Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ và thích thú của cô, Thừa Mặc vô thức mỉm cười.

Có thể thấy cậu nhóc này thật sự đam mê mà không phải là tham danh lợi. Vừa có tài năng vừa có đam mê, chắc chắn sau này cậu ấy sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Và hắn sẽ cùng cậu thực hiện điều đó.

Hai người ăn cơm trưa xong thì lần lượt đi về.

Nguyễn Tiểu Ly kết bạn với huấn luyện viên.

Huấn luyện viên gửi tới một tin nhắn tới: “Tuấn, cuối tuần này cậu có rảnh qua trụ sở ký hợp đồng không?”

“Cuối tuần này em rảnh, em và cha em sẽ tới đó.” Nguyễn Tiểu Ly đáp.

“OK, vậy là thứ bảy hay chủ nhật?”

“Sáng thứ bảy ạ.”

“Ok, buổi sáng cậu đến thì nhắn trước cho tôi một tiếng, tôi sẽ đón cậu ở cổng. À đúng rồi, do cậu chuẩn bị gia nhập đội hình chính nên tôi sẽ dẫn cậu tới văn phòng giám đốc của Hạ Trung để ký hợp đồng. Những điều khoản trong hợp đồng của cậu là do bên trên đưa ra.”

Theo lệ thường, khi phát hiện một mầm non có tài năng thì mầm non đó sẽ được sắp xếp đến lớp huấn luyện thường, lúc đó người tiếp đãi sẽ là huấn luyện viên.

Nhưng Tuấn là đối tượng khá đặc thù, vì cậu ấy sẽ vào đội hình chính nên việc ký kết sẽ do người bên trên phụ trách.

Nguyễn Tiểu Ly đã hiểu.

“Dạ, em rõ rồi.”

Hai người đã hẹn xong hôm đó mấy giờ sẽ gặp mặt, sau đó chỉ còn việc chờ đến cuối tuần.

Thứ sáu, Nguyễn An gọi điện tới.

“Tiểu Ly à, ba đi công tác về rồi. Huấn luyện viên hẹn chín giờ sáng mai đúng không con?”

“Dạ.”

Nguyễn Tiểu Lệ mặc đồ ngủ ngồi trên ghế. Vì vừa gội đầu xong nên tóc còn khá ướt, trên đầu cô đang quấn một cái khăn tắm.

Nguyễn An: “Con xác định thật sự muốn đi con đường này sao?”

“Con chắc chắn.”

Nếu không chắc chắn thì sẽ không làm những việc này. Nguyên chủ Nguyễn Tuấn Ly muốn nói rằng trước khi quyết định cô ấy đã lên kế hoạch từ lâu.

“Aiz, vậy được rồi, con thích thì cứ làm đi. Sáng mai ba sẽ qua làm bữa sáng cho con. Con có thể ngủ thêm một lúc, mình ăn sáng xong ba sẽ chở con đến Hạ Trung.”

“Dạ.”

Không thể không nói, ngoại trừ không thể ở bên cạnh Nguyễn Tuấn Ly ra thì tất cả các mặt khác của Nguyễn An đều mười điểm. Ông là một người cha đủ tư cách.

Băng gạc trên tay Nguyễn Tiểu Ly đã được tháo ra.

Khi bị phỏng thì tốt nhất là không băng bó, nhưng lúc bôi thuốc vẫn phải băng một lớp mỏng để tránh nhiễm trùng hay xây xát.

Da trên mu bàn tay của cô nhăn nheo, vì sau khi mụn nước vỡ ra nên da liền nhăn lại, bên rìa những mụn nước là các vết sẹo đo đỏ. Mu bàn tay của cô bây giờ trông khá xấu xí.

Tiểu Ác: “Ngày mai cha nguyên chủ mà nhìn thấy cái tay này nhất định sẽ lại cằn nhằn.”

“Ừm.”

Đành chịu thôi.

Nguyễn Tiểu Ly đã không được chơi game một hai ngày nay, bởi vì tay bị thương nên cô không thể không để nó yên. Hiện tại vết thương đã khá hơn, cô muốn chơi game lại.

Cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly không thể cưỡng lại sự cám dỗ nên đã mở máy tính lên.

Lần này, Tiểu Ác không ngăn cản Nguyễn Tiểu Ly như lần trước cô bị cảm nữa. Cảm lạnh phát sốt thì cần phải nghỉ ngơi, còn vết thương lần này đã qua mấy ngày thì chơi một chút cũng không sao.

Nguyễn Tiểu Ly đăng nhập vào game. Trong lúc cô đang nhìn bản đồ và suy nghĩ xem nên đi đâu đánh boss thì có người nhắn tin đến.

Mạch Thành:【Tay của cậu còn chưa lành sao lại lên game?】

Giọng điệu này ~

Tuấn:【Không còn đau nữa.】

Mạch Thành:【Không đau thì cũng phải thêm mấy ngày nữa mới được chơi, phải chờ tay lành sẹo.】

Tuấn:【Thừa Mặc, anh có thấy anh đang kiểm soát tôi không?】

Trong ký túc xá của Hạ Trung, Thừa Mặc nhìn câu trả lời trên máy tính mà sửng sốt mấy giây.

Hắn kiểm soát Nguyễn Tuấn Ly sao? Có… ư?

Thừa Mặc cảm thấy mình bị những lời của Tuấn định thân. Hắn hơi hoang mang, dường như có thứ gì đó bị một tầng sương mù bao phủ làm hắn không thể nhìn rõ.

Thừa Mặc gõ bàn phím đáp lại:【Không phải kiểm soát mà tôi đang lo cho tay của cậu. Cậu cũng biết, đối với tuyển thủ thể thao điện tử thì tay là thứ quan trọng nhất.】

Tuấn:【Tôi biết tay rất quan trọng, nhưng vết thương này sẽ không để lại di chứng. Bây giờ nó chỉ hơi ngứa, thậm chí còn không đau, chơi một chút cũng không sao.】

Thừa Mặc nhíu mày:【Chờ lành sẹo rồi chơi.】

Tuấn:【Được rồi.】

Cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly đã bị thuyết phục mà từ bỏ.

Được được được, cô không chơi là được chứ gì, haiz.

Đợi sẹo lành, Nguyễn Tiểu Ly quyết định sẽ giết năm con boss liên tục để bù đắp cho sự trống trải mấy ngày nay.

Không được chơi game, Nguyễn Tiểu Ly vì buồn chán không có việc gì làm mà lấy mấy bài kiểm tra vừa kiểm xong ra.

Để phù hợp với thành tích của Nguyễn Tuấn Ly, hầu hết các câu trả lời trên giấy cô đều chọn sai.

Bây giờ không thể chơi game cũng không ngủ được, Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát lấy ra một quyển tập trắng rồi làm lại tất cả bài kiểm tra một lần.

Lần lượt viết xuống đáp án vào quyển tập trắng.

“…”

Tiểu Ác nhìn hành vi khó hiểu của Nguyễn Tiểu Ly.

Đây là trò tiêu khiển của học bá à?

Nguyễn Tiểu Ly mất một giờ để làm xong hết xấp bài kiểm tra, và tất cả các câu trả lời được viết trong tập đều đúng.

Sau khi làm xong, Nguyễn Tiểu Ly còn cảm thán: “Trường này ra đề hơi dễ.”

“…Cô câm miệng đi.”

Nguyễn Tiểu Ly quả thật là một kho dữ liệu bằng thịt, haha.



Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tiểu Ly còn muốn tiếp tục ngủ thêm một lát, nhưng vì thường xuyên dậy sớm đi học nên cô đã hình thành đồng hồ sinh học, cứ đến giờ là tỉnh ngay.

Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát nằm trên giường chơi điện thoại, chơi nửa tiếng rồi mới đi rửa mặt.

Gần đến giờ hẹn Nguyễn An mới tới. Nguyễn Tiểu Ly vừa mở cửa đã nhìn thấy Nguyễn An mang một túi đồ ăn tới.

Mỗi lần tới đây, Nguyễn An đều mua đủ loại đồ ăn rau dưa thịt cá, thậm chí còn có đồ ăn vặt và mấy món làm từ sữa để vào tủ lạnh.

“Ba tới hơi trễ nên đã mua bữa sáng ở ngoài.” Nguyễn An nói.

“Dạ không trễ.”

Nguyễn Tiểu Ly nhận lấy đồ trong tay ông, sau đó đi tới tủ lạnh và phân loại bỏ vào.

“Ba mua bánh cuốn, con có thích món này không?”

“Dạ.”

Nguyễn Tiểu Ly rất thích ăn bánh cuốn, đặc biệt là bánh cuốn trứng gà. Bên ngoài là bánh cuốn mềm mịn, bên trong có vị trứng hấp, ăn rất ngon.

Hai cha con ngồi vào bàn ăn sáng.

Nguyễn An nói: “Khi tới Hạ Trung con đừng nói gì, để ba nói chuyện. Mặc dù công ty đó rất nổi tiếng nhưng cũng khó đảm bảo hợp đồng của bọn họ không có chèn ép, hoặc điều khoản có kèm cạm bẫy.”

Công ty càng lớn thì nhà tư bản đằng sau càng hút máu. Người ta mở công ty chắc chắn là để kiếm tiền, cho nên lúc ký hợp đồng nhất định phải cẩn thận.

Cả đêm qua Nguyễn An đã tìm kiếm đủ loại thông tin trên mạng. Ông thấy có rất nhiều tin đồn về chuyện tuyển thủ thao điện tử bị bóc lột.

Chẳng hạn như tay bị thương vẫn phải livestream…

Chẳng hạn như tuyển thủ bị giấu đi, không cho người ta cơ hội lộ diện. Sau đó tuyển thủ muốn chấm dứt hợp đồng thì phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ, nếu không bồi thường nổi thì sẽ luôn bị giấu cho đến khi giải nghệ. Có thể nói, cả tuổi thanh xuân của người đó cứ vậy mà bị phí hoài.

Mặt tối của giới thể thao điện tử có thể sánh ngang với mặt tối của giới giải trí.

Nguyễn An sợ con gái mình sẽ gặp phải chuyện như vậy nên tối qua ông đã kiểm tra kỹ càng các thông tin.

Nguyễn Tiểu Ly thấy Nguyễn An rất sốt ruột liền khẽ cười: “Dạ, con sẽ không nói chuyện. Mọi chuyện trông cậy vào cha hết.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play