Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Hải Miên
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Bách Lý Diêm Khể đánh ra một chưởng linh lực mạnh mẽ, dự định chỉ dùng một chiêu đánh bay Hiểu Nhàn Vân xuống lôi đài.
Hiểu Nhàn Vân bị công kích này làm chấn động lui về phía sau. Thấy mình sắp rơi khỏi lôi đài, nàng không cam lòng khẽ phất tay áo. Một cây châm vừa nhỏ vừa trong suốt trực tiếp bắn ra ngoài.
Mọi người bên dưới hoàn toàn không phát hiện chuyện gì xảy ra. Băng châm trong suốt và vô cùng nhỏ, ngay cả đối thủ đứng trên lôi đài cũng rất khó phát hiện chứ đừng nói là người ngồi ở dưới.

Bách Lý Diêm Khể thấy khả nghi, lập tức nghiêng người né tránh phi châm. Sau khi phi châm bắn ra, chỉ cần đụng vào bất kỳ thứ gì sẽ lập tức tan thành nước.
Nếu băng châm này đâm vào người sẽ tan ngay thành nước. Mà nước này lại có độc, chỉ cần qua ba nhịp thở là đủ khiến cho linh lực của đối thủ bị phân tán. 
Thứ này không phải thủ đoạn chính đáng gì nên tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Cả đời này của Hiểu Nhàn Vân chưa bao giờ tưởng tượng được mình sẽ phải dùng mánh khóe thấp kém như vậy để chiến thắng.
Nàng ngã lăn ra lôi đài, miệng hộc máu, hốt hoảng nằm liệt trên mặt đất. Nàng… vừa mới làm cái gì vậy?
Trận đấu kết thúc, Hiểu Nhàn Vân mới hoàn hồn lại và nhận ra mình đã làm cái gì. Lời nàng nói lúc nãy và cả việc nàng làm đều quá rõ ràng. Hiểu Nhàn Vân hận không thể chết ngay tại chỗ.
Uổng cho nàng còn tự cảm thấy mình có thiên phú dị bẩm, làm việc quang minh lỗi lạc. Giờ phút này, Hiểu Nhàn Vân cảm thấy như bị giáng một cái tát vang dội lên mặt. Nàng đã tự biến mình thành loại người mà nàng ghét nhất.
Bách Lý Diêm Khể thu kiếm, hơi nghiêng đầu nhìn vũng nước ở trên mặt đất, dường như đã hiểu được điều gì đó. Hắn có chút không vui nhìn nữ nhân còn đang ngẩn người ở dưới lôi đài.
Hiểu Nhàn Vân cảm nhận được ánh mắt của Bách Lý Diêm Khể, ngẩng đầu nhìn hắn một chút rồi lập tức cúi xuống. Nàng biết Bách Lý Diêm Khể đã nhận ra. Lúc này, nàng rất muốn kiếm một cái khe để chui vào!
Băng châm tan đã thành nước. Vũng nước đó rất nhỏ, sau đó sẽ nhanh chóng biến mất. Loại đồ vật này dùng làm ám khí rất tốt, không lưu lại chứng cứ để bị bắt bớ.
Trận thi đấu đã kết thúc, dưới khán đài vang lên âm thanh reo hò chúc mừng Bách Lý Diêm Khể. Ngay sau đó, sơn chủ tuyên bố kết quả: “Đại hội Tiên Môn năm nay đã kết thúc. Đệ tử của các môn phái cũng đã chứng kiến quá trình giành lấy danh hiệu đứng đầu của quán quân năm nay, rất công bằng và chính trực. Mọi người đều đã nhìn thấy rõ ràng rồi. Ngay bây giờ, bổn tọa tuyên bố, quán quân của tiên môn đại hội năm nay chính là… đại đệ tử của Vân Tiên Tông, Bách Lý Diêm Khể!”
Trong số những môn phái có mặt tại đây, khi nghe được lời này, bên vui vẻ nhất tất nhiên là Vân Tiên Tông. Đệ tử các môn phái khác vô cùng kính ngưỡng, đồng thời cũng cực kỳ hâm mộ nhìn Bách Lý Diêm Khể.
Quán quân của Đại hội Tiên Môn, ai lại không hâm mộ chứ?

Trong lòng Bách Lý Diêm Khể có chút vui sướng mà nhìn về chỗ ngồi của nữ tử bạch y.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, lần đầu tiên Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy khẩn trương. Cảm giác trái tim đập loạn vừa rồi khiến nàng rất không thoải mái lại nổi lên.
Lúc này, Bách Lý Diêm Khể ở đằng xa nhép miệng nói một câu không thành tiếng. Nguyễn Tiểu Ly không hiểu khẩu ngữ, nhìn đến phát ngốc.
Sư điệt, ngươi nói cái gì cơ? Muốn nói gì thì đợi lễ bế mạc kết thúc rồi hẵng nói, chứ ngươi dùng khẩu hình miệng như vậy, sư thúc xem không hiểu đâu.
Hiểu Nhàn Vân ngồi trên mặt đất, các nữ đệ tử của Thương Môn thấy vậy bèn đi tới nâng nàng dậy. Bọn họ chỉ cúi đầu không dám nói chuyện.
Sư tỷ thua rồi, tâm trạng của tỷ ấy nhất định là cực kỳ tệ. Lúc này, cho dù các nàng có nói cái gì đi nữa thì cũng sẽ chọc giận sư tỷ.
Ánh mắt Hiểu Nhàn Vân u ám, tùy ý để các đệ tử đỡ lên ghế ngồi. Ngay sau đó, mọi người chứng kiến Bách Lý Diêm Khể bước lên bục cao nhất, được sơn chủ đưa cho một nén nhang. Trước hàng vạn con mắt đang chăm chú dõi theo, Bách Lý Diêm Khể cắm nén nhang xuống. Lúc này, lễ bế mạc mới chính thức kết thúc.
Núi Tiên Môn mộc mạc, lúc đến không có tiệc tẩy trần, mà đêm cuối cùng trước khi rời đi cũng không tổ chức yến hội gì.

Đại hội kết thúc, đệ tử của các môn phái lục tục quay về nghỉ ngơi. Sáng sớm ngày mai, tất cả mọi người đều sẽ rời đi.
Thấy Nguyễn Tiểu Ly vừa đi tới, Bách Lý Diêm Khể lập tức tiến lên: “Sư thúc, ta đã giành được chức quán quân, không làm mất mặt Vân Tiên Tông.”
“Làm tốt lắm! Nhưng không được kiêu ngạo.” Mỗi lần nói chuyện, Nguyễn Tiểu Ly đều rất quy củ.
Bách Lý Diêm Khể gật đầu.
Đoàn người đang chuẩn bị trở về, bỗng Hiểu Nhàn Vân một thân hồng y đột nhiên xuất hiện ở phía xa, dường như muốn đi đến đây. Nhưng nhìn thấy có nhiều người như vậy, nàng lại có chút chần chờ.
Nguyến Tiểu Ly: “Hình như nàng tới tìm ngươi thì phải. Diêm Khể, ngươi qua đó một chút đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play