Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Bánh Bao Nhỏ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
“Mẹ về rồi đây. Dự Thâm, con mua chung cư này có vị trí không tệ, xanh hóa khá tốt.”
Bà Tần đã dẫn Tần Bảo Bảo quay về.
Tần Dự Thâm lập tức thu lại cảm xúc của mình, sau đó hỏi: “Mẹ, mẹ muốn ăn cơm ở đây hay là ra ngoài ăn?”
Bà Tần ngẩng đầu: “Lúc nãy mẹ và Tần Bảo Bảo đi ngang qua cửa hàng bánh kem nên có ghé vào ăn chút gì đó rồi, Tần Bảo Bảo cũng đã ăn trái cây nên mẹ với nó không đói bụng.”
“…”
Một người một chó ăn no rồi mới trở về, cứ thế để hắn ở nhà chờ một mình. Quả nhiên, dù mẹ và Tần Bảo Bảo đã mấy tháng không gặp nhưng vẫn thân như vậy.
Tần Dự Thâm cầm chìa khóa xe lên: “Nếu không ăn cơm trưa, vậy đến bệnh viện đi.”
“Ok.”
Bà Tần đi theo, trong tay còn nắm dây thừng. Con chó Samoyed màu trắng lông xù thè cái lưỡi màu hồng nhạt, tung ta tung tăng đi theo.
Tần Dự Thâm quay đầu lại: “Mẹ muốn mang nó đến bệnh viện?”
Bà Tần chột dạ, cười hì hì nói: “Bạn gái con chắc là ở phòng bệnh vip nhỉ? Phòng vip có cho dắt thú cưng vào mà. Mẹ không nỡ bỏ Tần Bảo Bảo lại, con để cho mẹ mang theo nó theo đi.”
“…”

“Con không nói gì thì coi như là đồng ý rồi nhé. Đi, đi, đi mau, mẹ đang rất nóng lòng muốn gặp mặt con dâu tương lai đấy.” Bà Tần dẫn Tần Bảo Bảo vào thang máy.
Từ khi bà Tần đến, Tần Bảo Bảo đã trở nên hoạt bát hơn, đi đường cũng tung tăng lắc lư.
Tần Dự Thâm nghe bốn chữ “con dâu tương lai” xong tức khắc trái tim ấm áp hẳn lên, không thể nói lại được dù chỉ một lời.

Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ phòng bệnh. Trên bệ cửa sổ có một chậu hoa lan tươi tốt, giữa những phiến lá xanh dài là một nhánh hoa lan màu trắng. 
Nguyễn Tiểu Ly mặc quần áo bệnh nhân, cầm trong tay bình tưới và đang tưới nước cho hoa. Cô cúi đầu nhìn chiếc xe quen thuộc đang từ từ tiến vào bãi đỗ xe dưới kia.
Tiểu Ác: “Nam chính đến.”
“Ừ.”
Bình thường sau khi xuống xe Tần Dự Thâm sẽ đi thẳng lên đây, nhưng hôm nay sau khi xuống xong hắn lại đi vòng ra phía sau để mở cửa.
Trên xe hắn còn có người khác ư?
Tiếp đó, một người phụ nữ bước xuống từ ghế sau. Người phụ nữ đó mặc áo khoác gió và có mái tóc xoăn uốn lượn. Chỉ vài giây sau, một con Samoyed lông xù cũng nhảy xuống theo. Người phụ nữ kia vuốt ve con Samoyed đó một cách thân mật.
Tiểu Ác và Nguyễn Tiểu Ly trợn tròn mắt mà nhìn.
Tiểu Ác phản ứng lại trước tiên: “Hình như đó là mẹ của nam chính. Hai người họ mang theo chó cùng nhau đến.”
“Đến làm gì?”
“Khà khà, đến bệnh viện còn làm gì được nữa? Tất nhiên là đến gặp cô rồi.”
“Gặp ta làm gì?”
“…”
Tiểu Ác cực kỳ hoài nghi chỉ số thông minh của Nguyễn Tiểu Ly là bằng không. Nó giải thích: “Cô và nam chính là người yêu của nhau, vậy mẹ nam chính nghe nói cô bị bệnh chẳng lẽ không đến thăm sao?”
“Ồ.”
Thì ra là thế. Nguyễn Tiểu Ly đã hiểu ra chuyện gì đó.
Nếu nói như vậy thì đây tương đương với ra mắt người lớn trong nhà, gặp mẹ chồng tương lai?
Đây là lần đầu tiên cô gặp mặt trưởng bối nhà trai đấy!
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy khá khẩn trương.
Tiểu Ác: “…Tiểu Ly, cô đã thay đổi rồi.”
“Ừ.”
Nhìn hai người kia bước vào bệnh viện, Nguyễn Tiểu Ly vội vàng bỏ bình nước trong tay xuống, sau đó ngồi trở lại giường của mình rồi cầm lên một quyển tạp chí lên đọc.

“Giả vờ giả vịt.” Tiểu Ác nói thầm.
Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến âm thanh, là tiếng của dì Trần.
“Bác sĩ Tần, vị này là?”
“Đây là mẹ của tôi, bà ấy cũng là bác sĩ…”
Bọn họ ở ngoài cửa nói mấy câu, sau đó thì có tiếng bước chân vang lên.
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Bảo Bảo được tới bệnh viện. Đi đến nơi có hoàn cảnh xa lạ như vậy khiến nó có chút căng thẳng, nhưng nhiều hơn là tò mò.
Bị Tần Bảo Bảo lôi kéo, bà Tần không còn cách nào đành phải đi vào trong phòng: “Hú….”
Bà Tần kéo nó lại: “Tần Bảo Bảo, chậm một chút. Sức của con quá lớn, sẽ kéo mẹ ngã mất.”
Tần Bảo Bảo rất hưng phấn nhưng cũng không cố dùng hết sức để lôi dây đi, nó ngoan ngoãn đi theo bên người bà Tần.
Bà Tần đánh giá sơ phòng bệnh. Nếu căn phòng này không phải do con bà bỏ tiền ra thì gia cảnh của cô bé này nhất định rất tốt.
Bị bệnh quanh năm mà còn ở loại phòng này thì phải tiêu tốn không ít tiền, người có hoàn cảnh bình thường sẽ không chịu nổi khoản tiền đó.
Bà Tần: “Dự Thâm, cô bé kia đang ở trong phòng sao?”
“Dạ… Mẹ, mẹ đừng dọa cô ấy.” Tần Dự Thâm hơi lo lắng.
“Con nghĩ mẹ con là loại người như vậy sao?”
Đúng thật là, có vợ liền quên mẹ. Bà còn chưa gặp cô bé kia đâu, vậy mà nhìn nó khẩn trương ghê chưa kìa. Bà dịu dàng, thân thiện thế này làm gì mà dọa người ta được.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Nguyễn Tiểu Ly mặc quần áo bệnh nhân bước ra: “Dì Trần, ai tới vậy ạ?”
Bà Tần nhanh chóng xoay đầu nhìn sang. Ánh mắt đầu tiên khi nhìn cô bé này cho bà cảm giác đó chính là gầy, xinh. Quần áo bệnh nhân mà con bé mặc hơi thùng thình. Cơ thể nó khá gầy, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, là một cô bé rất đẹp.
Hơn nữa trên người của con bé còn bị bao phủ bởi bệnh khí và khí chất ngoan cường, bà Tần vừa nhìn đã cảm thấy hợp mắt.
Bà Tần vẫn đang nắm đầu dây của Tần Bảo Bảo. Tần Bảo Bảo lùi về sau mấy bước, nó sợ Nguyễn Tiểu Ly.

Tần Dự Thâm bước qua: “Có làm phiền em nghỉ ngơi không? Mẹ anh mới về nước, bà ấy nói muốn tới thăm em một lát.”
Bà Tần đến gần cô: “Con chính là Nam Ly trong miệng Dự Thâm sao? Quả nhiên là cực kỳ xinh đẹp, so với Dự Thâm miêu tả còn đẹp hơn mấy trăm lần.”
Khen người khác thế nào cho hợp lý? Đương nhiên khi khen con gái thì phải khen xinh đẹp rồi.
Hai mắt Nguyễn Tiểu Ly sáng rỡ, cô cười nói: “Tần Dự Thâm thật sự nói với dì là con xinh đẹp sao?”
Bà Tần: “Đương nhiên. Nam Ly à, Dự Thâm trông có vẻ lạnh lùng vậy thôi chứ thật ra nó nồng nhiệt lắm, trên đường đến đây nó luôn miệng bảo với dì bạn gái nó rất xinh đẹp.”
Bạn gái, khen cô xinh đẹp…
Mặt Nguyễn Tiểu Ly hơi nóng lên. Đối với cô mà nói, lời khen này quả thật là một sự hưởng thụ…
Tần Dự Thâm còn chưa nói gì đã nhìn thấy bà Tần thân mật kéo tay Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện phiếm.
Tần Bảo Bảo ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, ngẩng đầu nhìn hai người họ.
Trước hôm nay dì Trần chỉ biết bác sĩ Tần có quan hệ với tiểu thư nhà mình, bây giờ nhìn tiểu thư và mẹ của bác sĩ Tần hợp nhau như vậy bà cũng cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng.
Chờ tiểu thư làm xong phẫu thuật và thân thể hoàn toàn khôi phục khỏe mạnh, sau này nếu gả cho bác sĩ Tần thì chắc hẳn tiểu thư sẽ có một mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu mỹ mãn.
Một cô gái khi lập gia đình, ngoài trừ muốn có một người chồng yêu thương mình thì còn phải tính đến mối quan hệ tốt đẹp với mẹ chồng.
Bà Tần gặp được người mình thích thì không thể ngừng lảm nhảm, cứng rắn lôi kéo Nguyễn Tiểu Ly nói một hồi lâu, chủ đề đều là những chuyện xấu hổ trước đây của Tần Dự Thâm. Nguyễn Tiểu Ly nghe trong vui vẻ, còn Tần Dự Thâm thì chết lặng ở bên cạnh.
Bà Tần quan sát sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly. Bệnh của cô bé này thật sự rất nguy kịch, may mà đã tìm được thận thay, nếu không sẽ nguy hiểm.
“Nam Ly à, từ nhỏ Dự Thâm đã học hành rất giỏi, đặc biệt là về phương diện y thuật, nó chưa bao giờ cẩu thả cả. Đến lúc phẫu thuật con chỉ cần yên tâm nằm xuống, mọi chuyện cứ giao cho nó, nó sẽ chữa trị cho con thật tốt.” Bà Tần vỗ vỗ mu bàn tay của Nguyễn Tiểu Ly.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play