Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Đây là gia vị hôm qua tôi mua trên thị trấn.”
Trong chai là muối ăn và bột ớt nhuyễn. Nguyễn Tiểu Ly mở nắp chai ra: “Dùng để chấm thịt gà. Cậu cắn rồi thì không được chấm tiếp, mỗi miếng chỉ được chấm một lần.”
Cô có một ít thói ở sạch, luôn rất để ý đến mấy chuyện này.
Chu Phụ Cốc gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Nguyễn Tiểu Ly ngửi thấy mùi thịt chín thì nóng lòng vươn tay định xé một miếng, thế nhưng cô vừa chìa tay ra thì đã bị cản lại.
Chu Phụ Cốc chặn tay cô: “Còn nóng, đợi lát nữa rồi ăn.”
“Ồ.” Vẻ mặt cô có chút mất hứng.
Chu Phụ Cốc suy nghĩ một thoáng rồi tự tay xé thịt. Trên tay hắn có những vết chai sần do quanh năm việc mà ra, vì vậy lúc xé gà cũng không cảm thấy nóng mấy.
Hắn xé ra một miếng thịt, sau đó lắc nhẹ vài cái để miếng thịt nguội bớt rồi mới đưa cho cô: “Đây.”

Hành động cẩn thận và chu đáo như vậy thì bất kể là cô gái nào cũng sẽ bị làm cho cảm động, đặc biệt hơn khi người làm việc đó còn là một người đàn ông kiệm lời lạnh lùng thì nó lại càng khiến người ta rung động hơn.
Nguyễn Tiểu Ly không hề khách sáo mà nhận lấy, sau đó chấm vào gia vị rồi thong thả cho vào miệng.
Ừm, quả nhiên mùi vị rất ngon. Thịt nướng này so với của cô nướng thì ngon hơn nhiều.
Thịt gà rừng rất tươi, chẳng những mềm mà còn giữ được nước ngọt, không dai cũng không tanh.
Tiểu Ác: “Có muốn kêu nam chính sau này đều phải nướng cho cô ăn không?”
“Không cần.”
Chuyện này thì không cần. Cô không phải là đồ ham ăn nên không đến nỗi phải bắt người ta sau này đều phải nướng thịt cho mình ăn.
Tiểu Ác: “Tiểu Ly, cô phải cẩn thận nha, ta lo nam chính này lại lệch nữa.”
Vốn dĩ Tiểu Ác sẽ không lo lắng chuyện này, nhưng khi nhìn Chu Phụ Cốc xé một miếng thịt gà, làm nguội rồi mới đưa cho Nguyễn Tiểu Ly thì trái tim nó đã rớt lộp bộp một nhịp. Với kinh nghiệm ở những thế giới trước, Tiểu Ác lại có một dự cảm không lành.
Tiểu Ác bất giác bật màn hình lên đọc cốt truyện gốc, trái tim nó cũng theo đó mà trở nên vô cùng phiền muộn.
Nó vốn dĩ có một niềm tin rất mạnh mẽ vào cốt truyện gốc. Nhưng với kinh nghiệm từ rất nhiều thế giới trước và hành vi mà nó cho là kỳ quái vừa rồi của Chu Phụ Cốc đã khiến nó gõ lên hồi chuông cảnh báo một lần nữa.
Chu Phụ Cốc không ăn mà chỉ lo xé từng miếng thịt gà đưa cho cô.
Động tác ăn uống của Nguyễn Tiểu Ly ban đầu còn rất ung dung và thong thả, nhưng hiện tại sau khi nghe Tiểu Ác nói xong thì cô lại có chút lơ đãng, ăn cũng chậm hơn.
“Tiểu Ác, tại sao nam chính luôn đi lệch vậy?”
Đây là một vấn đề khó lòng giải đáp.
Thành thật mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Phụ Cốc, Nguyễn Tiểu Ly đã tự hỏi liệu nam chính thế giới này có lệch nữa không. Nhưng cô sẽ không đi đoán mò hay ảo tưởng nam chính sẽ thích mình bởi vì nó rất vô lý, mà cô thì lại thích nói chuyện khi có bằng chứng hơn.
Nam chính thế giới trước lệch không có nghĩa là thế giới này cũng lệch, vì không có gì chứng minh cậu ta sẽ lệch nên Nguyễn Tiểu Ly không dám đoán gì cả.
Nhưng mỗi khi sự thật bại lộ, nam chính lệch thì cô cũng tin. Lần nào cũng là đột ngột, sau đó lại thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông…
Tiểu Ác: “Ta cũng không có cách nào để giải thích cho cô vì ta cũng không biết tại sao, đúng lý mà nói thì không thể nào.”
Thật ra hiện tại Tiểu Ác đã rất rất bình tĩnh, nó khuyên cô: “Được rồi, đừng nghĩ nữa, cô nhớ để ý đến Chu Phụ Cốc nhiều thêm, ta cảm thấy anh ta sẽ lệch.”
Có một số động tác nhỏ như là dự báo trước.
Tiểu Ác có cảm giác không chỉ riêng Chu Phụ Cốc lệch mà sau này đến thế giới nào thì nam chính cũng sẽ lệch. Không phải là nó mù quáng tin tưởng Nguyễn Tiểu Ly mà đây là phản xạ có điều kiện sau nhiều lần bị và mặt của nó.

Chuyện này cũng chẳng phải là vấn đề cần để tâm nhiều, cho dù chú ý nhiều hơn thì cũng không thể tìm ra kết quả, không có cách nào để giải thích và cũng không có manh mối để nghĩ xem tại sao lại thành ra như vậy.
Suy nghĩ nhiều cũng chỉ phí thời gian.
Nguyễn Tiểu Ly ngừng mạch suy nghĩ của mình và chuyên tâm thưởng thức hương vị của thịt gà.
Cô ăn khá ít, mới ăn được một lát mà đã thấy no bụng.
“Tôi no rồi, cậu tự ăn đi.” Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy để đi tiêu hóa thức ăn.
Đến lúc này Chu Phụ Cốc vẫn chưa ăn một miếng nào. Hắn xé một miếng thịt, chấm gia vị rồi cho vào miệng.
Quả nhiên vị rất ngon.
Gà rừng không còn nóng như lúc đầu mà chỉ ấm ấm, mùi vị cũng không ngon như lúc còn nóng nhưng Chu Phụ Cốc vẫn rất hài lòng.
Hắn ăn uống cũng không tục tằng như những người đàn ông khác trong thôn, vừa nhanh vừa sạch sẽ gọn gàng, người khác nhìn vào tướng ăn này sẽ thấy thoải mái.
Một con gà rừng dường như đã làm dịu bớt bầu không khí giữa hai người.
Nguyễn Tiểu Ly ăn no liền đi dạo xung quanh một vòng, lúc cô quay lại đã thấy Chu Phụ Cốc dọn dẹp sạch sẽ mặt đất, hoàn toàn không thể nhận ra chỗ này đã từng nhóm lửa.
“Ăn xong thì làm việc thôi, kẻo người khác mở đường dài hơn chúng ta rồi người ta lời ra tiếng vào thì không hay lắm.” Nguyễn Tiểu Ly dứt lời liền cầm liềm lên, đi đến góc núi tiếp tục làm việc.
Chu Phụ Cốc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong mắt hắn hiện lên ý cười.
Nhìn cô nghiêm túc bắt đầu làm việc chưa kìa, không biết người lười biếng sáng nay là ai nữa?
Tính cách của cô đúng là muôn màu muôn vẻ, lần nào cũng làm người ta hoa cả mắt, nhưng vậy mà hắn lại vô cùng mong chờ xem cô sẽ nói gì hay làm gì mỗi lần như thế.
Thời gian kế tiếp Nguyễn Tiểu Ly không lười biếng nữa nhưng cũng không quá chăm chỉ, cô chậm chạp và cần mẫn ngồi cắt cỏ.

Buổi trưa, hai người không quay về ăn cơm do sau đó sẽ có người lên đưa cơm. Giữa trưa, một cậu bé khoảng mười tuổi mang hai hộp cơm đến.
“Anh Chu, em tới đưa cơm cho hai người đây, chắc hai người đói bụng rồi phải không? Hôm nay nhà ăn hấp khoai tây đó, vừa thơm vừa mềm.”
Cậu bé mặc bộ quần áo in hình bánh pudding, đầu cắt đinh lộ ra khuôn mặt non nớt ngăm đen, đang nhảy nhót xách hai hộp cơm trưa lại đây.
Thôn chuyên sắp xếp cho trẻ con đi đưa cơm cho những người làm việc trên núi, đó gọi là tận dụng mọi nguồn lực, còn những đứa trẻ khác cũng được phân đi cắt cỏ heo hay đại loại vậy.
Thiết Đản chìa hai hộp cơm ra trước mặt hai người: “Hai người mau ăn đi, em đã chạy một mạch đến đây nên khoai tây vẫn còn nóng đó.”
Giọng nói của đứa trẻ non nớt, khuôn mặt ngăm đen tràn đầy tươi cười, ánh mắt cũng rất chân thành…
Nguyễn Tiểu Ly không đói lắm nhưng vẫn đưa tay nhận hộp cơm: “Cảm ơn.”
Nguyễn Tiểu Ly trắng trẻo xinh đẹp, là kiểu mà Thiết Đản chưa từng gặp bao giờ. Nghe thấy cô cảm ơn mình, cậu bé tức khắc thẹn thùng nói: “Không cần, không cần cảm ơn, đại đội trưởng đã sắp xếp em tới mà.”
Chu Phụ Cốc cầm hộp cơm.
Thiết Đản thúc giục hai người: “Mau mở ra ăn đi, mấy củ khoai tây này mới vừa chín tới, vừa ngọt vừa thơm.”
Vừa chín tới là vì khoai đã được vùi trong tro được đốt nóng bởi than củi. Nhiệt độ của than củi sau khi nấu ăn xong rất cao, người ta sẽ chôn khoai tây vào đó rồi đợi nửa giờ thì khoai sẽ chín.
Khoai nấu theo cách này rất thơm và mềm, nhưng bề ngoài lại không đẹp vì đã bị vùi trong tro nên lúc lấy ra thì vỏ có màu xám xịt đen xì, bề ngoài còn bị phủ một lớp tro đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play