Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Ánh sáng trong mắt của cô càng lúc càng tối xuống, đôi mắt to tròn hết nhìn bệnh nhân này lại đến bệnh nhân khác.
Những người kia đã cướp lấy sự chú ý của bác sĩ Tần mất rồi, thật khó ưa…
“Người tiếp theo.”
Cửa bị đẩy ra, bệnh nhân tiếp theo tiến vào, một đôi chân mảnh khảnh mang giày cao gót lọt vào tầm mắt.
Đó là một cô gái có dáng người cao gầy, mặc áo chữ V khoét sâu và váy ngắn, chân mang giày cao gót thời thượng.
Cô ta vừa vào liền vuốt vuốt tóc, sau đó nhìn Tần Dự Thâm.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tần Dự Thâm, đôi mắt của người phụ nữ kia lập tức rực sáng, đôi môi đỏ thẫm cười tươi: “Bác sĩ Tần.”
Còn tưởng rằng chị em của mình nói quá, không ngờ cái bệnh viện này thật sự có bác sĩ đẹp trai như vậy. Sao trước kia mình lại không biết chứ?
Không biết vị bác sĩ trước mặt có bạn gái hay chưa, mà cho dù có rồi thì thế nào? Với nhan sắc này của mình, chắc chắn có thể cưa đổ người đàn ông kia.
Minh Thiến Thiến ngồi xuống, bắt chéo chân làm dáng. Tần Dự Thâm nhẹ giọng hỏi: “Cô không khỏe ở đâu?”
“Bác sĩ Tần, ngực tôi khó chịu, thường xuyên bị co thắt đau lắm.” Minh Thiến Thiến vừa vuốt ngực vừa nói.
Cô ta vốn đang mặc áo trễ ngực, giờ bàn tay ở trên ngực còn kéo cổ áo xuống thêm một chút.

Nguyễn Tiểu Ly: “…” Dám tán tỉnh bác sĩ Tần của cô. Chị gái à, chị to gan quá nhỉ.
Ánh mắt của Tần Dự Thâm vẫn nhìn sổ khám bệnh, hắn hỏi tiếp: “Ngày nào cũng co thắt đau đớn à? Đau kiểu nào?”
Minh Thiến Thiến kề sát lại: “Ngày nào cũng đau, đặc biệt là khi nhớ một người thì sẽ đau. Nhưng hiện tại lại đột nhiên không đau nữa, bác sĩ Tần biết tại sao không?”
Tần Dự Thâm ngẩng đầu: “Cô có thể về rồi.”
Hắn không có thời gian để lãng phí với loại người này. Lãng phí thời gian trên người cô ta còn chẳng bằng gọi bệnh nhân tiếp theo vào.
Minh Thiến Thiến: “Bác sĩ Tần, tôi còn chưa khám bệnh xong mà, sao anh đã đuổi tôi đi rồi?”
“Cô không có bệnh, cô đi ra ngoài được rồi.”
“Anh vẫn chưa xem kỹ mà, sao biết tôi không có bệnh. Anh nhìn đi, tôi đau thật đó.” Minh Thiến Thiến vừa nói vừa kéo áo xuống thêm nữa.
“Cô giữ tự trọng.”
Tần Dự Thâm chống tay lên bàn và đẩy ghế ra sau. Hành động này đã thể hiện rõ độ chán ghét của hắn với người phụ nữ kia.
Minh Thiến Thiến cười: “Muốn tôi ra ngoài cũng được, hay là anh làm bạn trai của tôi đi?”
Tần Dự Thâm không nói chuyện mà lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn, sau đó ngẩng đầu nói: “Nếu cô không ra ngoài thì trong vòng một phút nữa bảo vệ sẽ tới đây. Đến lúc đó, một quý cô như cô bị ném ra ngoài sẽ mất mặt lắm.”
Tần Dự Thâm là người không hiểu phong tình và mặt lạnh như thế đấy.
Minh Thiến Thiến lập tức nổi giận, gương mặt cũng sắp biến dạng tới nơi. Cô ta chơi không lại người trước mặt, giờ chỉ có thể ôm cơn tức mà xoay người bỏ đi.
Nguyễn Tiểu Ly thấy cô ta khuất dạng mới cúi đầu nhìn bộ ngực của mình…

Tiểu Ác: “Khỏi cần coi, của cô không lớn bằng cô ta.”
“…”
Dường như chuyện như vừa rồi đã xuất hiện nhiều lần. Tần Dự Thâm bình tĩnh lấy bình sát trùng xịt lên chỗ ngồi của người phụ nữ kia để khử khuẩn, sau đó ngồi lại ghế và chờ bệnh nhân tiếp theo đi vào. 
Hình như không còn ai đang chờ ở sau, trong căn phòng hiếm khi có được yên tĩnh.
Tần Dự Thâm rê chuột kiểm tra đơn thuốc mà mình đã kê cho bệnh nhân lúc nãy.
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy bước qua: “Bác sĩ Tần, cô ấy đẹp không?”
Tần Dự Thâm nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại: “Cô nói cái gì?”
“Cô gái vừa rồi đẹp không?” Cô hỏi.
Tần Dự Thâm sửng sốt một chút, sau đó trả lời thật lòng: “Không nhìn kỹ.”
Không nhìn kỹ này là không nhìn kỹ ngực hay là không nhìn kỹ mặt?
Nguyễn Tiểu Ly đến gần thêm chút nữa, khom lưng hỏi: “Cô ta với tôi ai đẹp hơn?”
Trên người cô đang mặc bộ đồng phục bệnh nhân rộng thùng thình, lúc khom lưng xuống là có thể nhìn thấy rõ được xương quai xanh của cô.
Nguyễn Tiểu Ly kề mặt lại rất gần, biểu cảm trên mặt khiến người ta nhìn không thấu, nhưng giọng điệu khi hỏi lại tràn đầy chân thành và tha thiết giống như nhất định phải có được đáp án mới thôi.
Tần Dự Thâm cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng khi nghĩ đến chuyện con gái thường thích so sánh mình với các cô gái khác thì lại cảm thấy bình thường, không còn nghi ngờ gì nữa.

Hắn đáp: “Cô đẹp hơn.”
Thật sự hắn không thấy rõ mặt của cô gái lúc nãy, nhưng mặt của Nam Ly thì hắn nhìn rõ.
Tuy rằng vì bị bệnh mà sắc mặt của Nam Ly rất xấu, hơn nữa còn hơi gầy, nhưng gương mặt này tuyệt đối có thể xem là đẹp.
Có được đáp án mình muốn, tâm trạng của Nguyễn Tiểu Ly trở nên sung sướng. Cô đặt mông lên mép bàn làm việc, sức nặng của cơ thể đều dồn hết lên bàn.
“Bác sĩ Tần, đừng nhìn lung tung loại phụ nữ như vừa rồi.”
“Ừm…”
Tần Dự Thâm luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái nhưng không thể nói ra được là chỗ nào.
Chẳng lẽ vì từ nhỏ cô đã bị bệnh và không có bạn bè nên cách thức giao tiếp của cô và bạn mình là trong cuộc trò chuyện mang theo vẻ kỳ quái thế này sao?
Đến buổi chiều, dì Trần dì đến đón Nguyễn Tiểu Ly về.
“Đã làm phiền bác sĩ Tần chăm sóc tiểu thư cả một buổi trưa.”
Tần Dự Thâm: “Đâu có chăm sóc gì, Nam Ly chỉ ngồi ở một bên thôi. Về nhà nhớ cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng đi tới lui nhiều.”
Người bệnh nặng thì nên nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều, thỉnh thoảng xuống giường đi vài bước là đủ rồi.
Nãy giờ cô ấy vẫn luôn ngồi trên sofa. Mà ngồi thì cũng sẽ mệt, về nhà nên nằm xuống nghỉ ngơi bù.
Dì Trần đón Nguyễn Tiểu Ly đi, còn Tần Dự Thâm thì phải ở lại văn phòng làm việc tiếp, bác sĩ nào đâu được tan ca sớm như vậy chứ.
Buổi chiều, bệnh nhân nối đuôi nhau đến khám, một người rồi lại một người, văn phòng vẫn giống như trước đây là chỉ có tiếng nói chuyện, sau khi bệnh nhân đi ra thì sẽ yên tĩnh trở lại.
Hiện tại trong văn phòng chỉ có một mình hắn, thiếu đi bóng dáng ngồi trên sofa kia.


Về đến nhà sau khi tan ca, Tần Dự Thâm liền hít sâu một hơi, cẩn thận đánh giá toàn bộ căn nhà xem có chỗ nào không ổn hay không.
Một con Samoyed lông xù màu trắng đang nằm dưới bàn trà, dùng đôi mắt long lanh mà nhìn nhắn.
Tần Dự Thâm kiểm tra hết mọi ngóc ngách của ngôi nhà, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Rất tốt, hôm nay con chó này không có quậy hắn.
Bình thường về nhà luôn có đồ gì đó bị đụng đổ, trong nhà thì bị nó làm dơ bẩn, may mà tình trạng hôm nay rất ổn.
Tần Dự Thâm đi đến phòng của Tần Bảo Bảo, Tần Bảo Bảo lập tức đứng dậy đuổi theo.
Trong chung cư có bố trí phòng dành riêng cho chó. Bên trong có một ổ chó vừa to vừa êm, trên sàn nhà lông nhung trải đầy đồ chơi, bên trong hộc tủ thì để thức ăn.
Tần Dự Thâm lấy một sợi dây thừng treo trên tường xuống: “Lại đây.”
Tần Bảo Bảo thấy dây thừng liền tung ta tung tăng chạy qua. Tần Dự Thâm đeo dây vào cho nó rồi dắt nó ra cửa đi dạo.
Mỗi ngày đều phải cho Tần Bảo Bảo đi dạo một vòng, đôi khi là buổi sáng nhưng thỉnh thoảng sẽ là buổi chiều.
Tần Bảo Bảo hưng phấn muốn lập tức chạy nhanh ra ngoài nhưng sợi dây đã kéo nó lại, vì vậy nó chỉ đành bước đi từng bước.
Vừa mới xuống lầu, điện thoại của Tần Dự Thâm đã đổ chuông.
Là cuộc gọi từ Nam Hạo. Nhìn cái tên trên màn hình, trong lòng hắn tức khắc lộp bộp.
“Alo.”
“Bác sĩ Tần, bác tới đây một chuyến được không? Ly Nhi về nhà lại nôn và khó chịu giống như lần trước.”
Tần Dự Thâm nhíu mày. Cơ thể của cô rất kém, gần như từng giờ từng phút đều khó chịu, lần nào cũng phải nhờ thuốc mới có thể áp chế giúp cô dễ chịu hơn một chút.
Trong tình huống như vậy thì cần phải có bác sĩ gia đình theo sát mới được…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play