Tiểu Ác lén cười: “Có vẻ với khoảng cách này thì bên kia nghe được.”
Hai sân thông nhau, giữa thềm đá hai bên là một bồn hoa, nói chuyện lớn tiếng một chút chắc chắn bên kia có thể nghe thấy.
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại thấy Thừa Mặc cũng đang quay đầu nhìn mình, hơn nữa trong ánh mắt còn mang theo ý cười, hiển nhiên là đã nghe được hết mấy lời vừa rồi.
Thiếu niên trợn mắt liếc nam sinh cấp ba đối diện một cái rồi đứng dậy rời đi.
Nghe được thì sao chứ, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu hổ.
Hành động của cô làm một vài đàn anh phe bên kia ghen ghét.
“Mẹ, ánh mắt vừa rồi của cậu em kia có ý gì? Khinh chúng ta à?”
“Có người theo đuổi nên tự cao à, cũng chỉ là đứa con nít mà thôi. Anh Thừa của chúng ta cũng thường xuyên được con gái tỏ tình đây này, tưởng chỉ có một mình cậu ta được con gái yêu thích chắc?” Giọng điệu không che giấu được mùi chua.
Thừa Mặc bỗng nhiên bị các bạn lôi vào mà có chút bất đắc dĩ. Hắn đứng dậy, nụ cười trên mặt đã tắt, nói bâng quơ: “Sắp tan học.”
Giờ học sắp kết thúc, học sinh hai lớp trên sân từ từ tập hợp lại.
Tan học buổi chiều, việc đầu tiên Nguyễn Tiểu Ly làm sau khi về nhà là làm bài tập. Phải thừa nhận bài tập của học sinh cuối cấp không phải nhiều bình thường, đặc biệt là ở một trường cấp hai trọng điểm như trường của cô.
Sau một giờ, Nguyễn Tiểu Ly đã làm xong hết đống bài tập, sau đó cô vàng đi nấu vội một tô mì và đập một cái trứng gà khá dinh dưỡng vào.
Ăn xong cũng đã 8h30, vừa lúc. Bây giờ chơi game sẽ chơi được một lúc lâu.
Cô mở máy tính lên, vừa online đã lập tức xem danh sách bạn bè và thấy hình đại diện của Mạch Thành đang sáng.
Tuấn: 【Rảnh không? Đánh boss.】
Trong ký túc xá Hạ Trung, Thừa Mặc mở máy tính ra xem tin nhắn. Hắn đang đợi Tuấn tìm mình. Ngay lúc tiếng tin nhắn vang lên, thiếu niên bất giác nở nụ cười.
Mạch Thành: 【Rảnh, đánh boss gì?】
Chờ mong đã lâu, cuối cùng cũng có thể cùng Tuấn đánh một trận và xem tốc độ tay của cậu ta.
Nguyễn Tiểu Ly suy nghĩ một chút rồi hẹn đối phương đến Kính Hồ.
Boss của Kính Hồ là một con thủy quái có thể ẩn núp ở đáy hồ, lực công kích vô cùng lớn, hơn nữa còn là tấn công tầm xa. Vì có hồ nước hỗ trợ nên năng lực ẩn núp của nó rất giỏi, việc này là sự đền bù to lớn cho điểm yếu phòng ngự kém.
Phó bản này rất ít người đánh. Vì để đánh được thì tổ đội phải toàn là cao thủ, còn phải là những cao thủ tấn công tầm xa, tốc độ tay phải cực nhanh, nếu không sẽ không thể đối phó được khi boss bất thình lình lao ra từ dưới hồ.
Thừa Mặc đã thi đấu rất nhiều trận, tất cả đều được nguyên chủ xem qua nên cô biết rõ Thừa Mặc là người chơi tấn công tầm xa giỏi điển hình.
Nguyên chủ cũng thích tấn công tầm xa nên trong cốt truyện, nguyên chủ lựa chọn vào Hạ Trung vì Hạ Trung có Thừa Mặc.
Mạch Thành: 【Được, chúng ta tổ đội đi.】
Hai người tổ đội với nhau, rõ ràng cả hai chỉ muốn chơi cùng nhau, không hề có ý định thêm người khác.
Tuấn: 【Ừm.】
Tổ đội thành công, tin tức về bọn họ lập tức hiện lên khu thông báo của toàn server.
Giờ này có rất nhiều người tổ đội với nhau, tin tức về tổ đội mới được thành lập không ngừng nhảy lên nhưng vẫn có người chú ý đến tin tức của hai vị đại lão này.
Người trên phố được một phen rộn ràng.
【Đậu má, cái gì vừa mới lướt qua vậy?】
【Tôi đã thấy Mạch Thành và Tuấn tổ đội thành công, đánh phó bản Kính Hồ? Mạch Thành và Tuấn, tôi không nhìn lầm đấy chứ?】
【Không có chuyện trùng ID, tôi cũng thấy giống vậy. Vãi đạn, hai vị đại lão âm thầm hẹn nhau đánh boss, có trò hay xuất sắc rồi đây.】
【Không nói nữa, nói tiếp sợ Kính Hồ sẽ chật kín, giờ tôi chỉ muốn được đứng được ở hàng đầu xem.】
Không biết từ lúc nào mà người trên phố đã giảm đi một nửa. Cả một đám người mở bản đồ ra rồi truyền tống đến Kính Hồ.
Trò vui như vậy ai mà không muốn xem chứ.
Đội trưởng trẻ nhất trong lịch sử của đội tuyển Hạ Trung - thiên tài Thừa Mặc và người có tốc độ tay nổi tiếng cả server gần đây - thiên tài Tuấn hẹn nhau đánh quái, sao bọn họ có thể bỏ qua trận huyên náo này được.
Nhìn đại lão chơi game cũng là một loại hưởng thụ đó.
Bên phía Hoa Lâm đang chuẩn bị huấn luyện thường ngày thì huấn luyện viên đột nhiên xông vào phòng tập.
“Buổi huấn luyện tối nay hủy bỏ, tất cả mọi người tập trung ở Kính Hồ.”
Một người đàn ông hơn 40 tuổi mặc quần áo màu đen tiến vào.
Lưu Vũ Kỳ tháo tai nghe xuống: “Sao đột nhiên lại phải đến Kính Hồ?”
Huấn luyện viên chính là cha của Lưu Vũ Kỳ, khuôn mặt của ông xưa nay luôn nghiêm nghị, tính tình nghiêm khắc vô cùng khiến Lưu Vũ Kỳ hơi sợ ông.
Huấn luyện viên Lưu nói: “Thừa Mặc và Tuấn lập tổ đội đánh boss ở Kính Hồ. Mấy đứa đi xem đi, xem xong phải có thu hoạch.”
Có thu hoạch nghĩa là xem xong phải làm bài báo cáo.
Thừa Mặc đánh boss thì chắc chắn là có cái để xem, nhưng còn Tuấn thế nào thì phải xem tình huống đã.
Huấn luyện viên Lưu mở máy tính chủ lên. Trên màn hình là hình ảnh trên máy tính của đội trưởng Lưu Phong, rất rõ ràng là huấn luyện viên Lưu cũng muốn ở lại xem.
Người tên Tuấn này, tốc độ tay rất nhanh nhưng không biết ở mặt khác có giỏi hay không, nếu chơi giỏi thì không biết bọn họ có thể cướp được hay không.
Huấn luyện viên Lưu: “Lưu Phong, cậu đã có thêm bạn với Tuấn chưa?”
Đội trưởng Lưu Phong khẽ lắc đầu.
Chưa thêm, mà hiện tại rất hiển nhiên là bên Hạ Trung đã thêm rồi…
“Không sao, xem thử biểu hiện của Tuấn ở Kính Hồ đã, nếu thật sự là nhân tài thì tôi sẽ đích thân đi tìm cậu ta. Bây giờ cậu ta còn chưa gia nhập đội Hạ Trung, chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Lưu Vũ kỳ nghe thấy những lời này thì trong mắt xuất hiện một tia bất bình. Tại sao tên Tuấn này thêm bạn với người của Hạ Trung mà không thêm Hoa Lâm bọn họ?
Hoa Lâm cũng đâu thua gì Hạ Trung.
Lưu Vũ Kỳ âm thầm gửi lời mời kết bạn.
Kính Hồ.
Hai người vừa tới cạnh hồ, chỉ trong chớp mắt xung quanh đã xuất hiện rất nhiều người. Tất nhiên những người chơi này không đến để đánh boss, bọn họ đến xem trò vui.
Nguyễn Tiểu Ly cười cười, quả nhiên nam chính ở đâu thì ở đó sẽ bị oanh động.
Tiểu Ác bĩu môi: “Không phải chỉ có mỗi nam chính, cô cũng góp phần làm người ta vây xem được chưa? Cô cũng là một nhân vật quan trọng.”
Mặc dù là nhân vật quan trọng làm nền cho nam chính.
Mạch Thành: 【Quá đông người, chút nữa chúng ta đến gần trung tâm hồ đánh đi.】
Trung tâm hồ thật ra là một khu vực rất nguy hiểm. Đánh boss này thì tốt nhất là đứng gần bờ hồ, nếu có nguy hiểm có thể lui ngay lên bờ.
Nguyễn Tiểu Ly chuẩn bị trả lời, bỗng nhiên thấy một thông báo mời kết bạn. Trên cơ bản thông báo của người khác cô toàn làm lơ, nhưng mà cái ID này…
Vũ Phi Nhi?
ID của nữ chính? Nữ chính thêm bạn cô, đồng ý không?
Đương nhiên là đồng ý rồi, nhiệm vụ của cô ở thế giới này ngoài tranh cãi và đọ sức với nam chính thì còn phải thỉnh thoảng chọc tức nữ chính.
Tiểu Ác: “Kết luận rất đúng, đồng ý đi.”
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng nhấn chấp nhận, sau đó mới phát hiện Mạch Thành đang nói chuyện với mình. Cô vội trả lời: 【Trung tâm hồ cũng được, tôi thích.】
Mấy chữ này chứa đựng sự cuồng ngạo và phóng khoáng không thể miêu tả bằng lời, mang cho người ta cảm giác đây là một thiếu niên tự do không câu nệ.
Thừa Mặc không cảm nhận được sự cuồng ngạo của đối phương, ngược lại hắn rất thích những người có tính cách như vậy.
Ngay sau đó, hai nhân vật bay đến trung tâm Kính Hồ và đứng trên mặt hồ.
Người ở trên bờ xôn xao.
【Má ơi, bọn họ định đánh boss ở giữa hồ à. Làm vậy nếu không khống chế tốt, khi boss ra khỏi hồ thì bọn họ sẽ không chỗ trốn đâu!】
【Đại lão vốn định chơi như vậy hay là do chúng ta đứng ở bên bờ chặn chiến trường?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT