Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Yezi
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Lúc ở trong phòng sách, Tần Dự Thâm hình như nghe thấy tiếng gì đó nên mới ra xem thử. Hắn vừa đi ra đã nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly đứng trước cửa phòng Tần Bảo Bảo.
Tần Dự Thâm hỏi: “Tần Bảo Bảo mới kêu?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Hình như vậy, em nghe thấy nên mới sang đây.”
Tần Dự Thâm quay đầu nhìn quyển lịch trên bàn đọc sách của mình, sau đó nói: “Hôm nay phải đưa nó đi dạo rồi.”
Tần Dự Thâm cầm lấy áo khoác: “Nam Ly, cô cũng đi cùng tôi đi ra ngoài tản bộ đi, xuống dưới lầu hít thở không khí trong lành.”
“Được ạ.”
Chỉ cần ở bên anh, đi đến đâu cũng vui vẻ.
“Em về phòng thay đồ đã.”
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng chạy về phòng mình. Trong phòng cho khách có một cái tủ quần áo rất lớn, mặc dù có nhỏ hơn cái phòng thay đồ của cô ở Nam gia nhưng thế này cũng đã đủ.
Cô chọn bừa một chiếc đầm sơ mi kẻ ca rô, xả ra mái tóc dài mà lúc nãy mình đã tết, mái tóc vốn uốn cong tức khắc lại càng cong thêm.
Nguyễn Tiểu Ly lấy một cái kẹp tóc kẹp vào bên mai. Ngũ quan của cô trắng nõn, không có lấy một nốt mụn nên vốn dĩ không cần trang điểm, cùng lắm là tô một chút son lên đôi môi nhạt màu là được rồi.

Rõ ràng cô chẳng phí công sức để trang điểm, chỉ chỉnh trang sơ qua một chút thôi nhưng vẻ đẹp của Nguyễn Tiểu Ly đã khiến người ta nhìn không rời mắt.
Lúc Tần Dự Thâm nhìn thấy cô thì ánh mắt cũng có chút thay đổi.
Tần Bảo Bảo đã được tròng dây xích vào, đang đứng đợi trước cửa và sốt ruột nhảy tưng tưng.
Tần Bảo Bảo nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly, đôi mắt nó chớp chớp mấy cái.
Ra cửa, hai người một chó đi vào thang máy. Tần Bảo Bảo yên lặng đặt mông xuống đất.
Nguyễn Tiểu Ly đứng bên cạnh, nhìn Tần Bảo Bảo lông xù, cô đưa tay ra sờ đầu nó một hồi, sau khi sờ xong thì điềm tĩnh thu tay lại.
Tần Dự Thâm nhìn nhưng không nói gì cả, còn Tần Bảo Bảo lại vô cùng sợ hãi, lặng lẽ dịch mông sang bên kia ngồi.
Nguyễn Tiểu Ly: “…”
Cô đáng sợ như thế à?
Cả cô và con Samoyed đều không phát hiện ra khuôn miệng người đàn ông bên cạnh bất giác cong lên thành hình vòng cung nhỏ.
Môi trường ở tiểu khu này rất tốt, ở giữa còn có một cái công viên rất lớn. Công viên được xanh hóa rất tốt, cầu cảnh nước non đều có cả. Bình thường Tần Dự Thâm đều dắt cho đi dạo ở đây.
Buổi chiều hôm nay có rất nhiều người đến công viên, nghe thấy nhiều âm thanh nói chuyện như thế khiến hai người cảm thấy thế giới tĩnh lặng bỗng trở nên sôi động hẳn lên. Thế nhưng, ngược lại tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly lại xuống dốc không phanh, bởi vì có rất nhiều người nhìn Tần Dự Thâm.
Tướng mạo của Tần Dự Thâm xuất chúng, đi đến đâu thì tỉ lệ người quay đầu cũng là một trăm phần trăm.
Trên đường có rất nhiều người nhìn Tần Dự Thâm, mấy cô gái trẻ đang dắt chó đi dạo còn hận không thể đi lên bắt chuyện với Tần Dự Thâm. Lại có một người phụ nữ trung niên khác nhìn Tần Dự Thâm bằng ánh mắt như đang nhìn con rể.
Không vui, không vui, rất không vui.
“Bác sĩ Tần, chúng ta đi một vòng rồi về thôi.”
Tần Dự Thâm cúi đầu: “Mệt rồi à?”
“Ừm.”
Mệt mỏi, thật phiền khi người ta cứ nhìn anh. Càng có người thích anh, em lại càng muốn nhốt anh lại.
Tần Bảo Bảo vô cùng thích ra ngoài đi dạo. Nó thè lưỡi, cười vui vẻ.
Nguyễn Tiểu Ly đi sát lại gần Tần Dự Thâm, đầu cúi nhẹ, mái tóc dài che khuất đôi má nên không thể nhìn rõ biểu cảm của cô. Nhưng Tần Dự Thâm không phải kẻ ngốc, từ lúc xuống lầu hắn đã nhận ra cảm xúc của cô, hiện tại trong lòng hắn rất phức tạp.
Đi một vòng xong hai người liền quay về. Vừa về đến nhà, Nguyễn Tiểu Ly đã chui ngay vào phòng mà không nói một câu nào.
Tần Dự Thâm đứng trong phòng khách với sắc mặt không rõ. Hắn tháo xích trên cổ Tần Bảo Bảo ra, Tần Bảo Bảo tự giác quay về phòng.
Hôm nay được ra ngoài đi dạo, nó có thể vui vẻ đến mấy ngày. Tuy vẻ ngoài của Tần Bảo Bảo như vậy nhưng thật ra nó là một con chó rất dễ hài lòng.
Tần Dự Thâm ngồi trên sofa, cuối cùng quyết định nhắn một tin nhắn cho một người bạn học ngành tâm lý.

Một tiếng sau, thấy trong phòng cho khách không có động tĩnh gì, Tần Dự Thâm không nhịn được mà đi xem xét: “Nam Ly?”
Nam Ly?
Gọi mấy câu nhưng không nghe tiếng trả lời, sắc mặt của Tần Dự Thâm bỗng chốc thay đổi, trong lòng không kìm được sự hoảng hốt. Cô đang làm gì trong đó, sao lại yên tĩnh như vậy?
Tần Dự Thâm vội vàng đi vào phòng tìm chìa khóa sơ cua, sắc mặt của hắn chưa từng hoảng loạn đến thế. Đồng thời hắn cũng tự trách sao mình không sớm đến gọi cửa. Tình hình sức khỏe của cô không phải hắn không biết, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tần Dự Thâm đang chuẩn bị dùng chìa khóa sơ cua mở cửa thì cửa phòng ngủ cho khách đột nhiên mở ra. Nguyễn Tiểu Ly mặc đồ tắm để lộ đôi chân trắng nõn, mái tóc dài hãy còn đang ẩm ướt, gương mặt cô đỏ bừng một cách bất thường: “Anh gọi em?”
Sắc mặt Tần Dự Thâm trầm xuống, hắn chưa kịp nghĩ gì mà đã trực tiếp đưa tay lên sờ vào trán cô: “Em sốt rồi.”
“Đâu có, em vừa mới tắm xong, do tròn phòng tắm hơi nóng thôi.”
Đỏ mặt vì phòng tắm nóng hay là đỏ mặt do phát sốt, Tần Dự Thâm là bác sĩ nên nhìn một cái là có thể biết.
Hắn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi vào phòng, sau đó mở chăn ra ấn cô ngồi vào: “Anh đi lấy nhiệt kế, em ngồi ở đây đi.”
Trên mặt Nguyễn Tiểu Ly không cảm xúc, cô tùy tiện để nước trên tóc nhỏ giọt xuống.
Tần Dự Thâm nhìn mái tóc dài còn ướt đẫm, sau đó bước vào phòng tắm lấy một chiếc khăn lông mềm mại trùm lên tóc cô rồi ra ngoài.
Lúc quay lại, trên tay hắn không chỉ có hộp thuốc mà còn có cả máy sấy tóc.
Hắn lấy nhiệt kế đưa cho Nguyễn Tiểu Ly: “Ngậm đi.”
Trong nhà chỉ có nhiệt kế kiểu này, ngậm vào miệng như thế thì mới đo được.
Nguyễn Tiểu Ly mở miệng ra ngậm nhẹ chiếc nhiệt kế. Lúc mở miệng, đầu chiếc lưỡi hồng nho nhỏ lộ ra ngoài, tay cầm nhiệt kế của Tần Dự Thâm suýt nữa thì run rẩy.
Hắn nhìn ra chỗ khác, dùng máy sấy tóc sấy tóc cho cô: “Sau khi đi dạo thì đừng tắm liền. Sức khỏe em không ổn, rất dễ bị cảm đấy.”
“Ừm.”

Vì ngậm nhiệt kế nên cô không thể nói chuyện. Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu xuống để che giấu sự vui sướng trong đôi mắt.
Cô rất thích Tần Dự Thâm bận rộn vây quanh cô.
Lúc này, trong mắt anh toàn là hình  ảnh của mình, không hề có người khác.
Có phải khi bị bệnh thì sẽ nhận được toàn bộ sự chú ý của anh, trong mắt anh chỉ toàn là em đúng không?
Thế thì em tình nguyện bị bệnh… bị bệnh cả đời này cũng được…
Em muốn từng giờ từng phút anh đều ở bên cạnh em.
Tần Dự Thâm lấy thuốc hạ sốt cho cô uống: “Uống thuốc hạ sốt đi, nếu lát nữa vẫn chưa hạ sốt thì chúng ta đến bệnh viện.”
Vả lại ngày mai còn là ngày cô đi chạy thận, nếu tối nay đến bệnh viện thì sẽ phải nằm lại viện.
Nguyễn Tiểu Ly cúi đầu, tóc đã được sấy khô, bỗng nhiên cô mở miệng gọi: “Tần Dự Thâm.”
Đây là lần đầu tiên cô gọi tên hắn, tiếng nói có chút khàn.
Tần Dự Thâm sững sờ: “Hả?”
“Tần Dự Thâm, sau này em gọi tên anh được không?”
“Em muốn gọi anh là gì cũng được.”
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Gọi là gì cũng được sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play