Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, dì Trần đang ở gian ngoài gọt trái cây.
Thấy Tần Dự Thâm quay lại, dì Trần thông báo: “Tiểu thư đã ngủ rồi.”
“Dạ.”
Tần Dự Thâm đi vào phòng bệnh rất khẽ khàng. Ga trải giường màu trắng, cả căn phòng cũng đều là màu trắng, thứ duy nhất có màu sắc khác trong căn phòng là chậu hoa lan tươi tốt trên bệ cửa sổ kia.
Nguyễn Tiểu Ly ngủ rất an yên. Theo từng hô hấp của cô, cái chăn cũng chuyển động nhịp nhàng.
Tần Dự Thâm thấy hình ảnh này thì ánh mắt lập tức ánh lên sự dịu dàng. Hắn ngồi xuống mép giường, cứ thế canh chừng cho cô.
Từ gian ngoài truyền đến tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, hình như dì Trần đã đi ra ngoài.
Tần Dự Thâm vươn tay dém lại góc chăn cho cô thật cẩn thận, đồng thời ánh mắn hắn cũng dừng lại trên đôi môi phấn hồng của cô.
Trong phòng dường như hơi nóng, hắn nuốt nước bọt một cái, yết hầu cũng trượt lên xuống theo.
Tần Dự Thâm kề sát hơn một chút, gọi: “Tiểu Ly Ly…”
Hắn rất muốn gọi cô bằng một cái tên thân mật hơn nhưng lại lo sẽ dọa cô sợ.
Cô luôn dùng ánh mắt thể hiện sự chiếm hữu trần trụi để nhìn hắn, và chính hắn cũng không phải là chưa từng nhìn Nam Ly như vậy. Chẳng qua do hắn kiềm chế, chôn giấu tất cả dục vọng của mình sâu dưới đáy lòng mà thôi, chỉ vì sợ một khi bùng nổ sẽ khiến cô e sợ.

Sức khỏe cô không tốt, cho dù là một chút kích thích hay giày vò gì cũng không thể chịu được.
Lúc này nhìn Nam Ly đang ngủ say, Tần Dự Thâm không còn kiềm nén bản thân nữa. Hắn cúi đầu, đến gần và gọi tên cô: “Tiểu Ly Ly, em yên tâm, anh sẽ dốc hết sức lực để cứu em…”
Đừng trách hắn võ đoán khi lập tức trì hoãn phẫu thuật, hắn thật sự phải cần một quả thận rõ nguồn gốc. Thận lấy bằng cách không sạch sẽ sẽ bất lợi cho hai bên, thậm chí còn có thể xảy ra hậu quả không lường trước được.
“Tiểu Ly Ly, anh sẽ chữa trị tốt cho em.”
Tần Dự Thâm có thể ngửi hương thơm nhàn nhạt trên người cô khi đến gần. Hắn lấy ngón tay đè lên môi cô, nhẹ nhàng cọ xát vài cái.
Thật mềm.
Tần Dự Thâm cười.
Thích Nam Ly là một chuyện thật sự rất kỳ diệu, hắn càng ngày càng trở nên không giống trước đây.

“Đại ca, tối nay con nhỏ kia ở lại bệnh viện.”
Người đàn ông có gương mặt bị sẹo do dao chém đi ra khỏi quán bar: “Lại ở lại bệnh viện? Không phải lúc trước theo dõi nó mày đã nói nó thường xuyên về nhà à, sao mấy ngày nay đều ở lại bệnh viện?”
Một người đàn ông gầy gò đang ngồi xổm trong một góc tường của bệnh viện nói: “Trước kia lúc theo dõi đúng là mỗi ngày sau khi tan làm thì cô ta đều về nhà, nhưng gần đây không hiểu vì lý do gì mà cô ta cứ ở lại bệnh viện suốt, hoặc là cùng đi về với đồng nghiệp và về luôn nhà của đồng nghiệp ở, bọn em hoàn toàn không tìm ra thời khắc mà cô ta ở một mình.”
Người đàn ông mặt sẹo nghe vậy thì lập tức mất vui.
Ông Nam cho bọn họ nhiều tiền như vậy, nếu ngay cả một người mà bọn họ cũng không bắt được thì sao còn mặt mũi mà lăn lộn trong nghề?

Đàn em: “Đại ca, anh thấy chúng ta nên làm gì bây giờ? Dù sao chúng ta cũng không nên đột nhập vào bệnh viện và bắt cóc trói người đem ra chứ.”
“Đương nhiên không thể.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Câm miệng, tao sẽ nghĩ cách.” Tên mặt sẹo yên lặng vài giây rồi nói tiếp: “Mày phải nhìn chằm chằm nó cho tao, chỉ cần nó ra khỏi bệnh viện thì gọi điện thoại báo cho tao.”
Chỉ cần không phải ở trong bệnh viện thì tất nhiên bọn họ sẽ có cách bắt người đi.
Từ giờ đến ngày 28 còn một khoảng thời gian nữa, chỉ cần cô ta bước ra khỏi bệnh viện thì sẽ lập tức có biện pháp bắt cóc.
Bọn họ đã sắp xếp xong bác sĩ lấy thận, làm xong cuộc phẫu thuật đó thì 100 triệu sẽ về túi. Với từng ấy tiền, hắn hoàn toàn có thể rửa tay gác kiếm và không bao giờ làm những chuyện này nữa.

“Tằng Y Nhiễm, chiều nay tớ sẽ thay ca cho cậu. Chiều và tối nay cậu đều không phải đi làm, có tính chuẩn bị đi đâu chơi chưa?”
Tằng Y Nhiễm tháo thẻ nhân viên trên người xuống: “Tớ chỉ muốn về nhà đánh một giấc thôi, làm gì còn tâm tình đi chơi, mệt muốn chết.”
Làm việc ở bệnh viện rất vất vả, ngày nào cũng phải tiếp xúc với nhiều người bệnh. Mỗi lần hết giờ làm việc, Tằng Y Nhiễm đều không nghĩ đến chuyện ra ngoài chơi mà chỉ muốn về nhà ngủ thật ngon.
“Hôm nay cậu về nhà hả?”
Tằng Y Nhiễm gật đầu.
“Tớ còn tưởng nay cậu lại không về đó chứ. Nhưng mà sao mấy ngày gần đây cậu luôn ở bệnh viện vậy, nhà ở bên kia có vấn đề gì à?”

“Không có, chỉ là nấy ngày trước khá mệt, tớ không muốn về nhà nên mới ở luôn tại bệnh viện thôi.”
“À à, tớ vào làm việc đây, cậu nhanh về nhà nghỉ ngơi đi.”
Tằng Y Nhiễm thay đồ, lấy túi xách và chìa khóa của mình xong thì nhanh chân rời khỏi bệnh viện.
Đoạn thời gian trước cô vẫn luôn ở lại bệnh viện, hơn nữa lúc nào cũng cẩn thận quan sát xem bên cạnh có ai khả nghi hay không nhưng không phát hiện được điểm gì khả nghi cả.
Tằng Y Nhiễm tính toán hôm nay về nhà một chuyến để lấy thêm mấy bộ quần áo tắm rửa, gần đây trời đã trở lạnh rồi.
Sau khi ra cổng bệnh viện, Tằng Y Nhiễm lập tức bắt taxi về nhà. Về đến tiểu khu kia thì sẽ không cần phải lo lắng sẽ có nguy hiểm nữa, bảo vệ ở đó rất an ninh.
Tưởng tượng luôn luôn tươi đẹp nhưng hiện thực lại cách xa một trời một vực. Taxi đi được hai phần ba đường thì đột nhiên ngừng lại.
Tằng Y Nhiễm hỏi: “Sao lại dừng, còn chưa đến nơi mà?”
Tài xế đạp chân ga mấy cái nhưng xe vẫn đứng yên, anh ta nhìn vài chỗ rồi lại xuống xe kiểm tra tiếp.
“Người đẹp, thành thật xin lỗi, hình như xe của tôi gặp vấn đề rồi, không đi được nữa.”
“Gặp vấn đề?”
Tằng Y Nhiễm xuống xe nhìn cũng không nhìn ra vấn đề gì, nhưng đúng là xe không chạy được.
Tài xế trưng ra vẻ mặt xin lỗi: “Rất xin lỗi cô. Cô hủy chuyến đi, tiền xe đoạn đường lúc nãy tôi cũng không lấy. Chỗ này chỉ cách chỗ cô muốn đến có 10 phút đi bộ thôi.”
Thái độ của tài xế vô cùng thành khẩn. Xe đột nhiên hư, anh ta cũng rất xin lỗi.
Tằng Y Nhiễm vẫn lấy điện thoại ra thanh toán một phần số tiền chuyến đi, sau đó nhìn hoàn cảnh xung quanh con đường phía trước. Trên đường có rất nhiều người.
Chỉ còn có 10 phút đi bộ, vậy thì về luôn cũng được.

Nếu kêu thêm một chiếc xe khác thì phải đợi thêm nữa, chẳng bằng cứ trực tiếp đi bộ về còn nhanh hơn.
Đèn đường của khu này rất sáng, người đi đường cũng không ít, Tằng Y Nhiễm được tiếp thêm sức mạnh khá nhiều.
Đi tới một hồi bỗng có một đoạn đường ngắn tối đen do đèn đường dường như đã hư, mà nơi càng tối thì lại càng có ít người qua lại.
Tằng Y Nhiễm từ từ thò tay vào túi. Mấy hôm trước cô có mua mấy món vũ khí tự vệ, đó là một bình nước ớt và một cây kim nhọn hoắc.
Trong chỗ tối, tên mặt sẹo và đàn em nhìn Tằng Y Nhiễm đang đi tới.
“Lái xe tới đây, bịt miệng rồi mang lên xe, tốc độ phải nhanh lên.”
“Dạ.”
Tằng Y Nhiễm căng thẳng đi tới, đột nhiên nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, cô vừa quay đầu liền thấy một người đàn ông với gương mặt bị chém thành sẹo.
Cô bỗng nhiên mở to mắt. Cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên người đàn ông này.
Kiếp trước cũng chính là người đàn ông mặt có sẹo này bắt cóc cô và sau đó đưa cô lên bàn giải phẫu. Trong căn phòng giải phẫu tối tăm và đơn sơ đó, cô đã tận mắt nhìn thấy thận của mình bị lấy ra!
Tằng Y Nhiễm nhanh chóng lấy ra điện thoại định báo cảnh sát.
Tên mặt sẹo bước tới đá bay chiếc điện thoại trên tay cô: “Còn muốn báo cảnh sát?”
Hắn chuẩn bị bịt mũi Tằng Y Nhiễm thì Tằng Y Nhiễm thình lình lấy ra một cái bình nhỏ màu đỏ xịt vào mặt hắn một cái.
Mùi ớt cay nồng nặc lập tức bay thẳng vào mắt và mũi của tên mặt sẹo.
“A!”
“A, đó là cái gì… Mắt tôi đau quá…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play