Sau giờ ngọ (*), Nguyễn Tiểu Ly ra khỏi phòng mới phát hiện trên ban công toàn là nước. Trời đang đổ mưa to, gió thổi phần phật, nước mưa bay ào ạt vào ban công. Cũng may cô không phơi áo quần ở đây, nếu không bây giờ đã ướt sũng cả rồi.
(*) Giờ ngọ từ 11:00 đến 13:00 mỗi ngày.
Nguyễn Tiểu Ly chỉ vừa bước ra phòng khách, còn chưa tới phòng bếp mà đã ngửi thấy mùi thơm đậm đà của món sườn hầm.
Nguyễn Tiểu Ly múc một chén canh sườn, vừa bắt đầu ăn thì chuông điện thoại reo lên, màn hình hiển thị là “ba”, xem ra là tin nhắn của Nguyễn An gửi đến.
Ba: Canh sườn được rồi đấy, con đừng mải lo chơi điện thoại hay máy tính gì gì đó, vào bếp tắt lửa múc canh ra ăn đi nhé.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng trả lời một chữ “dạ” rồi đặt điện thoại sang một bên.
Sườn được hầm cùng với củ mài, củ mài thấm gia vị trong nước canh vừa mềm vừa dậy mùi thơm lừng, đây là món canh sườn hầm ngon nhất mà gần đây Nguyễn Tiểu Ly được ăn.
Nguyễn Tiểu Ly ăn xong thì ngủ trưa, vì không mở máy tính lên trò chơi nên cô vẫn chưa hay biết bản thân đang rất nổi tiếng trong server.
…
Thời tiết hôm nay tương đối xấu, cả ngày u ám, lúc nãy còn đổ mưa to, bây giờ thì đang mưa nhỏ tí tách.
Tại một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố. Các tầng của tòa nhà được trang hoàng vô cùng sang trọng, bên trong mỗi căn phòng đều lắp đặt loại máy tính hiện đại nhất.
Tòa nhà này chính là nơi tập luyện của đội tuyển thể thao điện tử nổi tiếng, đội Hạ Trung.
Những tầng dưới của tòa nhà là nơi luyện tập của các tuyển thủ nhỏ tuổi có năng khiếu, lên cao hơn cho đến tầng trên cùng là nơi dành cho thành viên đang thi đấu của đội tập luyện. Dẫn dắt họ là dàn huấn luyện viên đều có xuất thân từ những đội tuyển esport đã từng giành chức vô địch trước đây.
Buổi tối hôm qua các đội viên tập luyện đến tận khuya nên sáng hôm nay được nghỉ ngơi, đến buổi chiều mới tiếp tục luyện tập.
Cánh cửa của một căn phòng trong khu ký túc xá được mở ra, một thiếu niên mặc áo sơ mi đen bước ra khỏi phòng. Hắn hơi cúi đầu, tuổi rõ ràng không lớn nhưng trên người đã có hơi thở của sự trầm ổn. Tóc mái của hắn che phủ trán càng làm nổi bật đôi mắt đen lạnh nhạt.
Bỗng có một bóng người chạy ra từ phòng bên cạnh, giơ điện thoại lên: “Đội trưởng, cho chú xem đoạn video này nè.”
Thừa Mặc dừng bước, nhíu mày nhìn người nọ. Trương Ý nhanh nhẹn đưa điện thoại của mình qua: “Chú mau xem, đoạn video này đang được người trên kênh thế giới chia sẻ điên cuồng. Tốc độ tay của người chơi “Tuấn” này quá kinh khủng đúng không?”
Thừa Mặc vốn không có hứng thú gì, nhưng nghe Trương Ý nói xong hắn vẫn cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó bắt đầu chăm chú xem màn hình. Trương Ý trông thấy hắn như vậy thì đã biết hắn có hứng thú với người chơi này.
“Đội trưởng, người này cướp boss của Hoa Lâm, còn dùng tốc độ tay trời ban chạy trốn khỏi vòng vây của bọn họ, chuyện này đã khiến cậu ta hiện tại trở nên khá nổi tiếng. Không những thế, theo những gì anh tìm hiểu thì cậu ta vẫn chưa gia nhập đội tuyển nào.”
Thừa Mặc hơi ngẩng đầu: “Tìm được người này chưa?”
“Ặc... cái này… Đội trưởng, chuyện này mới vừa xảy ra nửa giờ trước thôi… Cùng lắm anh chỉ thấy trên kênh thế giới người ta bảo cậu ta chưa gia nhập đội nào, còn tìm thì quả thật không tìm được, hình như cậu ta offline rồi.”
Không tìm được thì nói nhiều cũng là vô nghĩa.
Thừa Mặc hơi híp mắt: “Vậy còn không mau đi tìm?”
“Ok, ok, bảo đảm nội trong một tiếng sẽ tìm ra, cũng kết bạn với cậu ta luôn.”
“Nửa tiếng.”
“Ok!”
Tuy rằng đội trưởng Thừa Mặc mới thành niên, nhưng khí thế này của hắn khiến cho người trong đội không ai là không sợ.
Trương Ý cho rằng với thân phận là đội viên đội Hạ Trung của mình thì chiêu mộ một người là việc dễ như trở bàn tay.
Nhưng kết quả thế nào?
Một giờ trôi qua, đừng nói là chiêu mộ, ngay cả tìm ra người hắn cũng chưa làm xong, xem ra tên kia quả thật đã offline.
Trong phòng tập luyện.
Hiện tại chưa đến thời gian tập, Trương Ý túng quẫn đi đến trước mặt Thừa Mặc: “Đội trưởng.”
“Ừm.”
“Không phải là anh không cố gắng nhưng người nọ offline rồi, anh tìm không được.”
Thừa Mặc nhắm mắt, ngồi trên ghế không nói chuyện.
Trương Ý nhanh miệng nói: “Nhưng mà anh sẽ kiên trì. Chắc chắn cậu ta sẽ vào online. Mấy ngày sau nhất định anh sẽ thêm bạn được với cậu ta.”
“Ừm.”
Cuối cùng Thừa Mặc cũng đáp lại, Trương Ý thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng trở lại vị trí của mình.
Sau hai mươi phút nghỉ ngơi, buổi huấn luyện của bọn họ bắt đầu. Bất kể là huấn luyện theo đội hay huấn luyện cá nhân, tất cả đều không thiếu một hạng mục nào.
Một buổi trưa trôi qua thật nhanh, đến tối mọi người mới được trả tự do.
Thừa Mặc trở lại ký túc xá của mình, hắn có thói quen sạch sẽ nên việc đầu tiên sau khi về là tắm rửa. Sau khi tắm xong thì thay một bộ đồ màu xanh biển đậm, mái tóc ướt sũng càng tôn thêm vẻ gợi cảm của chàng trai.
Thừa Mặc lấy khăn lông lau tóc một chút, sau đó đến trước máy tính ngồi xuống. Hắn mở lại đoạn video kia xem vài lần.
“Không biết tốc độ này là bẩm sinh hay là do luyện tập.” Hắn lẩm bẩm tự hỏi.
Nhưng cho dù là bẩm sinh hay luyện tập, tốc độ như thế đã đủ để bắt kịp và vượt qua kha khá người. Đặc biệt hơn nếu đó là bẩm sinh, sau khi luyện tập thêm thì tốc độ sẽ càng thêm kinh khủng.
Giải đấu quốc tế quan trọng sẽ diễn ra vào 5 năm sau, Hạ Trung phải ra sức bồi dưỡng càng nhiều át chủ bài, tăng cường khả năng cạnh tranh với các đội nước ngoài. Nhưng để có cơ hội thi đấu ở quốc tế, dĩ nhiên họ phải chiến thắng giải trong nước trước.
Thừa Mặc lấy vở ra, các ngón tay thon dài cầm bút mực ghi chép lại số liệu trên đoạn video kia.
…
Đêm xuống là thời điểm nhiều người chơi game nhất, bởi sau khi tan làm về đến nhà họ sẽ có thời gian mở máy lên mạng.
Trên con đường được mô phỏng theo phong cách cổ xưa, hai bên bày biện nhiều hàng quán có rất nhiều nhân vật tới lui tấp nập.
Nguyễn Tiểu Ly vào game, vừa xuất hiện trên đường, còn chưa đi chưa được mấy bước thì đã bị người ta vây xem.
【Nhìn kìa, đó là người đã cướp boss của Hoa Lâm phải không?】
【Hình như là ID này, có lẽ đúng là cậu ta.】
Nguyễn Tiểu Ly nhìn mấy dòng chữ xuất hiện trên đầu những người xung quanh, từ từ hiểu được vấn đề.
Cô câu môi, nói: “Tiểu Ác, có vẻ ta đã lỡ làm mọi người chú ý.”
Tiểu Ác đọc cốt truyện một chút, đáp: “Không phải lỡ, cốt truyện gốc chính là như vậy. Nhiệm vụ tiếp theo của cô là gia nhập đội tuyển Hạ Trung, cũng chính là đội của nam chính.”
“Ừm.”
Không nhớ, từ từ tới.
Nếu cô đã khiến người khác chú ý vậy tại sao không nhân cơ hội này làm cho mọi người quan tâm hơn nữa? Được như thế thì không chừng Hạ Trung sẽ tự tìm đến cô, làm cô thuận lý thành chương (**) gia nhập Hạ Trung.
(**) Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.
Phương pháp đơn giản nhất khiến người khác để ý đến chính là đi đánh boss, dùng đấu pháp nhanh gọn và hoàn mỹ nhất diệt trừ boss, gây kinh ngạc cho tất cả mọi người.
Nguyễn Tiểu Ly xoay người chuẩn bị đi làm nhiệm vụ nhưng bỗng bị người ngăn lại. Vài người vây trước mặt hắn, hỏi:
【Người anh em, nghe nói cậu rất lợi hại, vừa hay chúng tôi muốn lập đội đi hẻm núi đánh boss, cậu có muốn đi cùng không?】
Bên ngoài nghe có vẻ như là mời, nhưng Nguyễn Tiểu Ly lại nhận ra được một tia âm mưu trong đó. Dường như nhóm người này đang cố ý muốn mời cô tham gia.
Vì muốn xem tốc độ tay của cô?
Tuấn: 【Được.】
【Nếu cậu đã đồng ý thì bây giờ chúng ta sẽ lập đội luôn rồi đến hẻm núi đánh Thạch Quái. Tuấn này, nghe nói tốc độ tay của cậu rất khủng, mấy người bọn tôi trông cậy hết vào cậu đấy nha. Nếu cậu không ngại thì lát nữa cậu dẫn đầu nhé.】
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT