Lưu Phong nhìn thấy tất cả bình luận trên kênh thế giới đều đang chế nhạo Hoa Lâm thì sắc mặt lập tức tái nhợt.
“Tôi… Tôi thật sự muốn tốt cho Hoa Lâm, không nghĩ tới hậu quả sẽ như vậy.”
“Cậu không ngờ tới hay là dục vọng cá nhân đã lấn át lý trí của cậu?” Huấn luyện viên Lưu chỉ dùng một câu đã chỉ ra điểm mấu chốt.
Lưu Phong tức thì chột dạ.
Huấn luyện viên Lưu buông hắn ra, cười lạnh: “Lưu Phong, cậu không thích hợp để thi đấu chuyên nghiệp.”
Lưu Phong nghe vậy liền luống cuống: “Không, đừng đuổi tôi, tôi có thể xin lỗi, tôi có thể đi xin lỗi Tuấn, tôi sẽ chăm chỉ tập luyện, cuối năm sẽ dẫn dắt đội vào chung kết, đừng đuổi tôi.”
Ngoài chơi game ra hắn không biết bản thân có thể làm gì nữa. Trò chơi là tất cả của hắn.
“Cậu không còn thích hợp để đi tiếp nữa, hơn nữa cậu cũng đã đến tuổi sắp giải nghệ rồi.” Huấn luyện viên Lưu nói thẳng.
Lưu Phong là người lớn tuổi nhất trong toàn đội, khi còn trẻ đã từng rất tỏa sáng nhờ vào tài năng nhưng mấy năm nay hắn vẫn cứ dậm chân tại chỗ.
Ưu điểm hiện tại của hắn là có kinh nghiệm thi đấu phong phú, có thể bình tĩnh chỉ đạo các thành viên trong đội thi đấu. Tuy nhiên, bất cứ một người chơi lâu năm nào cũng làm được việc này.
Chẳng qua Lưu Phong tương đối trầm ổn nên mới hắn mới được làm đội trưởng. Nhưng hôm nay hắn làm chuyện như vậy còn có thể dùng hai chữ bình tĩnh để miêu tả hắn sao?
“Huấn luyện viên, tôi…”
Mặc kệ hắn muốn nói gì, huấn luyện viên Lưu đã trực tiếp ngắt lời hắn rồi nhìn tất cả các thành viên trong đội, cao giọng nói: “Tôi cần phải nói với tất cả các cậu biết một sự thật là Hoa Lâm chưa bao giờ thiếu người thay thế. Bên dưới phòng huấn luyện này còn có hàng chục phòng huấn luyện khác, và mỗi một phòng huấn luyện đều có những đứa trẻ tài năng. Chúng còn trẻ, nhiệt huyết và tài năng, thậm chí rất nhiều đứa trẻ còn có thể thăng lên phòng huấn luyện này bất cứ lúc nào để trở thành thành viên của đội chính.”
Nhân số của đội chính có hạn. Người ở đây đều là đại diện giỏi nhất của Hoa Lâm, nhưng điều đó không có nghĩa là có thể mãi mãi đứng ở đây.
Hoa Lâm là một công ty lớn, sao có thể chỉ đào tạo duy nhất một đội?
Khi xã hội ngày càng cởi mở thì người trẻ chơi game càng nhiều, và cũng ngày càng có nhiều người thích thể thao điện tử.
Hàng năm sẽ có các giải đấu thể thao điện tử quy mô lớn và các sự kiện thi đấu thương mại. Đó là các cơ hội biểu diễn thương mại dành cho các ngôi sao thể thao điện tử.
Rất nhiều đứa trẻ tài năng đã bắt đầu vào trường huấn luyện từ khi còn nhỏ, do đó mỗi một người trong số họ đều có tiềm năng trở thành ngôi sao mới trong tương lai.
Huấn luyện viên Lưu đã nói rất rõ ràng.
Phòng huấn luyện càng trở nên yên tĩnh, đặc biệt là một số người lớn tuổi, họ cảm thấy một cảm giác bất lực đang bao lấy mình.
Sự nghiệp của họ đang đếm ngược. Trong lúc đó, họ phải tiếp tục hướng về phía trước, nếu không sẽ bị người mới kéo xuống và thay thế.
“Buổi huấn luyện tối nay bị hủy, các cậu về đi, tối mai đến bảng thông báo xem hình phạt.”
“Vâng.”
Trong trò chơi thì mất hết mặt mũi, còn ngoài đời thì…
Đêm nay tất cả bọn họ đều hối hận đến xanh ruột.
“Vũ Kỳ, ra đây với tôi.” Huấn luyện viên Lưu gọi Lưu Vũ Kỳ.
Lưu Vũ Kỳ run lên một cái, lo lắng đi ra ngoài.
Hai cha con đi đến cuối hành lang. Nơi này không có ai, rất yên tĩnh.
Lưu Vũ Kỳ rất sợ hãi và cho rằng mình sắp bị khiển trách. Quả thật hôm nay cũng có lỗi của cô một phần vì cô đã không ngăn cản các đồng đội.
Trên hành lang, sau một lúc im lặng, huấn luyện viên Lưu thở dài một tiếng.
“Haiz, Vũ Kỳ, hôm nay con đã làm rất tốt. Cả đội chỉ có con là người duy nhất không chống lại Tuấn. Con hành xử rất đúng.”
Ông biết con gái mình là đứa mạnh mẽ và nóng nảy. Khi cô biết Tuấn cố tình cướp boss của Hoa Lâm mà vẫn có thể nhẫn nhịn không đi chống đối Tuấn đã là điều nằm ngoài dự đoán của ông.
