Sáng hôm sau, tập đoàn triệu tập một cuộc họp cấp cao, nội dung bàn bạc về chuyện đấu thầu mỏ vàng ở Uzbekistan lần này. Tham dự gồm tất cả những người nắm cổ phần trong tập đoàn và lãnh đạo các bộ phận của công ty. Ông nội của anh đương nhiên cũng đến.

Ban đầu, tôi cứ nghĩ mình thuộc công ty Kim Dương, cũng chẳng có tư cách gì để tham gia cuộc họp này, không ngờ khi sắp bắt đầu buổi họp, Quân lại bảo tôi cùng tham gia với tư cách là trợ lý của anh.

Trong phòng họp lớn, tất cả đều nghiêm nghị ngồi ở bàn tròn, ông nội với tư cách là Chủ tịch hội đồng quản trị ngồi ở phía trung tâm.

Khi đó tôi vốn không hiểu, việc đấu thầu một mỏ vàng dù có lớn bao nhiêu đi chăng nữa thì chắc cũng không cần triệu tập một cuộc họp cấp cao như thế này. Cho đến mãi sau này, khi từ Uzbekistan trở về, tôi mới biết, hóa ra lần này do Hoàng Minh Hải đã trở về, cha mẹ của anh gây áp lực với các cổ đông còn lại trong tập đoàn, tìm mọi cách ép Quân phải rời bỏ vị trí Tổng giám đốc, chỉ có điều, hiện tại ông nội vẫn còn đương chức Chủ tịch, vẫn còn có người che chở cho Quân nên tạm thời không ai dám làm gì. Vừa hay có cuộc đấu giá mỏ vàng ở Uzbekistan, họ đương nhiên sẽ nắm chắc cơ hội này để dồn anh tới chân tường.

"Chuyện đấu thầu mỏ vàng ở Uzbekistan lần này, Tổng giám đốc nắm chắc được bao nhiêu % thắng". Một vị cổ đông lớn lên tiếng hỏi.

"Kinh doanh là kinh doanh, trên thương trường bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra. Ông có dám chắc được ngày mai mua cổ phiếu 100% trúng?"

"Anh cũng nên biết, khoáng sản ở Đông Nam Á không còn nhiều. Cho nên mỏ vàng lần này đấu thầu nhất định phải 100% thắng, không được phép để tuột mất"

Ông nội ngồi trầm ngâm nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: "Tổng giám đốc đã khảo sát trữ lượng vàng ở đó chưa?"

"Chủ tịch, chính phủ Uzbekistan không cho phép thăm dò trước khi đấu thầu, tuy nhiên có nguồn tin cho biết: trữ lượng vàng ở mỏ TM20 tương đương với mỏ HU10, vàng phân bố rải rác ở dưới mặt đất khoảng 8km, địa hình rất dễ khai thác".

Một cổ đông khác nói: "Vậy thì càng phải giành được quyền khai thác"

"Mỏ HU10 cũng sắp cạn kiệt rồi".

Tôi liếc qua tài liệu để dưới bàn, phát hiện ra sơ đồ đánh dấu mỏ HU10 chỉ cách mỏ TM20 khoảng 3km. Đúng lúc đó, chị Hiền mở cửa đi vào, sau đó đưa cho anh một tài liệu gì đó. Chị ấy cúi xuống nói nhỏ:

"Báo cáo bên kia vừa gửi sang, em đã xem rồi, tất cả ổn".

Quân không nói gì, chỉ gật đầu một cái, sau đó lên tiếng: "Có tin tức mới gửi đến, trữ lượng vàng của TM20 tương đương 2000 tấn".

2000 tấn? Trời ạ, nhiều vàng thế?
Tôi tròn mắt kinh ngạc, khắp cả phòng họp ai nấy cũng đều mang sắc mặt ngạc nhiên như tôi, chỉ trừ có anh, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một vẻ bình thản đĩnh đạc.

"Vậy lần này, sau khi khai thác, trừ đi tất cả các khoàn từ thuế đến chi phí nhân lực, vật lực, khoản tiền lợi nhuận là không nhỏ. Tất nhiên điều kiện tiên quyết là trúng thầu".

Hoàng Minh Kính cũng gật đầu: "Tổng giám đốc, lần này nhất định phải trúng thầu".

Một vị cổ đông lớn khác nói: "Lần này đấu thầu thắng hay không thắng, phụ thuộc tất cả vào tổng giám đốc. Chúng tôi chỉ cần người có năng lực, nếu đến cả việc giành được quyền khai thác TM20 cũng không làm được, e là...chúng tôi không thể tiếp tục tin tưởng anh".

Một câu đe dọa triệt để. Tôi biết thương trường vốn khốc liệt, nhưng cạnh tranh nội bộ còn khốc liệt hơn gấp trăm lần, chẳng thế mà ông nội của anh dù đã hơn bảy mươi tuổi vẫn nhất định chưa giao toàn bộ quyền hành cho con trai duy nhất là Hoàng Minh Kính mà chỉ để ông ta giữ 20% cổ phần.

Khi nghe vị cổ đông đó nói vậy, tất cả cổ đông khác trong phòng họp cũng đồng thời gật đầu: "Đúng đấy, tổng giám đốc. Anh còn trẻ tuổi như vậy mà đã làm được rất nhiều điều cho tập đoàn. Tuy nhiên người trẻ có ưu điểm của người trẻ, thứ thiếu nhất vẫn là kinh nghiệm. Để chúng tôi hoàn toàn tin tưởng anh, việc đấu thầu lần này, anh nhất định phải thắng"

Đúng vậy, xét về năng lực, Quân không thua kém bất kỳ ai, nhưng xét về kinh nghiệm lăn lộn trên thương trường, e là với mấy vị lão cổ đông ngồi đây, anh vẫn còn thua kém xa. Bởi thế cho nên, chứng kiến cảnh này, tôi đoán để leo lên được chiếc ghế Tổng giám đốc này, anh đã phải nỗ lực không ít. Các vị cổ đông trước giờ có lẽ vẫn coi anh dùng vị trí cháu nội của chủ tịch để ngồi lên vị trí này chứ không phải do năng lực của anh, ganh ghét và đố kị là điều đương nhiên.

Thấy mình bị ép như vậy, Quân chỉ lãnh đạm gật đầu: "Các vị, xin hãy đợi kết quả".

***

Sau khi tan họp, ông nội vào phòng anh bàn bạc chuyện gì đó, nửa tiếng sau mới đi ra. Khi ông đi rồi, anh mới đi sang phòng tôi thông qua vách ngăn kính chịu lực.

"Đây là tài liệu về mỏ TM20 và cuộc đấu thầu lần này, em xem đi". Anh đặt tập tài liệu xuống bàn, thấy ánh mắt của tôi hơi do dự, anh đành nói tiếp: "Em làm trợ lý, đương nhiên phải xem".

Trợ lý? Tôi có biết gì về vàng đâu.

"Nhưng em...không chắc có giúp được gì anh không"
"Em nghe rồi đấy, lần đấu thầu này nhất định phải thắng, không được thua"

Anh nói như vậy, nghĩa là anh hoàn toàn tin tưởng tôi? Khi ấy, tôi quả thực không hiểu tại sao anh lại có thể tin tưởng tôi đến mức đó, cho tới khi đến Uzbekistan rồi, tôi mới thấy thật sự nể phục tầm nhìn xa trông rộng của con người này.

Ngày hôm sau, chúng tôi lên máy bay sang Uzbekistan, đi theo anh còn có rất nhiều người, đương nhiên chị Hiền cũng đi cùng chúng tôi.

Khi xuống đến sân bay Navoi, một đoàn người đầu đội khăn tiếp đón đoàn của chúng tôi, sau đó đưa chúng tôi đến một khách sạn. Ngày hôm sau xuất phát đến khu mỏ vàng HU10.

Đêm ở khách sạn, do không muốn bị mọi người nhòm ngó nên tôi và anh ở khác phòng. Tôi lại đã quen với việc hàng đêm được anh ôm ngủ cho nên cả đêm đó không tài nào chợp mắt nổi, đến gần ba giờ sáng, vì đoán giờ này mọi người đã đi ngủ hết rồi cho nên tôi mới rón rén sang phòng làm việc của anh, dự định mang cho anh một ly trà.

Tôi vừa đến nơi thì thấy cửa phòng anh mở ra, tiếp theo đó là chị Hiền vui vẻ đi ra. Thấy tôi, ánh mắt chị ấy có hơi thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển về thành vẻ ôn nhu như cũ:

"An An, muộn rồi, em đến có việc gì không?"

Sau đó, thấy trên tay tôi có một ly trà còn bốc khói, chị ấy nói tiếp: "Em mang trà đến cho anh Quân à? Anh ấy ở trong phòng".

Một nam một nữ, nửa đêm ở cùng một chỗ là có ý gì? Tôi rất muốn ghen, rất muốn làm một trận ầm ỹ, nhưng càng nghĩ càng thấy mình chẳng có tư cách gì để mà ghen.

Bàn tay tôi siết chặt ly trà, trả lời: "Vâng. Em định mang cho anh ấy ly trà"

"Ừ, em vào đi, anh ấy vẫn chưa ngủ".

Một câu mới thâm ý làm sao.

Tôi mỉm cười, lách qua chị Hiền, gõ cửa mấy tiếng. Vài giây sau bên trong truyền ra một giọng nói quen thuộc: "Vào đi".

Khi tôi mở cửa bước vào, anh đang đứng trong phòng ngủ lau tóc, có vẻ như vừa tắm xong. Cơn ghen từ tận đáy lòng tôi vừa bị dập tắt lại tiếp tục xông lên ngùn ngụt.

"An An, còn chưa ngủ sao?"
"Chưa. Em mang trà đến cho anh"
"Ừ, để trên bàn được rồi".

Tôi đặt ly trà lên bàn, không nói thêm gì rồi định quay người rời đi. Khi vừa bước được hai bước thì anh đột nhiên lên tiếng:

"Lại đây"

Tôi ngoái đầu lại, ánh mắt toát lên sự mệt mỏi: "Em chỉ định mang trà cho anh thôi. Ở lâu người khác thấy sẽ đồn đại không hay".

"Anh bảo em lại đây".

Nghe ngữ khí của anh mang vài phần khó chịu, tôi đành lê bước lại. Khi tới gần, anh bỗng kéo tay ôm tôi vào lòng:

"Tìm anh có chuyện gì"
"Không có gì. Em chỉ định mang trà"
"Anh không gọi trà"

Tôi thở dài: "Em...không ngủ được"

Anh nhíu mày quan sát tôi một lượt, dường như ánh mắt có thể đọc thấu nội tâm của tôi, biết rõ rằng tôi vì không quen thiếu anh bên mình cho nên mới không ngủ được.

"Vậy ngủ ở đây đi"
"Không muốn"
"Em đang ghen?"

Tôi cụp mi mắt, cố nén cảm xúc vào trong lòng, lắc đầu: "Em không ghen. Cũng không có quyền ghen"

"Anh nói rồi, chúng ta kết hôn hợp pháp"

"Vậy chúng ta sẽ kết hôn trong bao lâu?". Tôi siết chặt tay: "Đến một việc rất giản đơn về anh, em cũng không hề biết. Bao nhiêu lâu nay chúng ta cứ tự nhiên kết hôn, tự nhiên chung sống, em cứ mãi mãi mơ hồ".

Anh xoay người tôi lại, vẻ mặt có hơi nghiêm nghị: "Em không tin anh?"

"Không phải không tin, mà là không hiểu một chút gì"

Anh khẽ thở dài, kéo tôi áp vào lồng ngực anh, mùi hương da thịt thanh lạnh xộc vào trong cánh mũi. Lồng ngực anh rất ấm, rất vững chãi, tôi đã từng nghĩ bản thân mình có thể mãi mãi dựa vào, tuy nhiên hiện tại tôi lại không thể biết được đằng sau lồng ngực ấy là một trái tim lạnh hay ấm nữa. Người đàn ông này có quá nhiều bí mật, nhiều đến nỗi tôi chỉ thấy trước mắt chỉ là một màn sương mơ hồ, thế nhưng điều đáng buồn hơn cả là tất cả tấm lòng của tôi lại cứ mải miết chạy về phía anh.

"Đợi sau khi về Việt Nam, anh sẽ nói cho em biết"

Tôi gật gật đầu: "Em muốn biết, bởi vì em muốn hiểu người đàn ông em yêu".

Khi ấy, tôi đã không biết chuyến đi Uzbekistan này quan trọng thế nào với anh, chỉ đoán rằng các cổ đông lớn trong tập đoàn lợi dụng nó để làm khó anh mà thôi. Không ngờ, sự thất bại hay thành công trong lần này sẽ quyết định cuộc sống sau này của chúng tôi, anh có thể vững vàng ngồi trên cương vị cao nhất của tập đoàn Diên Kính hay không, đều phụ thuộc vào nó cả.

Như vậy nghĩa là, Hoàng Minh Hải và mẹ mình đã bắt đầu ra tay rồi!!!

***

Sáng hôm sau, đoàn chúng tôi được những người đàn ông đã đón tiếp ở sân bay hôm qua đưa đi từ rất sớm. Nghe nói hôm nay chúng tôi đến mỏ vàng HU10, tôi có đọc qua tài liệu, đây chính là mỏ vàng mà Diên Kính đã trúng thầu được cách đây 2 năm, trữ lượng khoảng 800 tấn vàng, nhưng hiện tại đã khai thác gần như cạn kiệt.

Tôi từ nhỏ đến lớn chưa thấy mỏ vàng bao giờ, lần đầu tiên được trông thấy nơi khai thác ra thứ kim loại quý của loài người, ấn tượng ban đầu không khỏi trầm trồ thán phục. Và trên hết, bây giờ thì tôi đã hiểu, tại sao biệt thự của chúng tôi tất cả đều dát vàng như vậy. Chồng của tôi không thể gọi là rất giàu mà là siêu giàu.

Thấy chúng tôi, một nhân viên mặc đồ bảo hộ chạy đến, có lẽ là người quản lý ở đây:

"Xin chào tổng giám đốc, anh mới đến ạ"

Quân khẽ gật đầu: "Tình hình khai thác gần đây thế nào?"

"Tất cả vẫn tốt ạ, chỉ là trữ lượng vàng gần như cạn kiệt, hiệu suất đãi được vàng giảm đi rất nhiều"

"Đem đồ bảo hộ tới đây". Anh khoát tay, mấy người công nhân ở đó liền chạy đi lấy rất nhiều đồ bảo hộ, đem phát cho chúng tôi.

Quân dẫn đầu đoàn, đi vào hầm đào vàng. Hầm ở đây thiết kế theo hình chiếc phễu, tức là bên ngoài đào từng tầng một như ruộng bậc thang, bên trong dần đần đào sâu, các vách tường được cố định bằng các nẹp gỗ hoặc kim loại.

Tôi ngẩn ngơ quan sát một hồi, sau cùng thấy một bàn tay kéo lấy tôi, dắt tôi đi sau lưng anh: "Thiết kế như thế này đất đá sẽ rất khó sụp xuống, độ an toàn cho công nhân làm việc sẽ cao lên".

Thấy anh hạ giọng giải thích như vậy, tôi bất chợt cảm thấy vui vui trong lòng, khẽ gật đầu, ngón tay nắm chặt vạt áo bảo hộ của anh. Khi đi vào sâu bên trong, tôi thấy các xe chở đầy đất đá được đẩy ra theo đường ray, tôi quan sát kỹ một lượt các xe này, tranh thủ ghi chép vào trong cuốn sổ mang theo người.

Khi gần vào đến tầng cuối cùng, chị Hiền kéo tay tôi lại. Đồng thời anh cũng quay đầu nhìn về phía chúng tôi: "Hai người đợi ở bên ngoài".

Tôi không hỏi nhiều, chỉ khẽ gật đầu một cái. Chị Hiền ngồi xuống một góc của khu mỏ, chậm rãi mở lời:

"Ở đây không có cafe, em có muốn nghe lại chuyện cũ không?"

Tôi vốn định từ chối, nhưng không hiểu sao lúc đó lại gật đầu.

Chị ấy nhìn tôi, mỉm cười: "Chắc em biết, người mẹ hiện tại bây giờ là mẹ kế của Quân chứ?"
"Em biết"
"Chị và anh ấy lớn lên từ nhỏ ở bên nhau. Có lẽ em đã nghe qua công ty Hưng Thịnh rồi"

Tôi gật đầu. Công ty này thì tôi biết, đó là công ty chuyên kinh doanh các chuỗi siêu thị, tuy tầm vóc chưa thể đạt tới độ vĩ mô như Diên Kính nhưng cũng tạm coi là công ty lớn. Tuy nhiên, tôi không hiểu chị ấy nói như vậy là ý gì?

"Chị là con gái của giám đốc công ty Hưng Thịnh. Gia đình chị và gia đình anh ấy quen biết nhiều năm, cũng có thể gọi là môn đăng hộ đối. Chị và anh ấy cùng học MBA ở Harvard, cùng trưởng thành. Quân là người rất ít khi hứa hẹn điều gì, nhưng khi ở nước ngoài anh ấy đã hứa cả đời này chỉ yêu một mình chị. Chỉ có điều, khi bọn chị chưa kịp lấy nhau, anh ấy đã bị ép phải lấy người khác".

Chị ấy mỉm cười, sau đó nhìn thẳng vào mắt tôi: "Người anh ấy buộc phải kết hôn là em đó, An An"

Tôi nắm chặt bàn tay, các khớp xương dần trở nên trắng bệch. Một lời kết tội không phải là không có lý, dù là tôi hay là ai đi chăng nữa thì anh ấy vẫn phải kết hôn cơ mà. Tôi đâu muốn như vậy, đâu muốn trở thành một kẻ bị mua về!!!

"Em xin lỗi"
"Ông nội anh ấy nhất quyết nói Quân đã có hôn ước với nhà khác từ lâu, không cho anh ấy kết hôn với chị. Sau này chị cũng không rõ giữa gia đình họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết rằng người Quân có hôn ước cũng không được lấy, mà chị anh ấy cũng không được lấy. Rút cục là kết hôn với một người phụ nữ được mua với giá ba trăm triệu".

"Tại sao? Với tính cách của anh ấy, nhất định sẽ không nghe theo sự sắp đặt của người khác"
"Đúng thế. Quân sẽ không dễ dàng nghe theo sự sắp đặt của người khác, nếu như ông nội anh ấy không dùng Hoàng Minh Hải để ép anh ấy"
"Hoàng Minh Hải?"
"Đúng. Nếu giao công ty cho Hoàng Minh Hải, cả tập đoàn sẽ thuộc về Lưu Tố Cầm. Mà Lưu Tố Cầm là kẻ hại chết mẹ đẻ của Quân, anh ấy hận bà ta đến tận xương tủy".
"Lưu Tố Cầm? Mẹ của Hoàng Minh Hải?"
"Đúng".

Đầu óc của tôi càng nghe lại càng thấy rối rắm. Làm dâu nhà hào môn thật không dễ dàng gì. Một thời gian sau đó, tôi mới được nghe kể lại một câu chuyện:

Thì ra, Lưu Tố Cầm trước kia đã thuê một y tá trong bệnh viện, dùng thuốc khiến mẹ của Quân khó sinh, băng huyết rồi qua đời. Mãi sau này, khi Quân lớn lên, sự việc này mới bị bại lộ, tuy nhiên vì ba của anh quá nhu nhược, luôn một tay che chở cho Lưu Tố Cầm nên sự thật đó vĩnh viễn không một ai tin. Từ khi biết mọi chuyện, Quân đã dọn ra ngoài ở riêng, Hoàng Minh Diên vì yêu quý cháu trai cả sớm mồ côi mẹ hơn Hoàng Minh Hải cho nên mới giao cho Quân 20% cổ phần tập đoàn, Hải chỉ được 5%. Lưu Tố Cầm vì chuyện này mà ôm hận, nhất quyết tìm cho Quân một người phụ nữ, từ đó thông qua phụ nữ bên cạnh anh để từng bước tìm cách hãm hại Quân. Không ngờ, trước khi kịp làm điều đó thì ông nội của anh lại thông báo Quân từ khi sinh ra đã có hôn ước với một gia đình khác.

"Tại sao chị lại kể cho em nghe chuyện này?". Tôi run run lên tiếng.

"Vì chị muốn em biết, sớm muộn gì, khi anh ấy đã ngồi vững chiếc ghế Tổng giám đốc tập đoàn, anh ấy sẽ trở về bên chị. Và chỉ có chị mới đủ khả năng giúp anh ấy".

Chị Hiền dừng lại vài giây, ánh mắt dấy lên một vài tia tự hào: "Một mình Quân tất nhiên sẽ không thể chống lại Lưu Tố Cầm và Hoàng Minh Hải, chưa tính đến người cha nhu nhược của anh ấy nữa. Em nghĩ xem, nếu các cổ đông lớn không ai tán thành anh ấy làm Tổng giám đốc, người giúp anh ấy có thể là ai? Đừng quên, ba của chị cũng có 5% cổ phần ở tập đoàn Diên Kính".

"Cũng vì thế nên Lưu Tố Cầm không muốn chị kết hôn với Quân"

Chị ta mỉm cười: "Thông minh đấy".

"Bà ta thà mua một người phụ nữ về, đem ném cho anh ấy, loại phụ nữ càng biết nghe lời càng tốt, có phải không?"

"Chính xác, tuy nhiên, chị cũng không hiểu tại sao bà ta lại mua em"

Tôi mỉm cười cay đắng: "Đến chính em cũng không biết".

"An An, sau khi đấu thầu xong mỏ vàng lần này, hãy rời xa anh ấy". Chị ta nắm lấy tay tôi, ánh mắt kiên định.

"Tại sao?"

Tôi vừa hỏi đến đó thì nghe loáng thoáng tiếng người từ hầm mỏ đi ra. Chị Hiền bình thản đứng dậy, trước khi Quân đi về phía chúng tôi, chị ấy thấp giọng, nói đủ để cho một mình tôi nghe thấy:

"Vì chỉ cần một người phụ nữ bên cạnh anh ấy là đủ rồi".

Nói rồi, chị ta bước nhanh về phía anh, ôn nhu hỏi: "Tổng giám đốc, ở bên trong đó không sao chứ?"

"Không sao, chuẩn bị qua mỏ TM20".
"Vâng".

Khi anh vừa đi qua phía tôi, đột nhiên mấy viên đất đá từ trên trần hầm rơi xuống, tôi chưa vào hầm mỏ bao giờ, lại chưa từng chứng kiến cảnh này cho nên cứ sợ hãi đứng chôn chân tại chỗ, nhắm tịt mắt. Một viên đá to bay đến.

"Á"

Tôi còn tưởng đá rơi vào người sẽ đau lắm, nhưng đến khi tiếng đá rơi không còn nữa, mở mắt ra mới thấy mình đang trong lồng ngực ấm áp của một người. Quân kéo tôi vào trong lòng, cúi người chắn đất đá cho tôi, mấy viên đất vỡ ra trên mũ anh, trượt xuống đất.

"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"
"Tổng giám đốc, có bị thương không?"

Nghe mấy nhân viên sốt sắng hỏi, Quân mới buông tôi ra: "Không sao". Sau đó quay lại nhìn tôi, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm nghị pha một chút giận giữ:

"Vào hầm mỏ ai cho phép không dùng đồ bảo hộ?"

Tôi ngẩn ra, sau đó mới chợt nhớ ra lúc nãy ngồi nói chuyện, tôi đã vô tình tháo mũ bảo hiểm xuống. Tôi thật sự không biết ở trong mỏ lại nguy hiểm như vậy.

Tôi cúi thấp đầu, lí nhí nói: "Thành thật xin lỗi tổng giám đốc, xin lỗi"

Quân thấy thái độ biết lỗi của tôi như vậy cũng không thèm nói nữa. Anh lạnh lùng quay người đi ra phía cửa hầm, mọi người cũng nối đuôi nhau đi theo anh.

Chúng tôi ngồi trên một chiếc xe Jeep, đi đến mỏ TM20. Đây là mỏ vàng lần này sẽ đấu thầu, chỉ cách mỏ HU10 của tập đoàn Diên Kính 3km. Tại đây, xung quanh mỏ đã được căng dây cấm người qua lại, tuy nhiên đã có rất đông phóng viên đứng ở phía ngoài. Họ đang thu thập tin tức về buổi đấu thầu hai ngày sau, vẻ mặt ai cũng sốt sắng.

Phía mời thầu thấy xe Jeep của chúng tôi đến, mấy người chạy ra tiếp đón, dẫn chúng tôi vào một căn lều được dựng tạm gần mỏ. Dù là được dựng tạm nhưng bên trong không khác gì một căn phòng sang trọng, khi bước vào tôi không khỏi ngẩn người.

Ở trong lều, mấy người đàn ông đang ngồi bàn bạc chuyện gì. Tôi không để ý lắm. Khi Quân bước vào, một người được gọi là Viktor giới thiệu bằng tiếng Anh phổ thông:

"Xin giới thiệu, đây là Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Diên Kính, người sẽ đại diện cho tập đoàn Diên Kính tham gia phiên đấu thầu lần này".

Nói rồi, ông ta quay sang Quân, giơ tay chỉ về phía người đàn ông đang tao nhã hút thuốc trên sofa: "Xin giới thiệu với anh Hoàng, đây là tổng giám đốc tập đoàn AON, Trịnh Hạo Vũ"

Lúc này, tôi mới để ý đến người đàn ông tên Trịnh Hạo Vũ kia, tuy người đàn ông này có ngũ quan vô cùng chuẩn mực nhưng từ đầu đến chân anh ta toát ra một vẻ lạnh lùng cao ngạo như tảng băng nghìn năm, ngay lần đầu gặp gỡ đã khiến cho người ta có cảm giác không dám tới gần. Không cần bàn đến địa vị và tiền bạc, chỉ riêng khí chất trên người anh ta thôi cũng có thể bức chết người khác rồi.

Trịnh Hạo Vũ nhàn nhạt giơ tay: "Cùng là người Việt Nam, hân hạnh"

Quân cũng lịch sự gật đầu, bắt tay lại.

"Còn đây là ông James, đại diện cho công ty James"
"Đây là ông Đới Mục Lãm, đại diện cho công ty Hồng Phúc, Trung Quốc".

Thì ra, tất cả những người trong lều này đều là những đại diện cho các công ty từ khắp nơi trên thế giới, đến đây với mục đích đấu thầu mỏ vàng TM20. Tôi chú ý đặc biệt đến hai người, một người là Trịnh Hạo Vũ của AON, một người là Đới Mục Lãm của Trung Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play