Người dẫn chương trình ra chiều ngạc nhiên: “Hóa ra Tuấn cũng là người mê nhan sắc.”
Thừa Mặc nghe câu trả lời của cô thì biểu cảm chợt giãn ra, trong mắt lướt qua ý cười.
Tiếp theo người dẫn chương trình giao lưu với vài người nổi tiếng khác trong đội rồi mới kết thúc.
Đến tận lúc xuống sân khấu, Nguyễn Tiểu Ly vẫn luôn đút tay trong túi.
Thừa Mặc đi bên cạnh cô, hỏi: “Tay em sao rồi?”
“Không quá nửa tiếng thì không sao.”
Dù cô nói rất nhẹ nhàng, nhưng Thừa Mặc biết cô để tay trong túi chắc chắn là đang khó chịu.
Huấn luyện viên Chung đi tới, tươi cười rạng rỡ: “Hôm nay các em đã đánh rất hay. Về thôi, tiếp tục cố gắng các trận sau.”
Nhóm người bước lên chiếc xe mà Hạ Trung thuê đến đón. Ngồi trong xe điều hòa mát rượi, cả bọn hào hứng nói về khoảnh khắc xuất sắc lúc thi đấu.
“Tiểu Ly, hôm nay em chiếm hết spotlight rồi nha, từ này về sau sẽ không còn là người vô danh nữa.”
“Cái gọi là đã không lên tiếng thì thôi, hễ lên tiếng là sẽ chấn động toàn bộ chính là nói em đó. Lúc mới ra sân đội bên kia chưa hề để ý tới em, đoạn sau thì em làm bọn họ sợ điếng. Chắc tối nay đội trưởng bên kia ngủ cũng mơ thấy em đang giết họ mất.”
Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười, lắng nghe đồng đội nói chuyện.
Tiểu Ác nói: “Vốn dĩ nguyên chủ chưa được ra sân là đã bị trục xuất, coi như cô đã hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.”
“Ừm.”
Hôm nay tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly rất tốt, mặc dù cổ tay không thoải mái nhưng trận hôm nay cô đã đánh rất đẹp, không hề uổng phí công sức luyện tập mấy năm qua.
Đã thể hiện ra tất cả tài năng của mình thì sau này có thế nào cũng sẽ không có nhiều nuối tiếc.
Đoạn thời gian tiếp theo của giải đấu, Nguyễn Tiểu Ly luôn được ra sân. Mỗi một trận đấu đều để lại dấu ấn xuất sắc.
Các trận phía sau dần xuất hiện khán giả cầm bảng đèn ghi tên Tuấn. Cô bắt đầu có fan hâm mộ được và được rất nhiều người yêu thích.
Đội Hạ Trung rất mạnh, hầu hết luôn đánh nhanh thắng nhanh, họ thuận lợi tiến thẳng vào top 10 toàn quốc.
Sau đó là đến top 5.
Top 3!
Trong trận đấu cuối cùng, Nguyễn Tiểu Ly không lên sân mà ngồi ở phòng chờ với vị trí dự bị. Huấn luyện viên Chung sắp xếp cho cô như vậy nhưng không ai trong đội nghi ngờ gì.
Trong trận chung kết đó, một mình Thừa Mặc đàn áp đội đối thủ, giành chiến thắng chung cuộc.
Khi người dẫn chương trình công bố Hạ Trung giành được hạng nhất và tháng sau sẽ đại diện cả nước đi du đấu quốc tế, cả khán đài vang dội tiếng reo hò chúc mừng.
Huấn luyện viên Chung đứng sau hậu trường nhìn màn hình lớn, trong khoảnh khắc nào đó mắt ông đã ngấn đỏ.
Đám trẻ này do ông dẫn dắt, mấy năm nay bọn nhỏ nỗ lực bao nhiêu ông đều thấy hết. Chúng vừa nhiệt huyết vừa kiên trì, vừa chăm chỉ vừa tài giỏi, huấn luyện viên Chung rất vui khi cả đám đã được bước chân ra đấu trường quốc tế.
Nguyễn Tiểu Ly đứng phía sau huấn luyện viên, trong ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Thật ra cô không quá chấp nhất với việc phải thỏa mãn ước mơ, vả lại giấc mộng thi đấu thể thao điện tử không phải chỉ của một người mà là giấc mơ của cả đội, cũng là giấc mơ của tất cả những người yêu thích trò chơi này ở trong nước.
Huấn luyện viên Chung quay đầu lại: “Tiểu Ly…”
Ông đột nhiên không biết nên nói gì. Ngày hôm đó Nguyễn Tuấn Ly đã nói với ông về tình trạng của cái tay, cũng nói cho ông biết chuyện cô chỉ có thể chịu đựng được khoảng nửa tiếng đồng hồ.
Năng lực của Nguyễn Tuấn Ly rất hữu ích, cho dù chỉ có thể chơi được nửa tiếng nhưng cô vẫn được cho ra sân.
Huấn luyện viên Chung hiểu rõ tình trạng của cô, nếu chỉ vì biết tay có vấn đề mà không cho người ta thi đấu thì quá tàn nhẫn. Thế nên ông đã phá lệ cho Nguyễn Tuấn Ly ra sân nhưng cũng chỉ giới hạn trong giải đấu quốc gia. Các trận trong giải này không dài, Nguyễn Tuấn Ly lên sân khấu có thể phát huy tác dụng và cũng sẽ không ảnh hưởng đến cả đội.
Nhưng giải thế giới thì không thể qua loa được.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn huấn luyện viên Chung do dự muốn nói lại thôi, cô cười thoải mái: “Tối nay mọi người tụ lại ăn liên hoan xong em sẽ thông báo.”
Đây là kết quả tốt nhất.
Huấn luyện viên Chung vẫn còn tiếc nuối, tuy nhiên ông cũng không còn cách nào khác. Đứa trẻ này xuất sắc và chăm chỉ, nhưng mà…
“Cám ơn thầy đã dạy dỗ em nhiều năm, cám ơn thầy đã cho em cơ hội đứng trên sân khấu.” Cô nói một cách chân thành, không chút oán trách.
Huấn luyện viên Chung thở dài nặng nề, đưa tay vỗ vỗ vai cô: “Ngoan, cố gắng chữa trị, thầy chờ ngày em trở lại.”
Bệnh viêm bao gân quả thật rất tệ. Người bình thường bị viêm bao gân cùng lắm là khó chịu ở cổ tay một chút, nhưng đối với người chơi thể thao điện tử thì cổ tay không thể có bất kỳ bất thường nào. Trong những năm qua cũng có không ít tuyển thủ thể thao điện tử giải nghệ vì các vấn đề ở cổ tay, sau đó dần dần biến mất trước công chúng.
Tuy huấn luyện viên Chung nói như vậy, cũng hy vọng nó sẽ trở thành sự thật, nhưng ông biết rõ xác suất Nguyễn Tuấn Ly trở lại là rất thấp.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, các thành viên của Hạ Trung đạp ánh rạng đông thắng lợi quay về. Trong mắt của mỗi người vừa giành chức vô địch quốc gia kia tràn đầy ánh sáng rực rỡ, vừa phấn khích vừa vui mừng và vừa có chút kiêu ngạo, có người vẫn còn đang thẫn thờ không biết đây có phải là sự thật hay không.
Hôm nay, người luôn lạnh nhạt như Thừa Mặc cũng tươi cười mà bước xuống đài.
Thừa Mặc vừa vào hậu trường thì đôi mắt đã lập tức dò tìm vị trí của Nguyễn Tiểu Ly. Nhìn thấy cô, ánh mắt hắn sáng hơn, hắn nói: “Tiểu Ly, chúng ta vô địch rồi.”
“Ừm, em thấy rồi.”
Cô đã xem rất kĩ, không bỏ sót một giây nào.
“Chúng ta vô địch rồi, vô địch quốc gia!”
“Cảm thấy ảo quá trời ơi.”
“Ài, đừng có vui mừng với vểnh mũi quá. Mục tiêu của chúng ta là vô địch quốc gia sao? Mục tiêu của chúng ta là vô địch thế giới, okay?”
Huấn luyện viên Chung nhìn bọn họ cười đùa một hồi, sau đó nói: “Được rồi, các em đi về phòng chờ lấy đồ đi, sẵn tiện nghĩ xem tối nay muốn ăn cái gì.”
“Liên hoan lớn chúc mừng chúng ta vô địch phải không ạ? Tụi em ăn nhiều lắm, tụi em sẽ bào sạch túi thầy.”
Huấn luyện viên Chung: “Nói nhiều quá, muốn ăn gì thì cứ nói. Mau đi lấy đồ đi, mười lăm phút nữa không tới là tôi lái xe đi ăn một mình đấy.”
“Đừng, đừng, đừng.”
“Tụi em đi lấy đồ liền đây.”
Sau khi giành chức vô địch, ai nấy đều cực kỳ vui mừng phấn khởi, lúc nào cũng hừng hực khí thế.
Nguyễn Tiểu Ly đã thu dọn đồ đạc xong từ sớm, cô gửi túi của mình cho một nữ đồng đội rồi đi vệ sinh. Cô vừa định bước vào nhà vệ sinh thì gặp Lưu Vũ Kỳ đi ra.
Hoa Lâm được hạng ba, hạng hai thuộc về một đội đến từ thành phố C. Nhìn chung thành tích này đã rất tốt.
Gặp Nguyễn Tiểu Ly, Lưu Vũ Kỳ lập tức đi tới chúc mừng cô: “Chúc mừng tụi em đã giành được chức vô địch quốc gia. Sao, làm thành viên của đội tuyển số một quốc gia em có muốn phát biểu cảm nghĩ của mình không?” Lưu Vũ Kỳ tinh nghịch nhướng mày, hỏi.
Nguyễn Tiểu Ly lắc đầu: “Không có cảm nghĩ gì.”
“Chán phèo! Tiểu Ly à, em là con gái mà, sao lại ngốc như vậy chứ.”
“Em không ngốc, điểm thi đại học của em cao nhất toàn thành phố.”
“…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT