Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Bách Lý Diêm Khể phụ trách đi điều tra sự việc đệ tử bị giết hại. Hắn tận tâm tận lực thu thập manh mối từ những năm trước để xem có thể tìm được điểm đột phá nào hay không.
Ở bên này, Nguyễn Tiểu Ly với mái tóc buông xõa và một thân váy trắng đang chăm chú tưới hoa. Từng khóm hoa cỏ lấp ló trong màn mây mờ ảo khiến toàn bộ khoảnh sân giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Sau những ngày ở chung, Tiểu Ác thật lòng cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly là một nữ tử vô cùng ít nói, tính tình cũng cực kỳ trầm tĩnh và đạm mạc.
Một mình nàng cũng có thể ngây ngốc hết một ngày chỉ để quanh quẩn với chơi chim, tưới hoa hay đọc sách.
Hơn nữa, người khác sẽ nhìn không thấu tâm tình của nàng hiện tại là đang tốt hay xấu. Nhìn nàng thế nào cũng không giống một nữ tử đã từng tự sát. Trước kia, rốt cuộc nàng đã trải qua cuộc sống như thế nào mới có thể làm đến một bước đó?
Tiểu Ác nhớ rõ lần đầu tiên nó nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly là ở một biệt thự ven biển. Nhà nàng hẳn là rất giàu có, vậy tại sao nàng lại sinh ra cảm xúc chán đời mãnh liệt như vậy?
Nhưng từ khi đến thế giới này, nó không còn nhìn thấy vẻ chán đời ấy trên người nàng nữa. Tuy nhiên, nó lại càng cảm nhận sâu sắc tính tình lãnh đạm của nàng.
Tiểu Ác lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Nam chính đã đi điều tra hung thủ, cô không sợ hắn tra ra cô à?”
Nguyễn Tiểu Ly bình thản đáp: “Ta không chết sớm được. Trước mắt, hắn sẽ tra không đến chỗ ta.”
Nói thế nào nàng cũng là nhân vật phản diện, mà nhân vật phản diện thì không thể chết sớm. Dễ dàng tra ra nàng như vậy thì những người nhận lệnh điều tra mấy năm trước đã làm gì?

Đương nhiên Tiểu Ác cũng biết Nguyễn Tiểu Ly không hết vai diễn sớm như vậy. Thật ra, nó chỉ muốn nói một câu xem có thể khơi dậy cảm xúc của nàng hay không mà thôi.
Người điều tra hung thủ là nam chính, chẳng lẽ nàng không lo lắng chút nào sao?
Nhưng sự thật nói cho nó biết, dáng vẻ hiện tại của Nguyễn Tiểu Ly thể hiện nàng thật sự không để ý chút nào, thay vào đó càng là vẻ bình tĩnh đến chết lặng.
Nguyễn Tiểu Ly khom lưng, tỉ mỉ tưới nước cho từng gốc cây ngọn cỏ. Ba nghìn sợi tóc rũ xuống, che khuất một nửa gương mặt nàng.
Nàng nhíu mày, chậm rãi về phòng lấy dây buộc tóc, buộc hết những sợi tóc nghịch ngợm lên, sau đó quay lại sân tưới hoa.
Động tác của nàng uyển chuyển trôi chảy, nhìn qua cả người trông nhẹ nhàng như gió.
Trong không gian đen nhánh, có một đứa bé đang quan sát từng hành động của Nguyễn Tiểu Ly. Kể từ khi được phái đi làm nhiệm vụ, Tiểu Ác đã từng hợp tác với vô số ký chủ, nhưng nó vẫn chưa gặp được người nào có tính cách như nàng.
“Nguyễn Tiểu Ly, ta khuyên cô đừng nên mỗi ngày chỉ biết tưới hoa nuôi chim. Nam chính là người có hào quang của nhân vật chính, có thể trong chốc lát hắn không tra đến cô, nhưng tuyệt đối có thể tra được.
Đừng quên, cô vẫn còn hai nhiệm vụ chưa hoàn thành, đừng chết sớm như vậy. Ba cái nhiệm vụ, cô không được thiếu cái nào hết.
Nếu trước khi giết được chưởng môn cô đã bỏ mạng trên tay nam chính, nhiệm vụ của thế giới này sẽ lập tức thất bại. Khi đó, ta sẽ xóa bỏ cô, đồng nghĩa với việc cô sẽ biến mất vĩnh viễn trong ba nghìn thế giới.”
Nguyễn Tiểu Ly điềm đạm đáp: “Ta hiểu rồi.”
Tiểu Ác: “Vậy thì sao?”

Nguyễn Tiểu Ly: “Ta sẽ chú ý hành động của Bách Lý Diêm Khể, lúc thích hợp sẽ ra tay ngăn cản để hắn không thể nhanh chóng tìm đến ta.”
Tiểu Ác rất hài lòng với dáng vẻ hiểu chuyện của nàng: “Tốt lắm, như vậy mới có dáng vẻ của nhân vật phản diện chứ.”
Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục tưới hoa. Bỗng nhiên, một con chim xám nhỏ từ trên trời sà xuống, đậu trên vai của nàng.
Nàng nghiêng đầu liền bị cái mỏ nhòn nhọn của con chim nhẹ nhàng mổ vào gương mặt. Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt, sau đó môi nàng cong lên một nụ cười khẽ. 
Tiểu Ác thấy vậy thì bĩu môi: “Còn biết cười, vậy mà bình thường luôn trưng ra một khuôn mặt lạnh như băng.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Không muốn cười.”
Không muốn cười? Nhân sinh không có chuyện gì khiến nàng muốn cười?
Tiểu Ác: “Này, trước đây cô có bạn bè không?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Không có.”
Tiểu Ác: “Không có bạn bè, vậy cô lớn lên như thế nào? Cũng không thể từ nhỏ đến lớn, ngay cả một người bạn cũng không có đấy chứ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Không có.”

Trong không gian, khuôn mặt sữa nhỏ nhắn nhưng lãnh khốc của Tiểu Ác ngây ra, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó.
Tiểu Ác bất giác mở miệng: “Thật ra trước đây ta có… vài người bạn. Nhưng thân là hệ thống, sứ mệnh của ta chính là tìm ký chủ, sau đó đưa ký chủ đi làm nhiệm vụ vì mục đích duy trì cân bằng của ba nghìn thế giới. Từ khi rời khỏi nơi đó, ta cũng không còn bạn bè nào nữa.”
Giọng nói của Tiểu Ác lần đầu tiên xen lẫn sự thương cảm.
Từ trước đến nay, Nguyễn Tiểu Ly chỉ nghe thấy ngữ điệu kiêu ngạo của nó, bây giờ lại cảm nhận được sự thương cảm phát ra từ cái hệ thống này. Đột nhiên, nàng nhận ra Tiểu Ác hình như cũng có rất nhiều mặt, nó cũng có tình cảm của riêng mình.
“Cả hai chúng ta đều là người không có bạn bè.”
Tiểu Ác: “Ừ… Khoan đã! Đối với người xuyên qua ba nghìn thế giới như chúng ta, bạn bè cũng chỉ là tạm bợ. Không ai có thể luôn luôn làm bạn cùng, vậy thì chẳng bằng đừng kết giao bạn bè.
Còn cô, nếu nhiệm vụ thất bại, ta sẽ xóa bỏ cô không chút do dự, chúng ta cũng có thể chia lìa. Có lẽ ở thế giới này cô sẽ thất bại nhưng cũng có lẽ là ở một thế giới nào đó sau này.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Nếu ta vẫn luôn hoàn thành nhiệm vụ, vậy hai chúng ta sẽ luôn làm bạn cùng nhau, đúng không? Ta nghĩ hai chúng ta có thể trở thành bạn bè.”
Tiểu Ác sửng sốt một hồi rồi lại cười trào phúng: “Cô cũng tự phụ quá nhỉ. Cho cô biết, trong mấy trăm ký chủ từng ký khế ước với ta, chỉ có duy nhất một người kiên trì đến thế giới thứ mười. Nhưng sau cùng, nhiệm vụ của cô ta vẫn thất bại và ta đã không chút lưu tình mà tiêu diệt cô ta.
Nguyễn Tiểu Ly, cô tuyệt đối không được coi mối quan hệ của chúng ta là bạn bè. Hai chúng ta cùng lắm chỉ có thể xem là cộng sự, cộng sự với một kỳ hạn vô định, có thể lâu, cũng có thể chỉ một hai thế giới đã tan rã.”
Nói xong, đứa bé trai trong không gian ấn lên màn hình một cái, trực tiếp che chắn Nguyễn Tiểu Ly.
Giờ phút này, nó không muốn nói chuyện, rất phiền.
Đáng tiếc, vì Tiểu Ác che chắn Nguyễn Tiểu Ly nên nó không thể nghe được lời nói của nàng.
“Cộng sự tượng trưng cho sự ăn ý. Có được một cộng sự ăn ý tương đương với việc có một người bạn.”

Tiểu Ác, ngươi sợ phải xem ký chủ là bạn bè, rồi sau khi nhiệm vụ của họ thất bại, ngươi lại không thể không tuân thủ nguyên tắc mà mạt xóa bỏ bạn bè của mình, đúng không?
Cho nên, ngươi dứt khoát không để bất cứ ai trở thành bạn, vì ngươi biết những ký chủ này không thể cùng ngươi đi một hành trình thật dài.
Thực tế, nàng và hệ thống khá giống nhau, đều là những kẻ cô độc.
Qua cuộc trò chuyện lần này, Nguyễn Tiểu Ly dường như cảm nhận được một hệ thống rất khác, làm thay đổi nhận thức của nàng với Tiểu Ác.
Giờ phút này, nàng nhận ra Tiểu Ác cũng rất có nhân tính, cảm thấy bản thân càng hiểu biết về nó hơn. Không ai biết rằng, tuy ngoài mặt nàng tương đối lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rất tinh tế.
Ngay cả khi Tiểu Ác có thể nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly thì nó cũng không thể phát hiện được sự tinh tế ẩn sâu trong nội tâm nàng.
Nguyễn Tiểu Ly chuẩn bị cùng hệ thống của mình chung sống thật tốt, tranh thủ trở thành một đôi cộng sự ăn ý nhất cũng như là bạn bè thân thiết nhất.
Hơn nữa, nàng cũng cần nó để đi đến những thế giới khác nhau. Nàng rất thích sự trải nghiệm phi thường như bây giờ, rất hào hứng. Đến càng nhiều thế giới nàng mới có thể nhìn thấy càng nhiều điều thú vị làm nàng không muốn chết nữa.

Trong rừng, Bách Lý Diêm Khể đang cùng một vài đệ tử kiểm tra địa điểm xảy ra án mạng.
“Sư huynh, chỗ này, mảng cỏ này toàn là máu.”
Bách Lý Diêm Khể đã kiểm tra thi thể, cũng đã dò hỏi tình huống những năm trước nhưng vẫn không tìm được manh mối, cuối cùng hắn chỉ có thể xem xét nơi án mạng xảy ra.
Trên bãi cỏ phía trước rõ ràng là một mảng máu lớn và dấu vết cây cỏ bị nghiền ép qua.
Bách Lý Diêm Khể bước tới, ngồi xổm xuống kiểm tra. Hắn phát hiện một dấu chân rất nhỏ, rõ ràng là dấu chân của nữ tử!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play