Tôi không biết tại sao một gia đình danh gia như Diên Kính lại chấp nhận mua tôi về làm dâu, cũng không biết tại sao đường đường là một tổng giám đốc như Quân lại chấp nhận lấy một người vợ không hề môn đăng hộ đối như tôi, tuy nhiên dù có thế nào thì tôi cũng vẫn là bị bán đi với giá ba trăm triệu, bây giờ dù anh ta có đối xử với tôi tệ ra sao, thì tôi cũng phải cắn răng chấp nhận.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy từ rất sớm nhưng vẫn không dám rời khỏi căn phòng chứa đồ ấy nửa bước. Mãi cho đến khi nhìn qua khung cửa sổ, thấy xe của anh đã rời khỏi biệt thự, tôi mới dám xuống nhà tự tìm đồ ăn cho mình.
Cả ngày hôm qua tổ chức hôn lễ, tôi không được ăn gì, cả một đêm lại nhịn đói đi ngủ, thành ra cái dạ dày của tôi đã biểu tình ầm ỹ, vừa đói vừa khát đến mức chỉ muốn tụt huyết áp.
Khi tôi xuống đến tầng một thì thấy trên bàn ăn vẫn còn mấy miếng bánh ngọt do người ta ăn dở và nửa ly sữa nóng. Có lẽ là của anh cùng cô gái kia vừa ăn xong.
Lúc đó cơn đói khiến cho tôi không thể nghĩ gì nhiều, cứ thế ngồi xuống ăn mấy vụn bánh ngọt thừa của họ, ăn xong lại uống hết sạch ly sữa nóng rồi mới đem đồ đạc đi rửa. Thật ra, tôi vốn cứ đinh ninh rằng: anh sẽ chỉ nghĩ tôi dọn dẹp đồ đạc trong nhà chứ không nghĩ tôi có thể ăn đồ thừa như vậy, thế nhưng tôi lại quên mất một điều cực kỳ quan trọng là: căn nhà này...khắp nơi đều có gắn camera.
***
Sau khi ăn xong, tôi bắt xe bus tới công ty đi làm. Thật ra trước khi kết hôn, tôi đã làm tới phó phòng kinh doanh của một công ty tầm trung, thế nhưng trong người tôi lại chẳng lúc nào có tới nổi hai trăm ngàn đồng, bởi vì....lương tháng nào mẹ nuôi tôi cũng tịch thu hết. Chẳng nói đâu xa, đến tận bây giờ thẻ ATM của tôi vẫn ở trong tay bà ấy đấy thôi.
Vừa đến cổng công ty, tôi vô tình chạm mặt Dương - Giám đốc công ty.
"An An, chào buổi sáng"
"Chào giám đốc ạ"
"Mấy hôm rồi em bị ốm à? Sao không đi làm?"
Quả thực, chuyện kết hôn của tôi đến quá nhanh, quá bất ngờ, khiến cho tôi muốn trở tay cũng không kịp, nói gì đến chuyện thông báo cho đồng nghiệp công ty biết. Bởi thế cho nên, không ai biết trong mấy ngày nghỉ kia tôi đã kết hôn âu cũng là điều dễ hiểu thôi.
"Dạ, em bận chút chuyện"
"Em gầy lắm đó, ráng ăn uống nhiều vào nhé"
Tôi cười cười: "Dạ, cảm ơn giám đốc". Sau đó nhanh chóng lách vào thang máy, chuồn mất.
Thật lòng mà nói, mẫu người đàn ông tôi luôn thích chính là Dương, anh hiền lành, ấm áp, lại rất biết cách làm hài lòng phụ nữ, có thể nói, trong công ty của tôi có 50 nhân viên nữ thì có tới 51 người thích anh rồi. Chỉ có điều, hiện thực rất tàn khốc...bây giờ tôi đã kết hôn rồi, đã làm vợ người ta rồi, ...Dẫu có thích anh đến bao nhiêu thì cũng chỉ như trăng trong nước, cảnh trong gương mà thôi!!!
***
Tối hôm đó, tôi bận làm nốt một số hồ sơ nên tận gần bảy giờ tối mới tan làm. Khi vừa ra đến trạm xe bus thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lớn, người gọi đến là mẹ nuôi tôi.
Thật lòng mà nói, theo lẽ thường thì ngày kết hôn đầu tiên phải về nhà gái để lại mặt. Nhưng thân phận tôi thấp hèn, hai gia đình lại không tương xứng với nhau nên có lẽ chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu. Giờ này mẹ tôi gọi điện thoại tới như vậy, chẳng lẽ là hỏi về chuyện lại mặt?
Tôi đắn đo một lúc rất lâu, sau cùng vẫn bấm nút kết nối. Chỉ có điều, chưa kịp nói gì, mẹ tôi đã chửi oang oang trong điện thoại:
"Con kia, ngày đầu tiên lấy chồng mà mày đi đâu thế hả? Mày để họ gọi điện thoại chửi vào mặt tao không ra gì đây này. Mày được gả vào nhà giàu, ăn sung mặc sướng nên rửng mỡ quá à? Mày đang ở đâu?"
Tôi thở dài một hơi, cố kìm nén nỗi tủi thân trong lòng mình để không hét lên rằng: Mẹ yên tâm đi, vì con được bán với giá ba trăm triệu rồi nên con sẽ ở đó hầu hạ họ cả đời cho xứng đáng với số tiền mà gia đình đó đã bỏ ra để mua con.
Thế nhưng...rút cục tôi lại không làm được. Bởi vì, tôi là trẻ mồ côi.
Khi tôi bảy tuổi, gia đình hiện tại nhận nuôi tôi, dù họ có đối xử với tôi không tốt hay là bán tôi đi thì vẫn là những người đã có ơn dưỡng dục đối với tôi...Vì thế, tôi không thể làm như vậy được.
Tôi cố gắng cho giọng mình không lạc đi, nhẹ nhàng trả lời: "Con đi làm, bây giờ con về ngay đây ạ".
Nói xong, tôi không chờ mẹ nuôi trả lời lại mà đành vội vàng cúp máy.
***
Khi về đến biệt thự của chồng mình, tôi mới biết, bữa cơm tối nay có cả ba mẹ và ông nội chồng cũng ở đây.
Lần đầu gặp họ, tôi đã rất run. Bởi vì mặt mày ai nấy đều lạnh băng như tiền, khí chất trên người cũng rất có uy, đặc biệt là ông nội của anh. Lần này gặp mặt cũng vậy, tôi sợ đến mức hai chân mềm nhũn, cứ đứng đơ người ở cửa, vừa muốn bước vào, lại vừa sợ phải vào.
"An An, vào đây". Ông nội anh thấy tôi cứ đứng như vậy, đành phải mở miệng.
Tôi rón rén bước vào, len lén liếc sắc mặt của cha mẹ chồng, sau đó lại nhìn sang Quân. Anh vẫn dửng dưng ngồi xem gì đó trên điện thoại, biểu hiện chẳng mấy quan tâm đến sự xuất hiện của tôi.
"Cháu...con chào ông nội. Chào ba mẹ"
"Cô đi đâu đến giờ này mới về? Có biết nề nếp gia phong, phép tắc gì không?". Mẹ của Quân rút cục cũng lên tiếng.
"Con xin lỗi mẹ, hôm nay công ty có việc đột xuất nên..."
"Công ty? Ai cho cô đi làm hả? Đừng tưởng chúng tôi mua..."
Mẹ anh vừa nói đến đó thì ông nội đã hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang nói với tôi:
"Về là tốt rồi, lại đây ăn cơm đi"
"Vâng ạ"
Bất cứ ai ở trong hoàn cảnh của tôi lúc này mà nói, quả thực tâm trạng vô cùng hỗn loạn. Bỗng dưng có một ông chồng từ trên trời rơi xuống, bỗng nhiên được bước chân vào làm dâu nhà hào môn, gọi những người chẳng quen chẳng biết gì bằng cha, bằng mẹ ...Thật sự rất khó tiếp nhận.
Thế nhưng, cho đến mãi sau này tôi mới biết rằng: Hóa ra không phải tự nhiên mà gia đình họ chọn tôi, mà là chuyện này còn một ẩn tình khác nữa.
Tôi vừa run vừa cầm bát đũa lên, lại tiếp tục quan sát xem họ ăn uống như thế nào rồi mới ăn theo thế ấy. Mọi người ở đây đều dùng bữa theo kiểu nhà quyền quý cho nên hầu như ăn không hề phát ra tiếng động gì thô thiển, trong bữa cơm cũng rất ít khi nói chuyện với nhau.
Không khí cứ yên lặng như vậy cho đến khi, ông nội của anh đột nhiên mở miệng:
"Hai đứa có định đi tuần trăng mật không?"
Tôi liếc nhìn anh, trong lòng cứ đinh ninh rằng Quân sẽ trả lời "Không", nhưng không ngờ anh lại thản nhiên nói:
"Có ạ"
"Định đi đâu?"
Lần này, anh quay sang tôi hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Khỏi phải nói, tôi bất ngờ đến mức miếng cơm đang nhai dở nghẹn ứ lại trong cổ họng, hai mắt cứ mở to nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh mình. Trong đầu không khỏi nổi lên một câu hỏi to đùng: Người này có đúng là người đêm qua vừa bóp cằm mình đe dọa không nhỉ?
Anh thấy tôi như vậy thì đành với tay lấy một chén súp, đẩy đến trước mặt tôi:
"Đi Nhật nhé, anh thấy ở đó cũng được"
Lần này, tôi đành gật gật.
Mẹ chồng tôi nghiến răng: "Cô không có miệng à? Không ai dạy cô phép tắc ăn nói phải không?"
"Bớt nói đi". Ông nội trừng mắt, sau đó lại nhẹ nhàng quay sang nói với tôi: "Ông thấy đi Nhật cũng được, hai đứa đi vài ngày đi"
"Vâng".
***
Sau khi ăn xong, gia đình chồng ở lại thêm một lúc nữa rồi mới về. Khi họ đi rồi, tôi mới dám ôm ngực thở phào một tiếng, vừa định quay người lên lầu lấy đồ đi tắm thì lại nghe tiếng chuông cửa.
Lần này, người đến là cô gái hôm qua, tình nhân của anh.
"Làm cái quái gì mà lâu mở cửa thế?"
Cô ta cau có nhìn tôi, sau đó thản nhiên bước vào nhà. "Anh Quân đâu?"
"Không biết"
Cô ta bĩu môi một cái rồi ưỡn ẹo đi lên lầu. Tôi cũng lên theo, nhưng không phải là đi cùng cô ta mà là đi tắm.
Tôi vốn biết vị trí của mình, càng biết mình chỉ là một món hàng mua về nên không có quyền đòi hỏi hay ghen tuông gì cả. Khi được gả về đây, gia đình họ chỉ yêu cầu tôi duy nhất một điều, đó là: phải một lòng hầu hạ chồng, phải làm cho anh hài lòng, thế thôi.
Không quan tâm đến chuyện chồng mình có nhân tình, lại đem cả nhân tình về nhà để hoạt động mại dâm thế này cũng gọi là làm cho anh hài lòng, đúng không?
Ban đầu, tôi cứ đinh ninh là chồng mình và cô ta sẽ lại tiếp tục làm tình ở thư phòng như hôm qua cho nên mới vào phòng ngủ của anh lấy đồ rồi tiện thể tắm ở đó luôn. Không ngờ, khi tôi chỉ vừa mới tắm xong, còn chưa kịp mặc đồ vào lại thì cửa phòng tắm đã đột ngột bị đẩy ra.
Thật lòng mà nói, lúc ấy, tôi chỉ ước người mở cửa là ả nhân tình của chồng mình, thế nhưng...ông trời hình như rất ghét tôi thì phải...cho nên, người đứng bên ngoài không phải là cô ta mà lại là chồng tôi.
"Á!!!".
Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng có bạn trai, lại càng chưa bao giờ bị người khác giới nhìn thấy cơ thể không mảnh vải của mình cho nên lúc ấy hốt hoảng đến mức không thể nghĩ được gì, cũng không biết che đậy gì cả, mà cứ trần như nhộng như vậy hét lên.
Anh cũng ngạc nhiên không kém tôi, hai mắt cứ mở to, cả người đơ ra như tượng, không buồn nhúc nhích gì.
Cảnh tượng kinh khủng không sao kể xiết!