Trận mưa bắt đầu từ lúc sáng và kéo dài cho đến tận chiều mới ngừng.
Nguyễn Tiểu Ly ngủ đến sáng, khi tỉnh lại có chút đau đầu, cổ họng cũng đau buốt. Xem ra truyền nước tối hôm qua không hiệu quả lắm, nhưng cũng may không còn bị sốt.
Cả buổi sáng Nguyên Tiểu Ly không ăn gì, đến giữa trưa cũng không có khẩu vị, nhưng vì sức khỏe nên cô vẫn phải ăn một chút.
Trong nhà không có gì ăn, mà Nguyễn Tiểu Ly lại không muốn tự nấu ăn, do đó cô dứt khoát mặc áo khoác vào, lấy chìa khóa và đi ra ngoài ăn.
Cô nhìn giờ trong điện thoại, đúng lúc đang là giờ tan học, trong các phố ăn vặt gần trường có rất nhiều học sinh đang ăn cơm.
Nguyễn Tiểu Ly không muốn đến nơi đông người, vì vậy cô đi đến con phố phía sau, nơi này yên tĩnh và ít người hơn.
Cô tùy tiện đi vào một quán mì trông khá sạch sẽ.
“Ông chủ, cho cháu một bát bún nước…” Nguyễn Tiểu Ly gọi món mình muốn ăn sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Dù trong thực đơn của quán có đủ loại mì sợi và các món ăn ngon khác, nhưng Nguyễn Tiểu Ly vẫn chọn một món bún nước thật đơn giản.
Khi bị cảm sẽ ăn không vào, nhìn cái gì cũng không có khẩu vị.
Cổ họng của cô rất đau, giọng nói cũng khàn đi.
Tiểu Ác nghe mà lòng cũng đau theo: “Cơm nước xong thì về ngủ đi, nhớ đắp chăn để đổ mồ hôi ra.”
“Ừm.”
Con phố phía sau này tuy ít người hơn nhưng cũng không phải là không có ai tới, dù sao nó cũng gần trường học. Vào giờ này vẫn có vài học sinh đến đây ăn.
Giống như hiện tại có một thiếu niên mang cặp đẩy cửa bước vào. Thiếu niên có khuôn mặt ưa nhìn, vừa vào đã khiến mọi người chú ý.
Thừa Mặc thường xuyên đến đây ăn. Hắn không thích ăn ở nhà ăn của trường, vì mỗi lần đi ăn đều gây ra vài động tĩnh, lúc ăn cơm luôn bị vô số ánh mắt nhìn chòng chọc khiến hắn rất mất tự nhiên. Chính vì thế trưa hôm nào Thừa Mặc cũng đi ra ngoài ăn.
Do phố ăn vặt bên cạnh trường quá nhiều người, âm nhạc ầm ĩ nên hắn thường đến con phố phía sau ăn.
Cửa tiệm này là nơi sạch sẽ nhất trong con phố, hơn nữa cách trang trí cũng không tệ lắm.
Chủ quán biết hắn, hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì, hay vẫn là mì thịt bò như cũ?”
“Dạ, đúng ạ.”
Thừa Mặc rất thích ăn thịt bò, những lần tới đây hắn gọi mì thịt bò là nhiều nhất.
Lúc trả lời, Thừa Mặc có hơi lơ đãng vì hắn đã trông thấy một bóng dáng khá quen thuộc.
Tại một chiếc bàn trong góc có một thiếu niên gầy gò đang ngồi, hơn nữa bóng lưng của người này rất quen.
“Khụ khụ…” Nguyễn Tiểu Ly ho khan vài tiếng.
Sau khi Thừa Mặc nghe âm thanh đó thì khẽ nhíu mày, hắn bước nhanh đến: “Cậu em khóa dưới?”
Thiếu niên đang cúi đầu ho khan liền ngẩng mặt lên, vì mới ho xong nên gương mặt của Nguyễn Tiểu Ly hơi đỏ, hai mắt cũng ứ nước.
Thừa Mặc vừa nhìn đến khuôn mặt cô thì lập tức vô cùng chắc chắn mình không nhận nhầm người, không nghĩ tới cậu nhóc cũng tới đây ăn cơm.
Nhưng mà…
“Cậu bị bệnh à?”
Một tiếng cậu hai tiếng cậu, Nguyễn Tiểu Ly bỗng hơi bực mình.
Thật sự không nhìn ra cô là con gái sao?
Ngay cả nam chính cũng không nhìn ra cô là con gái?
Tiểu Ác trả lời giúp: “Thật sự là nhìn không ra mà. Dù sao so với những cô gái bình thường thì cô cũng được xem là cao rồi, lại thêm cách ăn mặc, mà khuôn mặt này của cô lại còn bất nam bất nữ nữa, hahaha.”
Tiểu Ác tự nói rồi tự cười.
Nguyễn Tiểu Ly bất lực, ngẩng đầu lên hỏi: “Có chuyện gì không?”
Ánh mắt và hành động của cô đều tỏ vẻ xa cách. Đôi mắt của Thừa Mặc tối lại, hắn dứt khoát kéo ghế ngồi xuống.
“Chúng ta đã gặp nhau vài lần nên xem như là cũng có quen biết rồi. Ăn một mình buồn lắm, để tôi ngồi ăn với cậu.”
Nam chính không lạnh lùng xa cách thì sẽ biểu hiện như thế này.
Thừa Mặc đã kéo ghế ngồi xuống rồi, chẳng lẽ Nguyễn Tiểu Ly còn có thể đuổi hắn được sao?
Nguyễn Tiểu Ly không có tinh thần cũng có tâm trạng đấu võ mồm, cà khịa hắn.
Cô hơi cúi đầu, ngồi ỉu xìu chờ đồ ăn của mình được mang lên.
Thừa Mặc thấy bộ dạng này của cô thì có chút không quen. Bình thường mỗi lần gặp vị đàn em này hắn đều cảm thấy cậu như một con nhím, thò tay sờ một cái cũng bị đâm. Lúc khỏe khoắn cậu có thể rất bướng bỉnh, nói năng sắc bén, tinh thần sung mãn. Còn dáng vẻ ốm đau bệnh tật và không muốn nói chuyện như bây giờ trái lại khiến người ta không quen.
Thừa Mặc mở miệng: “Cậu bị bệnh như vậy sao còn đến lớp? Nhìn cậu chẳng có chút năng lượng gì, chiều nay xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Tiểu Ly ngước mắt. Anh ta hiểu lầm hôm nay cô có đi học?
“Buổi sáng tôi đã xin nghỉ, hai ngày sẽ không tới trường.” Cô trả lời bằng cái giọng rất khàn.
Lúc trước giọng nói của cô vừa trong trẻo lại ngây thơ, nam nữ bất phân, đặc biệt khiến người nghe cảm thấy thư thái. Bây giờ do bị cảm nên âm thanh vừa khàn vừa yếu.
Thừa Mặc thở phào: “Xin nghỉ rồi thì được… Ủa? Cậu đã nghỉ sao còn tới đây ăn cơm trưa?”
“Chuyện này có gì lạ đâu? Nhà tôi ở gần đây mà.” Nguyễn Tiểu Ly liếc hắn một cái.
“Nhà ở gần đây vậy sao cậu lại đi trễ?”
Thừa Mặc vẫn còn nhớ lúc trước cậu nhóc này bị phạt chạy bộ là vì đi học muộn.
“Chơi game rồi ngủ nướng nên đi trễ thôi.” Cô nói một cách hờ hững, không thèm để ý chuyện đi trễ dù chỉ một chút.
Thừa Mặc nhìn bộ dạng này của cô lại không nhịn được mà cười lên.
Hắn rất thích tính cách của cậu đàn em này.
Đúng lúc này, đồ ăn của hai người đồng thời được mang lên.
Trước mặt Thừa Mặc là một bát mì thịt bò nóng hổi, topping phía trên là mấy miếng thịt to. Mà trước mặt Nguyễn Tiểu Ly là một bát bún thanh đạm, sợi bún màu trắng nóng hổi kèm hai lá rau đã bị luộc chín.
Khi bị bệnh thì phải ăn thanh đạm một chút.
Thừa Mặc nhìn thịt trong bát của mình rồi lại nhìn sang cái bát thanh đạm của cô…
“Sau này tốt hơn nên ăn nhiều vào, tuổi này của cậu vẫn còn đang phát triển chiều cao.”
Thừa Mặc đánh giá Nguyễn Tiểu Ly một hồi. Không biết có phải đàn em kén ăn hay không, không những chiều cao không được xem là cao so với nhóm con trai mà cơ thể lại còn gầy yếu, thân hình quá mỏng.
Nguyễn Tiểu Ly húp một ngụm súp, ngẩng đầu: “Đàn anh à, tôi thấy chúng ta không thân lắm.”
“Tôi lại thấy chúng ta thân.” Thừa Mặc mỉm cười, đôi mắt hẹp dài híp lại.
“…Ngay cả tên của tôi anh còn không biết mà còn dám nói là thân.” Cô lạnh lùng trả lại một câu.
Thật ra Thừa Mặc biết tên của cô vì lần trước ở cửa văn phòng hắn đã nghe giáo viên gọi tên của cô rồi. Nhưng Thừa Mặc lại muốn nghe chính miệng cô nói ra tên của mình, tự giới thiệu bản thân với hắn.
Nguyễn Tiểu Ly không làm theo lẽ thường, chỉ cúi đầu ăn bún, không để ý đến hắn nữa.
Thừa Mặc mỉm cười bó tay.
Sau đó hai người tập trung lo ăn, không ai nói thêm gì nữa.
Thừa Mặc ăn từ tốn, một bát mì dần dần thấy đáy. Bên này Nguyễn Tiểu Ly dường như ăn không ngon, chỉ húp nước, hầu như không đụng đến một sợi bún nào trong bát.
Thừa Mặc ăn xong rồi buông đũa xuống, cau mày nhìn người đối diện: “Ăn bún đi, húp nước thôi không đủ no đâu.”
Động tác cầm muỗng của Nguyễn Tiểu Ly dừng lại, cô ngước lên: “Đàn anh rảnh lắm à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT