Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Chin

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Thừa Mặc đang ngủ thì bị một cú điện thoại của Trương Ý phá tỉnh.

“Đội trưởng, Tuấn đang online, giờ đang ở hẻm núi đánh boss với người ta. Anh vừa mới tới đó xem. Cậu ta đã chơi người ta một vố, nhưng mà cũng không trách cậu ta được do đám người kia muốn ngồi không hưởng lợi hahahaha…”

Trong căn phòng tối, chàng trai bật ngồi dậy, áo ngủ lơi lỏng làm lộ ra ngực và xương quai xanh. Hắn đưaa điện thoại ra xa một chút, nhíu mày.

Thằng cha Trương Ý này thật sự rất ồn ào.

“Biết rồi.”

“Chú nhanh online lên xem đi, quả thật là một trò cười. Anh sợ chú đang ngủ nên luôn lưỡng lự không biết có nên gọi cho chú hay không. Bây giờ đánh quái xong rồi, aiz.”

“...” Thừa Mặc dứt khoát cúp điện thoại.

Hắn đưa tay mò công tắc mở đèn, căn phòng lập tức sáng sủa hẳn lên. Thừa Mặc tùy tiện vuốt vuốt tóc rồi đi tới trước máy tính, khởi động máy, mở trò chơi và đăng nhập vào tài khoản.

Hẻm núi?

Thừa Mặc chọn truyền tống đến hẻm núi.

Vừa đến nơi đã thấy ở đây có rất nhiều người đang vây xem, nhưng điều khá kỳ quái là boss đã bị đánh xong và Tuấn cũng không còn ở chỗ này.

Thừa Mặc núp trong bóng tối, nhìn cuộc đối thoại của những người kia.

【Ông thấy rõ chiêu cuối cùng không, rốt cuộc Tuấn đã cho con Thạch Quái một đòn kiểu gì vậy?】

【Không thấy rõ nữa, phóng chiêu nhanh quá.】

【Thật sự không phải hack à?】

【Tôi từng hack rồi, hack không giống như vậy...】



Thừa Mặc nhìn một lúc rồi rời đi. 

Ở thế giới thực lúc này hắn đang nhìn chằm chằm vào máy tính, trong đôi mắt lộ ra vẻ thất vọng vì đã tới chậm.

Màn hình điện thoại vẫn đang sáng, nhóm Wechat của đội bọn họ đang nói chuyện sôi nổi.

Trương Ý: Há há, lúc nãy tao đã ghi màn hình lại rồi. Khen tao đi, nhanh khen tao đi.

xx: Khen cái đầu chó mày..., gọi điện kêu tao dậy rồi kết quả không nhìn được gì hết.

xxx: Đúng vậy, sao mày không gọi bọn tao sớm một chút hả?

Trương Ý: Tao bị phấn khích quá nên quên bọn mày luôn, vả lại tao cũng sợ bọn mày đang ngủ mà, nhưng cuối cùng vì phấn khích quá nên tao vẫn gọi. Tao đã gọi cho từng người một đó, thấy tao tốt bụng không? Kết quả là do bọn mày tới quá chậm. Tao nào biết đại lão kia offline nhanh như vậy, tao tưởng cậu ta sẽ đánh thêm mấy trận nữa.

xxxx: Tao thật sự muốn đánh chết mày.

xx: Bây giờ chúng ta qua phòng của nó đánh nó liền đi.

xxx: Ông đây đã mặc xong quần sọt rồi. Trương Ý, tối nay mày đừng hòng được ngủ ngon.

Thừa Mặc nhìn thoáng qua đoạn đối thoại, sau đó vuốt lên trên xem lại đoạn ghi hình Trương Ý gửi.

Khoảng cách quay có chút xa, chắc là lúc đó Trương Ý đứng ở một nơi tương đối xa.

Thừa Mặc xem hết video, càng xem ánh mắt càng sáng lên.

Bắn bốn mũi tên cùng lúc, có lẽ cậu ta cũng có thể bắn được năm mũi.

Thừa Mặc gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, trên khuôn mặt khôi ngô lộ ra nụ cười: “Nhất định phải kéo được người này về đội.”

Chắc chắn là thiên tài hiếm có.

Nhưng có thể nhận thấy cậu ta còn khá xốc nổi, cần phải được giáo huấn một phen. Hơn nữa, theo tốc độ tay thì cậu ta hoàn toàn có thể thao tác được nhiều loại nhân vật.

Thừa Mặc tìm kiếm một chút nhưng không tìm thấy Tuấn.

Có lẽ đã offline…

Đêm đã khuya, Thừa Mặc ngồi trước máy tính thật lâu, hắn cảm thấy tối nay mình sẽ mất ngủ.

...

Nguyễn Tiểu Ly đang ngủ ngon giấc thì bị tiếng la to của Tiểu Ác gọi dậy.

“Tiểu Ly, dậy đi học. Hiện tại cô còn học sinh lớp 9, sắp thi chuyển cấp rồi đó! Dậy đi học nhanh lên!”

Tiểu Ác là một cái đồng hồ báo thức rất có trách nhiệm.

Cậu trai giả ngồi dậy, tóc tai bù xù, gương mặt thanh tú còn mang nét trẻ con tỏ vẻ ngây ngốc.

Đi học?

À đúng rồi, nguyên chủ còn nhỏ, vẫn còn đang đi học.

Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không lo lắng về chuyện thi chuyển cấp. Cô có thể làm bài thi được điểm tối đa, hơn nữa còn có thể khống chế được số điểm nằm ở mức bao nhiêu, đến lúc đó chỉ cần khống chế số điểm đủ để đậu vào cấp 3 là được.

Nhưng cho dù là vậy thì đó cũng không phải lý do để cúp học, đã là học sinh thì không tránh được việc phải đến lớp.

Đêm qua cô chơi game hơi muộn, tuy chỉ đánh một trận nhưng lúc đi ngủ đã là rạng sáng. Dù Tiểu Ác đã gọi cô dậy nhưng đợi Nguyễn Tiểu Ly sửa soạn xong thì lúc đến trường cũng đã muộn.

Cổng trường đã đóng lại.

Trời nắng chang chang. Buổi sáng Nguyễn Tiểu Ly mặc áo sơ mi ngắn, quần dài và mang giày thể thao. Từ trên xuống dưới trông cô như đứa con trai, mà còn là đứa con trai vừa đẹp vừa trắng.

Bảo vệ vừa thấy cô đã biết ngay là học sinh lớp nào.

“Nguyễn Tuấn Ly, sao cậu lại đến trễ nữa. Tuần trước đã đi trễ năm lần, tuần này mới thứ hai thôi lại tiếp tục đi trễ. Con trai rời giường khó khăn vậy sao?”

Con trai?

Tiểu Ác: “Trừ chủ nhiệm lớp ra thì hầu hết mọi người đều nghĩ cô là con trai.”

Dù sao bề ngoài của cô hiện tại chính là con trai, chủ nhiệm lớp biết là do có danh sách lớp, trên đó có ghi giới tính.

Thế nhưng những người khác trong trường thì không biết.

Tất cả mọi người điều nghĩ rằng Nguyễn Tuấn Ly là nam, số ít ỏi biết sự thật đi nói ra thì người ta cũng không tin. Thậm chí có bạn học còn nói: “Bạn Nguyễn Tuấn Ly đẹp thì có liên quan gì tới giới tính không? Dù sao thì mình thích khuôn mặt của bạn ấy là được rồi.”

Nguyễn Tiểu Ly: “Bình thường ta không đi vệ sinh ở trường sao?”

Hay là… đi nhà vệ sinh nam?

Tiểu Ác: “…Cô không thích đi nhà vệ sinh của trường vì cô chê nó dơ, với lại phòng trọ của cô ở sát bên trường, giữa trưa về ăn cơm rồi tiện đi vệ sinh luôn.”

“À.”

Thì ra là thế.

Nguyễn Tiểu Ly bỏ tay vào túi quần: “Chú ơi, chú mở cửa cho cháu đi.”

Tiếng nói còn chưa bị đổi giọng, có chút trẻ con, không phân biệt được nam nữ.

Bảo vệ mở cửa, còn ghét bỏ nói: “Hôm nay cậu chắc chắn sẽ bị phạt đứng.”

Người xinh đẹp dù ở đâu cũng luôn được người khác yêu thích, dù cho mỗi ngày chú bảo vệ đều chê trách cô nhưng trong giọng điệu của ông ấy lại không hề có ác ý.

Nhưng trước mặt chủ nhiệm Diệt Tuyệt sư thái thì cho dù có đẹp đến đâu cũng vô dụng!

“Nguyễn Tuấn Ly, em đứng ở ngoài cho tôi, không được đi vào!”

Nguyễn Tiểu Ly còn chưa kịp báo cáo, vừa mới đến cửa lớp đã bị chủ nhiệm lớp la.

Thiếu niên bất đắc dĩ mà nhún vai, mang cặp sách đeo chéo lặng lẽ ra hành lang đứng chịu phạt.

Cũng may hành lang buổi sáng không bị nắng chiếu đến, nếu không cô sẽ nóng như cục than.

Đứng được một lúc, chủ nhiệm nhìn qua cửa sổ thấy bộ dạng nhàn nhã, cà lơ phất phơ của cô thì lập tức không vui: “Nguyễn Tuấn Ly, đeo cặp ra sân thể dục chạy hai vòng cho tôi, chút nữa thu bài tập xong tôi sẽ đến kiểm tra. Nếu tôi thấy em lười biếng, tôi sẽ lập tức mời phụ huynh!”

Ngày nào cũng tới muộn, đi vài bước khó đến vậy sao?

Chạy bộ nhiều giúp rèn luyện tốc độ.

Nguyễn Tiểu Ly bất đắc dĩ đi chịu phạt.

Trường học đứng đầu thành phố A được chia thành 3 cấp: tiểu học, cấp hai và cấp ba. Khoảng cách giữa khu cấp hai và khu cấp ba khá gần nhau. Bên kia sân thể dục chính là khu cấp ba.

Hiện tại ánh nắng đã bao phủ toàn bộ sân thể dục. Thiếu niên chạy chậm rì rì trên sân, cặp sách đã sớm bị quăng trên cỏ.

Trên con đường nhỏ trong vườn cây cạnh sân thể dục, Thừa Mặc ôm một chồng bài kiểm tra đi qua. Hắn hơi ngẩng đầu, trông thấy một học sinh nam không lớn tuổi lắm đang chạy bộ trên sân thể dục ở đằng xa.

Sáng sớm đã tới đây chạy bộ?

Chắc là bị phạt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play