa có trai đẹp để ngắm, lại được anh đối xử tốt với mình như thế này khiến tôi không kìm được, khẽ rướn người hôn lên má anh một cái.
Giây phút ấy, tôi cảm nhận thấy cả người anh khẽ cứng đờ, sau đó khóe miệng liền cong lên.
Đối với tôi, Samarkand vô cùng tuyệt mỹ, nhưng là vì có anh mới trở nên tuyệt mỹ!!!