Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Thảo Vũ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nam Âm Niểu mang Trâu Thục Vũ về phòng mình, Vương Vân Vân cũng được dì quản lý cõng qua.
Dì quản lý phàn nàn: “Cô bé này trông gầy vậy mà sao lại nặng thế chứ. Ôi cái eo của tôi.”
Nam Âm Niểu cười nói: “Làm phiền dì rồi, dì cũng sớm về nghỉ đi ạ.”
“Không phiền, không phiền. Các cháu cũng đi nghỉ sớm đi nhé, aiz… Chuyện tối nay mấy đứa đừng suy nghĩ nhiều, trường học và giáo viên sẽ xử lý, không phải sợ.” Dì quản lý an ủi.
“Vâng, chúng cháu biết rồi ạ.”
Chờ dì quản lý đi ra, các nữ sinh trong phòng mới tới gần.
“Nam Âm Niểu, sao cậu lại đưa mấy cậu ấy tới đây?”
Những nữ sinh này đều học cùng lớp với các cô. Về cơ bản thì cứ cùng lớp thì sẽ được phân cùng phòng, chỉ là có đôi khi bị chia khác tầng mà thôi.
Nam Âm Niểu: “Các cậu ấy đều bị kinh sợ, tối nay các cậu ấy sẽ ngủ ở giường của tớ. Tống Ngọc, lát nữa tớ ngủ cùng cậu được không?”
“Đương nhiên là được rồi.”

Xảy ra chuyện lớn như thế khiến ai cũng sợ hãi, mọi người đều rúc vào chăn của mình.
Vương Vân Vân được đặt trên giường của Nam Âm Niểu.
Nam Âm Niểu mở tủ của mình ra lấy một bộ đồ ngủ đưa cho Trâu Thục Vũ: “Trâu Thục Vũ, cậu vào phòng tắm tắm rửa rồi thay một bộ quần áo khác đi.”
Cậu ấy bị dọa tiểu cả ra quần, quần áo trên người đều dính nước tiểu, cũng may cô đã lấy áo khoác che cho cậu ấy, nếu không mọi người mà thấy thì chắc chắn sẽ cười nhạo.
Trâu Thục Vũ siết bộ đồ ngủ: “Tớ… Tớ không dám vào phòng tắm.”
Nam Âm Niểu hơi đau đầu: “Cũng không thể để tớ nhìn cậu tắm rửa được. Vậy tớ sẽ đứng ngoài cửa, cậu cứ vào tắm đi.”
Khuyên bảo vài câu, Trâu Thục Vũ mới chịu đi.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Nam Âm Niểu đứng canh ở ngoài cửa. Có thể nói, cô đã làm hết chức trách của một lớp trưởng.
Trong đầu Nam Âm Niểu suy nghĩ rất nhiều. Chắc chắn Trâu Thục Vũ có bí mật gì đó, cô nhất định phải làm rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Cô có một dự cảm mãnh liệt rằng sẽ còn có người chết, cần phải ngăn lại.
Muốn ngăn cản thì phải tìm ra nguyên nhân cái chết của Nguyễn Ly Ly, nói một cách khác là phải gặp được cô ấy.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cánh tay Nam Âm Niểu lập tức nổi da gà. Cô nghiêng đầu thì phát hiện cửa sổ chỗ ban công chưa đóng.
Cô đi qua đóng cửa sổ lại, sau đó quay lại cửa phòng tắm tiếp tục chờ.
Phía ngoài ban công là một cây đại thụ cao chọc trời. Nguyễn Tiểu Ly đang ngồi trên cây và nhìn vào căn phòng của Nam Âm Niểu.
“Tinh thần trượng nghĩa của nữ chính rất lớn đó chứ nhỉ.” Tiểu Ác nói.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Là một lớp trưởng tận chức tận trách.”
Tối nay chỉ đến đây thôi.
Nguyễn Tiểu Ly về lại căn phòng trống trơn trên lầu nghỉ ngơi. Trong phòng lúc này đèn đuốc sáng trưng.
Cô nằm trên giường của mình, ngoài cửa là Trương Hiểu đang bị treo lủng lẳng. Vài giáo viên đang đợi cảnh sát tới bên ngoài hành lang.
Tiểu Ác: “Hay là cô đừng ở đây nữa, người bên ngoài quá ồn ào, lát nữa cảnh sát tới sẽ càng ồn hơn.”
“Nhưng ta không biết đi đâu cả.”
Không ai có thể thấy cô, cái cảm giác mê mang không biết đi nơi nào này thật không tốt chút nào.
Tiểu Ác: “Đến lớp học hay rừng cây thì sao?”
Nguyễn Tiểu Ly lập tức biến mất.
Hơn một tiếng sau, cảnh sát mới tới trường học. Rất nhiều bị mất ngủ đêm hôm đó bởi vì tiếng cảnh sát nói chuyện, chỗ nào cũng đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ không ngủ được.

