Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Quách Tiểu Tuệ thật sự quá ồn ào.
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn chiếc túi giấy trên tay cô ta rồi nói: “Lần sau muốn khoe khoang thì đổi cái túi giấy đi. Cô tưởng mọi người không đi ngang cái cửa hàng trên trấn kia, không ai từng thấy cái túi giấy của cửa hàng đó sao?”
Mấy câu này đã quá rõ ràng.
Nguyễn Tiểu Ly không thèm để ý đến cô ta, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Quách Tiểu Tuệ hiểu ý cô, bỗng xấu hổ đến đỏ mặt, tay siết chặt túi giấy.
Lúc này Trình Hi cũng đã hoàn hồn, đúng lúc nghe thấy lời của Nguyễn Tiểu Ly. Cô nhíu mày không vui nhìn Quách Tiểu Tuệ: “Chúng ta đều là thanh niên trí thức cùng xuống nông thôn, hòa thuận một chút đi.”
Quách Tiểu Tuệ không chịu nổi mất mặt, lên tiếng phản bác: “Tôi có chỗ nào không hòa thuận với các cô? Con mắt nào của cô thấy tôi không hòa thuận vậy?”
Rõ ràng là Trần Vũ Ly tự cho mình thanh cao cơ mà.
Xuống đây rồi mà còn tưởng mình là đại tiểu thư ở thành phố chắc, mỗi ngày đều không làm việc khiến người dân trong thôn nói này nói nọ, làm xấu mặt nhóm thanh niên trí thức bọn họ.
Trình Hi lười nói chuyện với cô ta, qua nửa tháng ở chung cô đã nhìn rõ con người của Quách Tiểu Tuệ.
Trình Hi nâng cánh tay lên, cảm thấy sau lưng và vai đau âm ỉ, sau đó cô nghĩ đến chuyện hôm nay đã xảy ra trên thị trấn thì lập tức đỏ mặt.

Trên đời này sao lại có người thô lỗ như vậy? Sau này cô lên thị trấn nhất quyết phải tránh xa.
Nguyễn Tiểu Ly tìm một nơi yên tĩnh để ngồi xuống. Không khí ở thời đại này rất trong lành, không bị ô nhiễm bởi công nghiệp hoá. Giờ phút này, cô đang yên lặng tận hưởng cảm giác gió thổi lướt qua mặt mình.
Tiểu Ác ngồi trong không gian, giọng nói non nớt cất lên: “Cô có phát hiện nữ chính không bình thường không?”
“Ừm.”
“Chắc là hôm nay trên thị trấn cô ấy đã gặp phải chuyện gì đó.”
“Ừm.”
Tiểu Ác muốn trò chuyện về ngày hôm nay nhưng dường như Nguyễn Tiểu Ly không muốn nói chuyện thì phải, cô cứ yên tĩnh ngồi ngây ngốc dưới gốc cây.
Tiểu Ác dần im bặt.
Hôm nay không cần phải làm việc, toàn bộ thôn không hề có âm thanh của lao động, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng nói oang oang của phụ nữ trong một gia đình nào đó.
Ngôi làng nhỏ trên núi tựa như một thiên đường tách biệt với thế giới.
“Tiểu Ác, ngươi nghĩ khi nào thì thôn này sẽ có điện và đường?” Nguyễn Tiểu Ly bỗng nhiên hỏi.
Hôm nay ngồi xe bò của dì Trần đến thị trấn, Nguyễn Tiểu Ly thấy cả con đường núi đều là do thôn dân tự mở, chỉ đơn giản lót tạm mấy cục đá không to không nhỏ, còn chưa được làm đường lộ đàng hoàng.
Tiểu Ác: “Chắc là sớm thôi, nếu cô ở lại thôn này lâu dài thì nhất định sẽ nhìn thấy nó được kéo điện và làm đường.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Chỉ cần nam nữ chính ở bên nhau rồi rời khỏi đây thì ta cũng có thể rời đi phải không?”
Tiểu Ác vuốt trên màn hình, gật đầu: “Vai diễn của cô không quan trọng lắm, ngày thường chú ý làm nhiệm vụ một lần là được. Đến khi nam nữ chính đi rồi thì vai diễn của cô cũng đã xong, sau đó tùy cô muốn làm gì thì làm, nhưng ta đề xuất là đi thế giới tiếp theo luôn, thế giới này ít điểm tích lũy quá.”
“Tiểu Ác, ngươi càng ngày càng đặt nặng điểm tích lũy đấy.”
“Hừ, trước giờ ta luôn coi trọng.”
Điểm tích lũy của Tiểu Ác có thể nhiều như bây giờ là vì nó đã chăm chỉ tích cóp cả một đoạn đường dài mà ra.
Tiếp theo, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy đã nghỉ ngơi đủ bèn đứng dậy đi sâu vào núi.
Tiểu Ác tò mò: “Cô đang làm gì?”
“Làm bữa tiệc nhỏ.”
“…”

Lúc Nguyễn Tiểu Ly quay về thì trời đã tối đen như mực, toàn bộ ký túc xá đã chìm vào yên lặng.
Trong phòng, Quách Tiểu Tuệ đã ngủ say, Trình Hi mơ màng ngẩng đầu: “Cuối cùng cô cũng về rồi. Cô đi đâu trễ vậy?”

“Đi dạo một vòng.”
Nguyễn Tiểu Ly tắm rửa đơn giản rồi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bình minh còn chưa ló dạng thì con gà trống trong làng đã cất tiếng gáy. Sau đó, xung quanh lục tục vang lên tiếng động rời giường và mặc quần áo.
Hôm nay sẽ tiếp tục làm việc. Nguyễn Tiểu Ly lựa một hồi mới chọn một bộ khá đơn giản, áo quần dài tay không có hoa văn, mái tóc dài được quấn thành một cái củ tỏi.
Bộ quần áo rất bình thường, nhưng do cô trắng trẻo xinh đẹp nên dù ăn mặc đơn giản như vậy cũng thu hút không ít sự chú ý của rất nhiều người trên đường.
Quách Tiểu Tuệ nghiến răng, hung hăng trừng mắt liếc cô: “Bày đặt làm bộ làm tịch.”
Tiểu Ác: “…Cô ta ghen tị với cô kìa.”
Đừng quá lộ liễu như vậy được không?
Mỗi ngày, trước khi bắt đầu làm việc thì mọi người sẽ tập hợp lại một lúc, sau đó đại đội trưởng sẽ đứng trước toàn thể nói một số chuyện.
Hôm nay, công việc của một số người sẽ có chút thay đổi.
Tiếng của đại đội trưởng rất to: “Bên trên đã ra lệnh cho các thôn xung quanh đây khai hoang tất cả các đỉnh đồi để trồng cây ăn quả, đợi đến lúc cây có trái sẽ đem đi bán ở các thành phố lớn, khi đó thôn chúng ta sẽ có thể giàu lên.”
Vừa nghe thấy có thể bán trái cây cho thành phố lớn, các thôn dân ai nấy đều phấn khởi hẳn lên.
“Đại đội trưởng, trồng cây gì vậy, có phải là táo không?”
“Trồng táo được nha. Chú của mẹ chồng tôi làm việc ở thành phố lớn, lần trước mang về một quả táo giòn và ngọt lắm.”
Một đám người bắt nhốn nháo bàn luận.
Đại đội trưởng lắc đầu cười: “Ở đây sao có thể trồng táo được, bên trên nói chỗ của chúng ta thích hợp để trồng quýt.”
“Quýt sao? Trái đó vừa chua vừa chát người trên thành phố có thích không?”

Đại đội trưởng nói: “Giống quýt này không giống quýt chỗ chúng ta mà là giống cải tiến vừa được nghiên cứu ra, vừa có nhiều nước mà lại còn ngọt nữa.”
Thôn dân bên dưới nghe vậy thì có chút mơ hồ.
“Thanh niên trí thức Trình, cô giải thích cho chúng tôi với. Sao chúng ta không trồng được táo mà phải trồng giống quýt mới gì đó? Không phải quýt nào cũng như nhau sao?”
Lúc này tới lượt thanh niên trí thức thể hiện kiến thức của mình.
Nguyễn Tiểu Ly cứ yên lặng đứng nhìn hào quang của nữ chính phóng đại. Đây là một tình tiết điển hình để tô đậm tài năng của nữ chính, khó lắm cô mới có thể tận mắt nhìn thấy đấy.
Trình Hi cười hiền: “Do thổ nhưỡng ở chỗ chúng ta là đất đỏ có độ kiềm cao, đất tơi xốp nên trồng quýt là thích hợp nhất. Loại quýt này cũng không giống với loại quýt mà chúng ta thường hay ăn. Nó được lai tạo bằng phương pháp chiết ghép cây, giống này đã được cải tiến để cho ra trái có nhiều nước mà lại ngọt.”
Nghe xong lời giải thích, mọi người vẫn còn chút mơ hồ nhưng cũng đã hiểu được đại khái phần nào.
Đại đội trưởng: “Được rồi, sau đây tôi sẽ phân công người đi lên núi khai hoang. Đồng chí nam sẽ phụ trách đào đất, còn đồng chí nữ thì dọn cỏ.”
Khai khẩn núi hoang rất tốn sức, nam nữ phối hợp làm việc thì sẽ đỡ mệt hơn.
Những kẻ lười biếng đều không muốn bị phân đi khai hoang, bọn họ đang lo lắng và đề phòng vì sợ bị gọi trúng tên mình.
Nguyễn Tiểu Ly yên lặng đứng ở một bên, nhưng tiếc rằng cái tên đầu tiên thoát ra khỏi miệng đại đội trưởng lại là tên của mình.
“Thanh niên trí thức Trần Vũ Ly và Chu Phụ Cốc, hai người đến ngọn đồi phía sau thôn dọn sạch đường đi, để mọi người đi khai hoang có thể tiện lên xuống.”
Bị kêu đi dọn đường.
Vậy mà chỉ có một nam một nữ thôi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play