Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Chu Phụ Cốc bọc con thỏ lại xong vốn định cứ vậy mà đi, nhưng sau đó hắn lại nhìn con thỏ nằm trên mặt đất rồi lại ngẩng đầu nhìn nhà ăn đang sáng đèn ở đằng kia.
Đi rồi thì chắc chắn chó hoang sẽ tới tha đi.
Chu Phụ Cốc đặt cái cuốc xuống đất rồi ngồi xuống bụi cỏ.
Trời rất tối, trong bụi cỏ có rất nhiều đom đóm. Chàng trai đã vất vả cả ngày, khó có được cơ hội ngồi xuống nghỉ ngơi thế này.
Đèn trong nhà ăn được thắp đến rạng sáng.
“Làm đến đây là đã gần xong, sáng mai tới sớm hấp nữa là được.”
“Mọi người đều mệt cả rồi, về nghỉ ngơi thôi.”
Trong nhà ăn chỉ có mấy ngọn đèn dầu, tất cả mọi người chia thành nhóm nhỏ, mỗi nhóm cầm một cái đèn đi về nhà.
Mười thanh niên trí thức đều sống trong ký túc xá của thôn. Mười người bọn họ nhận một cái đèn dầu, men theo bờ ruộng chậm rãi đi về.
Trong tay Trình Hi đang cầm đèn, tất cả mọi người đều đi vây quanh cô.
Quách Tiểu Tuệ bực bội đá đá ngọn cỏ: “Dưới nông thôn này không có điện vậy mà tối hù còn bắt làm việc, đủ lắm rồi.”

Trình Hi cười: “Đừng than nữa, chẳng phải việc hôm nay đã xong rồi đấy sao, đi thêm một đoạn nữa là đến ký túc xá rồi.”
Mấy nam thanh niên cũng cũng đang trò chuyện luyên thuyên.
Tất cả bọn họ đều là phần tử trí thức lớn lên ở thành phố và được ăn học từ nhỏ, nhưng chỉ vì chính sách mà phải đến nơi này. Lúc đầu ai nấy cũng oán trách nhưng dần dà cũng lắng xuống dưới, đến hiện tại thì không còn ai than vãn nữa, chỉ còn mỗi Quách Tiểu Tuệ và Trần Vũ Ly là ngày ngày oán thán..
Quách Tiểu Tuệ là một người độc miệng, còn Trần Vũ Ly là một kẻ lười.
Ký túc xá cách nhà ăn không xa lắm. Vừa về đến nơi, Nguyễn Tiểu Ly đã lập tức vọt vào phòng, mở cửa tủ của mình ra và lấy một bộ đồ ngủ, sau đó cướp vị trí tắm đầu.
Quách Tiểu Tuệ: “Lần nào cũng tranh tắm trước mà lần nào cũng chậm chạp khiến ai cũng phải chờ.”
Nguyễn Tiểu Ly quay đầu lại: “Cô cũng có thể giành trước mà. Cô đã lấy quần áo chưa? Tôi lấy rồi.”
Đúng là nguyên chủ thích giành tắm trước tiên, bởi vì cô ấy cực kỳ ưa sạch sẽ, mỗi ngày đi làm về sẽ chịu không nổi mà phải tắm rửa ngay lập tức. Sở dĩ nguyên chủ giành được là vì động tác của cô ấy nhanh nhẹn, lần nào cũng lấy xong quần áo trước hết, sau đó cầm thùng đi tắm. Vậy nên không thể nói là cô ấy giành vị trí đầu mà cô ấy chính là người đầu tiên.
Cô muốn làm người thứ nhất? Được, vậy cô mau lên đi.
Quách Tiểu Tuệ bị phản đòn, cơn tức giận tức khắc lớn hơn: “Ở đây là nông thôn, cô tưởng cô còn là đại tiểu thư trên thành phố chắc. Ngày nào cũng chỉ biết lười biết, ngại này ngại kia.”
Nguyễn Tiểu Ly mặc kệ Quách Tiểu Tuệ.
Nguyên chủ Trần Vũ Ly quả thật là một đại tiểu thư ở thành phố, gia đình cũng coi như là rất giàu có nhưng lại không được chính sách mới tạo điều kiện, bắt buộc nguyên chủ phải giống những người khác mà đi xuống nông thôn.
Đã trễ thế này không có khả năng có nước nóng trừ phi tự mò mẫm đi nấu nước. Nguyễn tiểu Ly đổ đầy một thùng nước lạnh, sau đó dùng khăn lông cẩn thận chà lau cơ thể.
Cô rất thích bộ đồ ngủ kia. Áo quần tay dài không có hoa văn, vải rất mịn màng, vừa sờ vào đã biết là hàng tốt.
Tắm rửa xong, Nguyễn Tiểu Ly phơi khăn của mình lên móc treo rồi đi ra ngoài.
Trình Hi đứng phía xa thấy cô đang đi về hướng bờ ruộng tối thui bèn hô lên: “Trần Vũ Ly, cô đi đâu đó? Tối như vậy coi chừng té.”
Nguyễn Tiểu Ly chỉ trả lời một câu ngắn gọn: “Có việc, đi một lát sẽ về.”
Quách Tiểu Tuệ xách thùng đi ra: “Trình Hi, cô kệ cô ta đi, ai biết cô ta định làm gì.”
“Mọi người sống chung với nhau, cùng nhau xuống đây thì nên giúp đỡ lẫn nhau, trời tối mịt thế này tôi sợ cô ấy té ngã.”
“Tôi thấy cô ta còn ước gì bị ngã nữa kìa, té rồi thì sẽ không cần phải làm việc.”
Cô hơi khinh thường Trình Hi, Trình Hi đúng là tốt quá mức.

Trời đã tối đến độ gần như giơ tay ra cũng chẳng thấy được năm ngón. Nguyễn Tiểu Ly vững vàng bước đi trên bờ ruộng nhỏ hẹp, hoàn toàn không sợ sẽ bước hụt chân.

Tiểu Ác cẩn thận quan sát từng bước chân của cô: “Tiểu Ly, cô có thể nhìn thấy trong bóng tối à?”
“Ừ.”
“...Đậu xanh.” Tiểu Ác biết nguyên chủ Trần Vũ Ly chắc chắn không thể nhìn xuyên đêm, nhưng Nguyễn Tiểu Ly lại đi vững vàng như vậy, rõ ràng là thâm tàng bất lộ mà.
Ký chủ có thể nhìn trong bóng tối! Tiểu Ác đã cùng cô trải qua nhiều thế giới vậy rồi mà đến bây giờ mới phát hiện Nguyễn Tiểu Ly vậy mà lại có thể nhìn trong bóng tối.
“Biết võ công, biết thuật thôi miên, hiểu y thuật, có thể nhìn trong bóng tối. Tiểu Ly, cô nói đi, cô còn che giấu kỹ năng nào nữa?”
“Không biết.”
Là không biết những cái khác hay là che giấu quá nhiều nên không biết nói cái nào?
Tiểu Ác: “Cô biết bao nhiêu ngôn ngữ?”
“Tất cả đều biết.”
“…” Khóe miệng của Tiểu Ác khẽ run: “Thành thật bái phục, tuy một hệ thống như ta cũng biết tất cả ngôn ngữ nhưng đều là do máy tính đưa số liệu trực tiếp vào chương trình nên ta mới biết. Tiểu Ly, cô vẫn là con người sao? Dung lượng não của cô thế nào mà học được nhiều cái như vậy?”
Tiểu Ác thật sự bội phục.
Tiểu Ác cũng biết rất nhiều thứ, nhưng những thứ đó đều là số liệu được tự động đưa vào chương trình của nó, tương đương với vừa sinh ra đã có những tri thức đó. Nhưng Nguyễn Tiểu Ly là con người mà lại biết nhiều như vậy, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
“Không nhớ nữa.”
Hỏi cô vì sao học được nhiều thứ như vậy thì cô cũng bó tay. Trong đầu của Nguyễn Tiểu Ly trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra đáp án, ngay cả bản thân thế nào cô cũng mù tịt, có lẽ phải chờ đến lúc rồi sẽ nhớ ra thôi.
Rất nhanh, Nguyễn Tiểu Ly đã đi đến chỗ bụi cỏ gần nhà ăn, sau đó cô bắt đầu cúi đầu tìm con thỏ mình đã giấu.
Sau khi đã tìm hết cả bãi đất trống một lượt mà vẫn không tìm ra thứ mình muốn, Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Đồ đâu…”
Sẽ không bị chó hoang hay mèo hoang tha đi thật đó chứ?

“Cô đang tìm cái này à?”
Sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nam khiến Nguyễn Tiểu Ly thình lình bị hoảng sợ. Cơ thể cô cứng đờ, vẻ mặt cũng đơ ra.
Chu Phụ Cốc nhảy từ trên cây xuống, trong tay đang cầm một món đồ được bọc lại bằng lá: “Tôi vừa nhìn cái này là đã biết là của cô. Lần sau đừng có giấu trong bụi cỏ nữa, trong thôn chó hoang rất nhiều, cẩn thận chúng nó tha đồ của cô đi.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, trầm thấp đầy từ tính giống giọng của một người đàn ông thành thục, lúc hắn đến gần sẽ khiến người đối diện cảm nhận được sự mạnh mẽ toát lên từ con người hắn.
Đàn ông ở thời đại này hầu hết đều có thân người vạm vỡ, da thịt màu lúa mạch săn chắc.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu, một lần nữa đánh giá diện mạo của nam chính.
Anh tuấn, rất anh tuấn, lại còn hoang dã.
Chu Phụ Cốc thấy cô không nói gì bèn hỏi: “Tôi làm cô sợ à?”
Nguyễn Tiểu Ly thu hồi ánh mắt đánh giá, cười khinh thường: “Hơn nửa đêm đột nhiên sau lưng có tiếng nói thì đương nhiên là sợ rồi. Tôi còn tưởng là ai, thì ra là con trai nhà địa chủ.”
Con trai nhà địa chủ.
Chu Phụ Cốc nghe mấy chữ kia thì nét mặt tức khắc cứng lại.
Người trong thôn ghét hắn vì hắn là hậu duệ nhà địa chủ, vậy thanh niên trí thức trong thành phố có lẽ còn ghét và chướng mắt hắn hơn.
Chu Phụ Cốc trực tiếp nhét món đồ trên tay vào tay của Nguyễn Tiểu Ly, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play