Sáng sớm hôm sau, học sinh chạy bộ với một tinh thần uể oải. Lên lớp lại càng mất tập trung…
Chuyện Trương Hiểu thắt cổ không có kết luận, mặc dù có thể loại trừ khả năng bị giết hại nhưng cũng không thể nhận định là tự sát, bởi vì không có bằng chứng chứng minh nạn nhân đã tự treo mình lên cửa thế nào.
Có rất nhiều ý kiến trái chiều, cảnh sát cũng chưa cho ra kết luận, hầu hết mọi người đều tin rằng Nguyễn Ly Ly trở về trả thù.
Dần dần, các học sinh trong lớp bắt đầu xa lánh Trâu Thục Vũ và Vương Vân Vân.
“Phòng của họ đã chết hai người là Tô Tiểu Thanh và Trương Hiểu, hơn nữa cái người tên Trương Thiên Lượng đã chết kia còn là bạn trai cũ của Vương Vân Vân, mọi chuyện quá trùng hợp.”
“Chắc chắn bọn họ có bí mật, không chừng bọn họ đã liên thủ hại chết Nguyễn Ly Ly đấy, cho nên người ta mới về báo thù.”
“Tớ cũng nghĩ thế, nếu chỉ một người tự sát thì còn tin được, hiện tại đã chết ba người…”
Cho dù đã có ba học sinh chết nhưng trường cũng không cho học sinh nghỉ học, một bộ phận học sinh sợ hãi đã xin nghỉ về nhà. Tuy nhiên, học sinh khối 12 thì không thể xin nghỉ. Vào giai đoạn cuối của năm 12, trừ phi thật sự bị bệnh, nếu không thì sẽ không có lý do để xin nghỉ.
Chào cờ ngày thứ hai, thầy hiệu trưởng còn đứng trên bục kéo cờ và khuyên bảo rằng bây giờ là xã hội hiện đại, các bạn học sinh phải tin vào khoa học, không nên suy nghĩ bậy bạ về những chuyện yêu ma quỷ quái.
Thế nhưng, thầy hiệu trưởng nói thế chỉ có thể làm các học sinh không bàn luận một cách khoa trương như những ngày qua.
Thời gian ở trên lớp, Trâu Thục Vũ và Vương Vân Vân rất xấu hổ, bởi mọi người đều không muốn nói chuyện với các cô vì sợ sẽ chuốc họa vào thân.
Thẩm Tử Hoài ngồi ở chỗ của mình, thưởng thức đồng xu cổ trên tay. Nam Âm Niểu hơi quay ra sau, nhìn Thẩm Tử Hoài qua khóe mắt. Ánh mắt của cô tập trung nhìn vào đồ vật trong tay Thẩm Tử Hoài.
Cậu ấy luôn luôn cầm đồng xu cổ đó. Nó là tiền cổ trừ tà mà người nhà cậu ấy cho cậu ấy đeo sao?
Thẩm Tử Hoài ngẩng đầu đối mắt với Nam Âm Niểu, khẽ nhíu mày: “Lớp trưởng có chuyện gì sao?”
Nam Âm Niểu kéo ghế tới gần bàn của hắn: “Thẩm Tử Hoài, sao lúc nào cậu cũng mang theo đồng xu cổ này vậy?”
“Tiền cổ trừ tà.” Thẩm Tử Hoài trả lời ngắn gọn.
Nam Âm Niểu rối rắm một chút nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Thẩm Tử Hoài… có phải cậu hiểu một số thứ không?”

Thẩm Tử Hoài liếc cô một cái nhưng không đáp lại.
Tuy bình thường Nam Âm Niểu chỉ là một lớp trưởng, một học bá hiếu học nhưng năng lực quan sát của cô cũng rất tốt. Cô phát hiện Thẩm Tử Hoài luôn cho người ta một loại cảm giác đặc thù, đặc biệt là đồng xu cổ kia, vừa nhìn vào đã có cảm giác cậu ấy là một người có thể hiểu được một số thứ.
“Cậu biết bắt ma không?” Nam Âm Niểu buột miệng thốt ra.
Nguyễn Tiểu Ly ngồi ở bên cạnh khẽ nhíu mày lại. Không hổ là nữ chính, vậy mà đã phát hiện ra rồi.
Thẩm Tử Hoài ngẩng đầu: “Biết thì sao mà không biết thì sao?”
Ánh mắt Nam Âm Niểu sáng ngời. Cậu ấy trả lời như vậy chứng minh suy đoán của mình đã đúng rồi.
Cô hỏi tiếp: “Thẩm Tử Hoài này, Tô Tiểu Thanh, Trương Hiểu và Trương Thiên Lượng thật sự là do ma giết sao?”
Nguyễn Tiểu Ly đưa mắt chờ mong xem Thẩm Tử Hoài sẽ trả lời Nam Âm Niểu thế nào.
Thẩm Tử Hoài liếc sang bên cạnh một cái, trong ánh mắt chứa ý cười nhàn nhạt. Hắn mở miệng: “Không biết.”
Bao che lộ liễu, biết rõ nhưng lại nói không biết.
Nam Âm Niểu cảm thấy ánh mắt của Thẩm Tử Hoài có gì đó là lạ, cô cũng khẽ liếc nhìn theo.
Cô có một suy đoán vô cùng to gan: Cái chỗ ngồi kia trông thì có vẻ trống trải nhưng thật ra đang có một cô gái ngồi đó, mà cô gái này vẫn luôn ngồi đây nhìn mọi người trong lớp học từ ngày này qua ngày khác.
Nam Âm Niểu cảm thấy ớn lạnh cả người: “Cậu có thể giúp các bạn khác không? Đừng để Nguyễn Ly Ly tiếp tục giết người.”
“Không thể.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play