Một cô gái mười bảy tuổi có thể nhẫn nhịn, vậy mà Lưu Phong, một đội trưởng hơn hai mươi tuổi lại lòng dạ lại hẹp hòi.
Chung quy con người rồi cũng sẽ thay đổi. Khi còn trẻ Lưu Phong đã từng rất cẩn thận, khiêm tốn và ham học hỏi, bây giờ lại kiêu ngạo và hẹp hòi như vậy.
Có thể là vì sau mấy năm làm đội trưởng thuận buồm xuôi gió, cậu ta rất sợ bản thân sẽ bị kéo xuống thần đàn. Nhưng thần đàn này không phải do người khác kéo cậu ta xuống mà là do chính cậu ta tự mình ngã xuống.
Lưu Vũ Kỳ nghe được lời khen thì có chút sững sờ, cô nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… con không ngăn được họ nên mới khiến đêm nay có náo loạn lớn như vậy làm người ta chê cười.”
“Con không cần tự trách, do con còn nhỏ nên sẽ không ai nghe theo con.”
Trong đội đều là thành viên lớn tuổi, tuy bình thường rất yêu mến Lưu Vũ Kỳ nhưng đồng thời cũng nghĩ Lưu Vũ Kỳ chỉ là một đứa trẻ. Lưu Vũ Kỳ muốn ngăn cản một nhóm người lớn như vậy đã vượt quá khả năng của cô.
“Vũ Kỳ, bắt đầu từ ngày mai con sẽ được chuyển đến phòng huấn luyện ở tầng tiếp theo.”
“Cha, tại sao?”
Bị điều ra khỏi đội chính, vậy chẳng phải có nghĩa là cuối năm cô không tư cách đi thi đấu ư?
“Vũ Kỳ, cha thừa nhận con có tài năng, nhưng con có thực sự thích hợp với đội hình chính không? Con cần nhiều thành tích hơn nữa.”
Lúc trước Lưu Vũ Kỳ gia nhập được đội hình chính vì biểu hiện rất xuất sắc của cô ở đội trẻ. Nhưng sau một năm vào đội chính, ngược lại cô chỉ có vẻ thường thường.
Hai mắt Lưu Vũ Kỳ đỏ hoe: “Nhưng con muốn tham gia giải đấu cuối năm. Nếu không ở đội chính, con sẽ không có tư cách tham gia. Con thật sự rất muốn thi đấu…”
“Vũ Kỳ, cha sẽ không để con tham gia giải cuối năm. Con chỉ cần ở đây huấn luyện cho tốt là được rồi. Mục tiêu của con không phải là giải năm nay hay là năm sau mà là năm năm sau. Đánh bại tất cả các đội trong nước và dẫn dắt Hoa Lâm có mặt ở đấu trường quốc tế!” Huấn luyện viên Lưu nói trịnh trọng.
Vẻ mặt của Lưu Vũ Kỳ tức thì ngơ ra…
Huấn luyện viên Lưu vỗ vai con gái: “Con mới mười bảy tuổi, không cần phải vội xuất đầu lộ diện. Hãy lắng đọng lại một chút để tích lực mà đứng trên sân khấu lớn hơn nữa. Cha luôn tin tưởng con.”
“Dạ.”
Bây giờ đầu óc Lưu Vũ Kỳ khá hỗn loạn, nhưng một sự nhiệt huyết huy đang cháy hừng hực trong cô.
“Vũ Kỳ, con có thể nói với Tuấn về chuyện đội Hoa Lâm không?”
Lưu Vũ Kỳ: “Cha, căn bản là Tuấn không có dự định đến Hoa Lâm, không cần hỏi.”
“Vậy à… Nhưng hôm nay xảy ra chuyện này thì cho dù trước đây cậu ấy có muốn đến giờ cũng sẽ không muốn nữa. Haiz, bỏ lỡ một nhân tài rồi.”
…
Trong phòng, Nguyễn Tiểu Ly vẫn đang ngồi trước máy tính nhưng không còn tiếp tục đánh quái.
Nguyễn Tiểu Ly xoa nhẹ cổ tay, lần nào thao tác nhanh xong cổ tay cô luôn rất đau.
Tốc độ tay của nguyên chủ rất tốt nhưng thời gian thao tác lại có hạn chế. Trong khoảng thời gian ngắn thì còn được, nhưng nếu hơi lâu một chút, cử động nhanh thì cổ tay sẽ bị đau.
Cô nhíu mày nhìn tay mình: “Là do thao tác chơi game của ta không đúng hả? Sao cổ tay lại đau như vậy?”
Cổ tay của cô chẳng nhưng bị đau mà còn đang hơi run.
Tiểu Ác: “Không sao đâu, dù sao đây cũng là xương là thịt, không phải máy móc, ai chơi thời gian dài cũng sẽ bị đau cổ tay.”
“Ừm.”
Tích, có tin nhắn đến.
Mạc Thành:【Vừa lên trò chơi thì nghe nói đội Hoa Lâm đánh cậu. Không sao chứ? Bước tiếp theo cậu muốn làm gì?】
Bước tiếp theo cậu muốn làm gì?
Câu hỏi này nghe kiểu: Cậu muốn làm gì? Nếu muốn trả thù, tôi sẽ giúp cậu.
Nguyễn Tiểu Ly cười, dùng bàn tay đang run đánh chữ trả lời tin nhắn.
Tuấn:【Bước tiếp theo à, tôi yêu cầu Hạ Trung long trọng thông báo việc tôi gia nhập đội của các anh. 】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT