Nguyễn Tiểu Ly không sợ hãi, cũng không căng thẳng chút nào. Trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm cho cô e sợ.
Thừa Mặc còn đang lo cô gặp chuyện như vậy thì sẽ căng thẳng, sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện, cũng may tính cách của cô trầm ổn.
“Không có là tốt rồi. Lát nữa nếu thấy tay không thoải mái thì em không cần cậy mạnh, mọi chuyện cứ giao cho anh.”
Thừa Mặc đến gần hơn một chút rồi nhỏ giọng nói: “Nếu tay của em thực sự khó chịu, em hãy lui ngay về phía sau anh, anh sẽ giúp em. Nhóm huấn luyện viên có hỏi thì em cứ nói đó là ý của anh, nói là anh muốn tiếp tục che giấu lực thực của em, muốn nhân đó tạo cảm giác không có gì đáng sợ cho đối thủ.”
Hắn không muốn để cô chống đỡ. Khoảng thời gian huấn luyện vừa qua đã khiến tay cô bị hao mòn rất nghiêm trọng, lần thi đấu này không thể tiếp tục bị thương, nếu không thì tay của cô thật sự không có cơ hội bình phục.
Nguyễn Tiểu Ly rất ngạc nhiên, kề sát vào hắn và thì thầm: “Thừa Mặc… anh không cần phải làm vậy vì em.”
Không tuân theo lệnh của huấn luyện viên, cho dù lý do thoái thác có hay đến đâu thì làm trái lệnh của huấn luyện viên vẫn là điều tối kỵ.
Thân là đội trưởng thì càng phải tuân theo, một khi làm như vậy chỉ gây ấn tượng xấu với huấn luyện viên, khiến huấn luyện viên Chung cảm thấy Thừa Mặc kiêu ngạo, không nghe theo lệnh mà tự ý làm việc.
Cũng sẽ mất uy tín với các thành viên trong đội.
Chuyện này quá mạo hiểm.
Tiểu Ác nhướng mày: “Nam chính đã một lòng một dạ hướng về cô, cả đầu óc chỉ lo giúp cô, căn bản sẽ không nghĩ tới bản thân mình.”
Nguyễn Tiểu Ly đã đoán được Thừa Mặc sẽ giúp cô giấu chuyện cái tay, nhưng lại không đoán được đến trước thời gian thi đấu mà hắn lại suy nghĩ tới việc này.
Thừa Mặc không thích lời Nguyễn Tiểu Ly nói.
Hắn không cần phải làm như vậy cho cô…
Hắn muốn, hắn rất muốn vì cô, vì cô làm bất cứ chuyện gì cũng được.
Cô không hiểu tấm lòng của hắn.
Ánh mắt Thừa Mặc hơi lóe lên, hắn khàn khàn giọng đáp: “Anh tình nguyện làm như vậy. Tiểu Ly, mọi chuyện đều giao cho anh, được không?”
Hắn không muốn giấc mơ của cô vỡ tan, hắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó.
Sự chấp nhất này rất mãnh liệt.
Thừa Mặc đã không thể nghe vào bất cứ lời nào nữa.
Cứ như vậy mà giao hết mọi thứ cho anh ấy?
Ánh mắt Nguyễn Tiểu Ly tỏ ra nguy hiểm, cô cười hỏi: “Nếu như em không ra sân, anh có thể chống đỡ cục diện được không?”
Không thể lên sân khấu?
Thừa Mặc biết gần đây tay cô rất đau, trong mắt hắn tràn đầy đau lòng: “Cho dù em không thể lên sân khấu, anh cũng sẽ không để đội mình thua, mọi việc để anh lo.”
“Được, vậy em giao cho anh.”
Tiểu Ác luôn cảm thấy Nguyễn Tiểu Ly đang chơi cái gì đó.
Hiệp một của trận đấu đã bắt đầu, từng giây từng phút đều là những hình ảnh tuyệt đẹp khiến tất cả khán giả không thể nào rời mắt.
Các thành viên trong phòng chờ chăm chú theo dõi màn hình, cẩn thận phân tích chiến thuật của đối phương.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn màn hình một lúc, sau đó liếc mắt sang một cái đồng hồ.
Đã gần đến giờ.
Cô đứng dậy, khẽ khàng rời khỏi ghế rồi lặng lẽ ra khỏi phòng. Thừa Mặc thấy cô đi ra nhưng cứ nghĩ là cô đi vệ sinh.
Tuy nhiên, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhìn thấy trận đấu sắp kết thúc mà Nguyễn Tiểu Ly vẫn chưa quay lại, Thừa Mặc luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hắn đứng lên, đang muốn đi ra ngoài tìm người, đột nhiên một thành viên bên cạnh hô lên ngăn hắn lại: “Đội trưởng, Hoa Lâm ra đại chiêu!”
Là sát chiêu của Hoa Lâm. Trước đây, có nhiều đội thi đấu với họ đã bại ở một chiêu này. Đây cũng là thứ mà huấn luyện viên Chung vẫn luôn bảo họ nghiên cứu và họ đã tạo ra một bộ chiến thuật để đối phó với nó.
Giờ nó đang bày ra trước mắt.
Thừa Mặc đứng tại chỗ quan sát.
Đại chiêu của Hoa Lâm đã bị hóa giải nhưng dù vậy vẫn kéo theo một thành viên của Hạ Trung.
Lại thêm mười phút nữa, hiệp đấu kết thúc.
Hạ Trung thắng.
Hiệp hai sẽ bắt đầu vào nửa tiếng sau.
“Tôi nghĩ chiến thuật của chúng ta không có kẽ hở, tại sao còn để cho bọn họ giết một người?”
“Bên Hoa Lâm chắc tức chết rồi. Chúng ta đã phá được đại chiêu của họ.”
“Đội trưởng, vừa rồi cậu thấy được nhược điểm ở đâu không?”
Thừa Mặc có chút lơ đãng: “Lát nữa huấn luyện viên sẽ nói.”
Lâu như vậy mà Nguyễn Tiểu Ly vẫn chưa quay lại.
Thừa Mặc: “Các cậu ngồi ở đây, tôi đi ra ngoài một lát.”
Khi Thừa Mặc mở cửa liền nhìn thấy huấn luyện viên đang dẫn những tuyển thủ vừa mới đánh xong đến đây. Nhìn thấy Thừa Mặc đi ra, ông bình tĩnh hỏi: “Em đi đâu vậy?”
“Đi vệ sinh một chút ạ.”
Huấn luyện viên Chung gật đầu: “Ừm, mau quay lại, tôi có chuyện gấp muốn bàn với các em về chiêu vừa rồi của Hoa Lâm.”
Chiến thuật của bọn họ vẫn còn sơ hở, trong hiệp hai tuyệt đối không để Hoa Lâm giết người thêm một người nào nữa.
Chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, huấn luyện viên Chung còn rất nhiều việc phải sắp xếp, vậy nên phải nhanh lên một chút.
Thừa Mặc gật nhẹ đầu.
Huấn luyện viên Chung dẫn các thành viên vào phòng chờ rồi đóng cửa lại.
Sắc mặt Thừa Mặc tối sầm, hắn bước dài bước chân vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.
Đến nơi, Thừa Mặc chỉ biết đứng ở bên ngoài. Hắn không thể đi vào nhà vệ sinh nữ. Khi Tiểu Ly đi cũng không mang điện thoại theo, điện thoại của cô vẫn còn ở trong phòng chờ.
Ngay khi Thừa Mặc đang vội, Lưu Vũ Kỳ từ xa đi tới.
Thừa Mặc biết Lưu Vũ Kỳ và Nguyễn Tiểu Ly có mối quan hệ rất tốt, hắn bước lên: “Lưu Vũ Kỳ, cô giúp tôi nhìn một chút xem Tiểu Ly có ở bên trong không với nhé.”
Lưu Vũ Kỳ vừa xem thi đấu xong, tranh thủ giờ giải lao đi vệ sinh, không ngờ lại gặp được Thừa Mặc, lại còn chủ động bắt chuyện với mình.
Thừa Mặc đang tìm Tiểu Ly?
Lưu Vũ Kỳ gật đầu: “Được.”
Lưu Vũ Kỳ đi vào nhà vệ sinh. Đây là nhà vệ sinh dành cho các đội thi đấu và nhân viên ở hậu trường.
Nhà vệ sinh rất sạch sẽ, chỉ có một vài người ở bên trong.
Lưu Vũ Kỳ nhìn xung quanh, sau đó gõ cánh cửa phòng đang đóng: “Tiểu Ly, em có ở đây không?”
Bên trong là một cô gái xa lạ trả lời: “Bạn gõ nhầm cửa rồi.”
“À, tôi xin lỗi.”
Lưu Vũ Kỳ xác định trong nhà vệ sinh không có Nguyễn Tiểu Ly, cuối cùng chán nản đi ra ngoài: “Thừa Mặc, Tiểu Ly không có trong đó. Anh có chắc em ấy đến đây không, hay em ấy đã quay về rồi?”
Sắc mặt Thừa Mặc âm trầm, dọc đường tới đây hắn cũng không gặp được Tiểu Ly.
Chắc chắn cô không có quay lại.
Hậu trường lớn như vậy, hành lang cũng có đến mấy cái, cô đi đâu được?
Lưu Vũ Kỳ thấy sắc mặt Thừa Mặc có gì đó không ổn, tức khắc đã đoán ra điều gì.
“Thừa Mặc, không thấy Tiểu Ly sao?”
Thừa Mặc không nói gì, xoay người vội đi tìm người.
Lưu Vũ Kỳ đuổi theo sau: “Có phải không thấy Tiểu Ly không? Anh đã gọi cho em ấy chưa? Con bé này chạy đi đâu vậy chứ? Nếu tôi đoán không lầm, mấy người sẽ cho em ấy ra sân ở hiệp hai, sắp phải lên sân khấu rồi chắc là em ấy sẽ không đi lung tung đâu, đừng lo lắng quá.”
Nguyễn Tuấn Ly là người thế nào Lưu Vũ Kỳ biết rất rõ, cô bé không thể nào chạy lung tung vào lúc quan trọng như vậy được.
Có thể là có chuyện gì gấp, nhưng tới lúc thi đấu chắc chắn sẽ trở lại.
Thừa Mặc: “Ừm, tôi biết.”
Lưu Vũ Kỳ: “Thời gian còn lại chỉ có nửa tiếng, để tôi giúp anh tìm em ấy một tay.”
Thừa Mặc hiện đang tập trung vào việc tìm kiếm Nguyễn Tiểu Ly nên cũng không chú ý Lưu Vũ Kỳ nói gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT