Ấn tượng của nguyên chủ Nguyễn Tuấn Ly về Thừa Mặc vẫn luôn đến từ hiểu biết của người khác hoặc thỉnh thoảng xem video thi đấu của anh ta chứ chưa bao giờ được tìm hiểu ở khoảng cách gần.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ gia nhập vào đội của bọn họ, không bằng trước đó tiếp xúc nhiều hơn để hiểu biết về anh ta. Nói thế nào đi nữa thì nhìn một người chơi game và chơi game cùng người đó là hai trải nghiệm hoàn toàn khác nhau.
Nguyễn Tiểu Ly tắt máy tính, xem thời gian trên điện thoại.
Phải đi học rồi.
Ôi.
Kiếp sống học sinh chính là như vậy.
Nguyễn Tiểu Ly tranh thủ pha một hộp mì ăn liền, ăn vội vài miếng rồi đi học.
Buổi sáng đã đến trễ, buổi chiều lại đến trễ nữa thì chủ nhiệm chắc chắn sẽ bùng nổ.
Quãng đường đến trường chỉ mất mười phút, giữa trưa trời nắng gay gắt nên người đi trên đường rất ít, xe cộ cũng thưa thớt.
Nguyễn Tiểu Ly bỏ tay vào túi quần, đứng ở ngã tư chờ đèn xanh đèn đỏ. Cái đèn đỏ này hơn tận chín mươi giây, vô cùng chậm. Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu nhìn đồng hồ, cảm giác lại bị trễ rồi…
Sau khoảng thời gian chờ đợi dài dằng dặc rốt cuộc cũng tới đèn xanh, thiếu niên chạy băng qua đường.
Không may cổng trường ở phía trước đang chậm rãi đóng lại, đã sắp đóng hoàn toàn!
Nguyễn Tiểu Ly hô lên một tiếng “chờ một chút” nhưng bảo vệ gác cổng trường dường như bị lãng tai, không nghe được, cổng trường cứ thế đóng lại.
“...”
Tiểu Ác chết cười: “Tiêu đời, tiêu đời, đi trễ.”
Nguyên chủ cũng thường xuyên vì buổi trưa quay về chơi game mà bị trễ học, chậc chậc.
Cổng trường đã đóng mà còn ở ngoài thì được tính là đi trễ, muốn vào thì phải bị ghi tên và lớp vào sổ. Nguyên chủ thường xuyên bị ghi tên vào sổ, hôm nay Nguyễn Tiểu Ly cũng không tránh được chuyện này.
Thật ra Nguyễn Tiểu Ly có chú ý thời gian, nhưng cơ thể này rõ ràng có đồng hồ sinh học, không đến giờ sẽ không ý thức được phải đi học, bình thường tới trường luôn là cảnh bị nhốt ngoài cổng trưởng như thế này.
Bị muộn cũng phải đường hoàng.
Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không có ý định leo tường các thể loại, cô vô cùng tự nhiên mà đi tới.
Bảo vệ trông thấy thiếu niên đang đi tới: “Sao lại là cậu nữa! Sáng nay mới đến trễ, giờ lại tiếp tục trễ.”
“Dạ.”
Nguyễn Tiểu Ly không thể nào cãi lại, là do cô đến ngay sát giờ nhưng vẫn chưa đến mức bị nhốt ở ngoài.
Bảo vệ bất đắc dĩ lấy sổ ra: “Ghi vào đi.”
Cuốn sổ còn khá mới. Nguyễn Tiểu Ly vừa mở sổ ra đã thấy một dọc mười cái tên, mà một nửa trong số đó còn là tên của nguyên chủ.
“...” Kẻ tái phạm.
Cô nhanh chóng viết tên và lớp vào. Chữ viết bay múa xinh đẹp, không hề giống chữ của con gái nhưng lại phù hợp với vẻ bề ngoài của cô.
Cánh cổng sắt mở ra, Nguyễn Tiểu Ly đi vào.
Phần bên trái là khu cấp hai, còn phần diện tích rộng lớn bên phải là khu cấp ba.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thoáng qua con đường bên ngoài và trông thấy đằng xa có một nam sinh cầm laptop đang bước đi nhanh tới.
Thừa Mặc?
Xem ra không phải có mỗi mình cô đến sát giờ.
Tiểu Ác: “Ít nhất là người ta đến sát giờ nhưng vẫn được vào cổng, không giống như cô bị bắt lại ghi tên.”
Nguyễn Tiểu Ly cũng không có cách nào.
Tính cách của Tiểu Ác hình như tốt hơn rồi?
Tất cả là đều là giả dối hết, nó vẫn cái hệ thống sợ thiên hạ không loạn kia, thích xem cô làm chuyện xấu, tiện thể còn thích dỗi người…
Nguyễn Tiểu Ly bình an vô sự qua được tiết học đầu tiên. Lúc nghỉ giữa tiết, lớp trưởng gọi cô đến văn phòng của chủ nhiệm.
Thiếu niên nằm dài trên bàn cả một tiết học có chút lười biếng mà đứng dậy, tiện tay cào cào lại tóc để trông có tinh thần hơn rồi bước ra khỏi lớp. Tất cả động tác đều rất đơn giản nhưng lại khiến không ít nữ sinh nhìn đến đỏ mặt.
Nguyễn Tuấn Ly thật sự giống như nhân vật bước ra từ trong truyện tranh, quá đẹp!
Tiểu Ác hướng dẫn đường đi đến văn phòng.
Học sinh lớp 9 phải thi chuyển cấp nên chủ nhiệm của mỗi lớp đều là giáo viên thâm niên, mà chủ nhiệm của Nguyễn Tuấn Ly càng là người có kinh nghiệm.
Văn phòng nằm ở khá xa, trong tòa nhà văn phòng bên đó cũng có văn phòng của giáo viên cấp ba.
Nguyễn Tiểu Ly đi lên lầu, ở khúc ngoặc suýt chút nữa đã va nào một người. Cô nhanh chóng lùi về phía sau, trầm tĩnh ngẩng đầu.
Đúng là nhân vật chính, đi tới đâu cũng cũng gặp được, đến nỗi bị gọi lên văn phòng uống trà cũng có thể gặp được nam chính.
Thừa Mặc vừa nhìn đã nhận ra đây chính là cậu đàn em bị phạt chạy bộ lúc sáng, hắn mở một nụ cười xã giao nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của người đối diện, dường như đối phương không nhớ hắn.
Hiện tại Nguyễn Tiểu Ly không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với nam chính, đến lúc gia nhập và được huấn luyện ở Hạ Trung sẽ có rất nhiều thời gian để tiếp xúc. Hơn nữa nhiệm vụ của cô là cạnh tranh với nam chính từ đầu tới cuối, chắc chắn hai người không thể hòa thuận chung sống, đó là lý do khiến Nguyễn Tiểu Ly tỏ ra lạnh nhạt.
Nguyễn Tiểu Ly lùi về phía sau một bước, lách qua người hắn để đi tiếp.
Thật ra bên cạnh chính là văn phòng, Nguyễn Tiểu Ly mới bước vào đã trông thấy sắc mặt của chủ nhiệm không được vui vẻ cho lắm. Trong văn phòng lúc này còn có những giáo viên khác, chủ nhiệm nói: “Đi, đi ra hành lang.”
Trên hành lang không có ai còn trong văn phòng thì có các giáo viên khác, phê bình học sinh ngay trong văn phòng không tốt lắm.
Nguyễn Tiểu Ly ngoan ngoãn đi theo chủ nhiêm ra ngoài hành lang.
Chủ nhiệm khoanh tay: “Chiều nay lại đi trễ?”
“Dạ.”
“Cô vừa gọi điện cho ba em, ba em nói với cô ông ấy đã thuê cho em một căn phòng ở gần trường, từ đó tới trường chỉ mất khoảng mười phút. Em nói cho cô nghe tại sao em lại đi trễ?”
Thường xuyên đi trễ, chủ nhiệm chỉ còn cách gọi cho phụ huynh.
“Buổi trưa em ngủ quên ạ.”
“Nói dối.” Chủ nhiệm nói với vẻ vô cùng bất lực: “Cô vừa mới nói chuyện với ba của em, ông ấy nói em rất nghiện game, trưa nào tối nào cũng chơi game, có phải vì chơi game nên em mới tới trễ đúng không?”
Mặc dù đang bận đi lấy bài thi nhưng hiện tại Thừa Mặc lại đứng ở đầu cầu thang. Hắn biết đứng ở đây là không đúng nhưng bây giờ mà đi qua thì sẽ rất lúng túng.
Chơi game, vì chơi game nên đi trễ?
Không biết cậu ta chơi trò gì.
Chủ nhiệm thấy cô không nói lời nào bèn nói tiếp: “Không bao lâu nữa là thi tuyển sinh cấp ba rồi, dù có thích chơi game thì cũng phải dẹp qua một bên, bằng không em không vào được trường cấp ba rồi thì này phải làm sao? Những lúc áp lực học tập lớn, chơi game để giải trí cũng tốt nhưng không thể chơi quá nhiều. Hôm nay là lần cuối cùng cô gọi em lên nói chuyện, sau này không được đi trễ nữa, biết chưa?”
“Dạ.” Cô nhẹ nhàng “dạ” một tiếng.
Chủ nhiệm bỗng có chút tin cô, dù thành tích học tập của đứa trẻ này không được tốt lắm nhưng có thể nhìn ra là một người thông minh.
Chủ nhiệm lớp thở dài, tiếp tục khuyên bảo: “Chơi game để giải trí là tốt nhưng không nên đặt quá nhiều thời gian vào đó, chơi đến mức không có đường ra, trừ khi em là thiên tài giống Thừa Mặc bên cấp ba. Đi con đường này cần có tài năng bẩm sinh.”
Ở trường có rất nhiều đứa trẻ hy vọng có thể trở thành người giống như Thừa Mặc mà bỏ ra rất nhiều thời gian để chơi game, nhưng rốt cuộc kết quả là thành tích tuột dốc không phanh, còn game thì cũng không có tiến triển gì.
Con đường này, người bình thường không đi được.
Nguyễn Tiểu Ly không nói gì, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt.
Tài năng bẩm sinh ấy à? Cô cũng có, chỉ là chưa được khám phá ra mà thôi.
“Được rồi, cô không nói nữa, em về đi. Nhớ kỹ sau này không được phép đi trễ nữa.”
“Dạ.”
Nguyễn Tiểu Ly xoay người rời đi, lúc đi tới khúc ngoặc ngay đầu cầu thang thì nhìn thấy Thừa Mặc đang đứng ở đó. Cô nhướng mắt, hỏi: “Đàn anh Thừa Mặc rất thích đứng ở góc tường nghe lén à? Hay anh thích nghe giáo viên khen anh là thiên tài?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT