Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Lần đầu Nguyễn Tiểu Ly biết được bồn chồn là như thế nào. Cô cứng người đứng cạnh mép bàn, còn ngón tay thì vẫn đang bấu chặt vào góc bàn.
Phản ứng đầu tiên của cô là nên giải thích chuyện này thế nào. Thế nhưng sau khi nghĩ một hồi cô cũng không biết phải giải thích thế nào mới ổn thỏa được.
Cô đã không phải là con người nữa. Cô là zombie. Tận thế đã kết thúc, zombie như cô không nên tiếp tục tồn tại.
Lâm Dục bước từng bước đi tới, mỗi bước đi như giẫm lên đầu quả tim của Nguyễn Tiểu Ly. Cô cảm nhận được hắn đang rất tức giận.
"Tiểu Zombie… em đang tìm thuốc à?"
Tuy là hỏi nhưng trong lòng hắn đã có câu trả lời. Tiểu Zombie đúng là đang tìm thuốc.
Tại sao? Tại sao phải tìm thuốc?
"Tiểu Zombie, tại sao em lại tìm thuốc?" Lâm Dục hỏi ra tiếng.
Cảm xúc trong lòng của Nguyễn Tiểu Ly rối bời nhưng ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh. Cô nâng mí mắt: "Tôi không nên tồn tại nữa."

Trong cốt truyện gốc thì bây giờ cô đã không còn sống.
"Tiểu Zombie, không có gì là nên hay không nên tiếp tục tồn tại cả. Chỉ cần em muốn sống như người bình thường thì bây giờ có thể như người bình thường mà sống. Tại sao lại cố tình muốn đến đây tìm thuốc?" Lâm Dục bước tới, vươn tay muốn chạm vào Nguyễn Tiểu Ly.
Cô vẫn đứng bất động, Lâm Dục vuốt nhẹ mái tóc dài của cô: "Tiểu Zombie không cần làm như vậy. Anh thừa nhận muốn giữ lại em là do anh có tâm tư riêng, nhưng chiếm phần lớn vẫn là đạo lý chính đáng. Anh chắc chắn em sẽ không mang đến nguy cơ cho con người. Em có quyền trở lại sống cuộc sống như một người bình thường và chúng ta sẽ ở cùng nhau, em hãy yên tâm được không?"
Nguyễn Tiểu Ly không nói gì. Lâm Dục thấy cô chưa chịu từ bỏ ý định thì dứt khoát nói: "Cho dù em muốn tìm thuốc thì cũng không tìm được đâu."
"Tại sao?" Nguyễn Tiểu Ly ngẩng phắt đầu.
"Bởi vì anh đã hủy nó rồi." Lâm Dục cười đầy ẩn ý. Lần đầu tiên hắn cảm thấy quyết định của mình sáng suốt đến vậy.
Chỉ trong nháy mắt, Nguyễn Tiểu Ly và Tiểu Ác bị sốc nặng.
"Hủy rồi? Loại thuốc quan trọng như vậy mà anh lại hủy rồi? Chẳng lẽ anh không sợ tận thế sẽ đến thêm lần nữa sao?" Nguyễn Tiểu Ly không quá tin lời của Lâm Dục.
Lâm Dục đưa tay ra vu.ốt ve mái tóc dài của cô: "Anh không sợ. Thuốc đã bị anh hủy hết rồi. Bây giờ em hãy hết hy vọng đi, yên tâm mà sống một cuộc sống bình thường với anh."
"Tôi không tin là anh đã hủy thuốc. Trên thế giới này vẫn còn một con zombie có mang theo virus là tôi. Ngay cả khi tôi không làm gì thì cũng khó có thể chắc chắn rằng sẽ không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn khiến tận thế lại xuất hiện một lần nữa. Anh hủy hết thuốc rồi vậy sau này thế giới phải làm sao đây?"
Lâm Dục: "Tiểu Zombie, anh không quan tâm sao này sẽ ra sao. Anh cứu thế giới này một lần vì nó nuôi anh lớn, nhưng có ai quy định anh nhất định phải cứu nó lần thứ hai đâu."
Hắn không thể làm chúa cứu thế mãi. Dù là chúa cứu thế thì cũng không nhất định sẽ mãi nhiệt tình và yêu thương vô điều kiện thế giới này. Chúa cứu thế cũng sẽ có ngày thất vọng.
Nếu tận thế lại đến nữa thì để người khác cứu đi. Không cứu được thì hãy để cho những người gây ra tận thế trả giá, những ai liên quan đều phải trả giá.
Núi tuyết sụp đổ thì không có một bông tuyết nào là vô tội cả.
Khi tận thế kết thúc, mỗi người đều phải tự có ý thức giữ gìn thế giới không dễ dàng có được này thật tốt.
Sử dụng ngôn từ như vậy hoàn toàn không giống một nam chính là hóa thân của chính nghĩa chút nào.
Nguyễn Tiểu Ly: "Thuốc anh có thể hủy nhưng chắc chắn anh có lưu giữ phương thuốc."
"Tiểu Zombie, sao em vẫn chưa từ bỏ ý định đó vậy? Thuốc không còn, phương thuốc cũng không còn nốt. Trên đời này chỉ có anh mới nhớ được cách bào chế loại thuốc đó thôi. Mà có thể nhanh thôi anh cũng sẽ quên luôn."
Lâm Dục cười với vẻ bất lực. Hắn muốn hoàn toàn chặt đứt ý định tự tử của Tiểu Zombie và mọi cách cô nghĩ ra.
Nguyễn Tiểu Ly: "…"
Tiểu Ác: "…Anh ta không nói dối."
Vậy là nhiệm vụ cuối cùng không hoàn thành được sao?
"Tiểu Ác, xóa bỏ ta?"

"…"
Tiểu Ác lập tức ngậm miệng, nó không theo kịp tiết tấu của Nguyễn Tiểu Ly. Cô cứ thế dứt khoát nói ra như vậy sao, xóa bỏ cô?
Đây là nhiệm vụ đầu tiên bị thất bại.
Tiểu Ác nhìn điểm tích lũy, sau đó ho khan một tiếng rồi nghiêm túc nói: "Từ thế giới này cho thấy một số thế giới sẽ xuất hiện chút biến cố. Những biến cố đó chúng ta không thể đoán trước được và cũng không có cách nào để thay đổi. Hơn nữa chúng sẽ khiến tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta không được cao. Vì thế ta quyết định sẽ sửa quy tắc một chút."
"Bởi vì thế giới xuất hiện biến cố nên nhân vật phản diện không thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ, vậy nên thế giới này chỉ cần kiếm được 80% tổng điểm tích lũy thì ký chủ sẽ không bị hệ thống xóa sổ."
Tiểu Ác nghiêm túc nói xong thì khuôn mặt mềm mại bụ bẫm hơi đỏ lên, may mà Nguyễn Tiểu Ly ở bên ngoài nên không thể nhìn thấy khuôn mặt của nó lúc này.
"Tiểu Ác, ngươi chắc chứ?"
Tiểu Ác: "Hừ, ông đây cho cô dễ thở chút đó, nhưng nó không phải là lý do để cô lười kiếm điểm tích lũy đâu đấy. Ta cho cô đi hết thế giới thú vị này đến thế giới thú vị khác thì cô phải cố gắng kiếm điểm tích lũy cho ta!"
"Được~"
Tiểu Ác đỏ mặt: "Cô biết rõ thì tốt."
"Vậy giờ thế giới này phải làm sao đây? Nhiệm vụ cuối cùng không thể hoàn thành được, nếu thế thì chúng ta rời đi sao?"
Tiểu Ác nhíu mày: "Tạm thời khoan đi. Chẳng phải nam chính nói anh ta nhớ phương thuốc sao, ta không tin cô không lừa được anh ta nói ra. Lừa anh ta nói ra rồi thì tự cô đi chế thuốc tiễn mình luôn."
Lừa được phương thuốc, tự mình đi chế thuốc rồi tự mình tiễn mình đi, chính là cứng rắn như vậy đấy.
Nguyễn Tiểu Ly: "Ừ."
Tiểu Ác: "Hừ, ông đây cũng không phải cho cô lý do ở lại để yêu đương đâu nhé. Mục đích chính là lừa lấy phương thuốc, nếu cuối cùng thật sự không hoàn thành được thì chúng ta đi ngay."
Nguyễn Tiểu Ly hiểu ý cười: "Được."

Tiểu Ác nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng còn hung ác bổ sung một câu: "Nguyễn Tiểu Ly, ta chiều cô như vậy, cô không được uống nước quên nguồn, phải chăm chỉ kiếm điểm tích lũy cho ta biết chưa?"
"Tiểu Ác, ngoan nào."
Tiểu Ác lập tức đỏ mặt, trực tiếp tắt màn hình. Nó không thèm nói chuyện với Nguyễn Tiểu Ly nữa, hừ!
Lâm Dục thấy Nguyễn Tiểu Ly không có động tĩnh gì thì nghĩ chắc cô đã hết hy vọng, hắn nói: "Tiểu… Ly? Bây giờ trở về với anh được không?"
Nguyễn Tiểu Ly cô là "con người", để lừa được phương thuốc, cô cần phải làm đối phương mất cảnh giác.
Gương mặt của Nguyễn Tiểu Ly tức khắc thể hiện ra biểu cảm rất phong phú, ban đầu còn có vẻ rối rắm, sau đó là từ bỏ và cuối cùng là lấy lại hy vọng. Trên mặt cô dần dần lộ ra nụ cười tựa như đang nghĩ rằng cuộc sống mới cũng có vẻ không tệ, cô có thể sinh hoạt như một người bình thường một lần nữa.
"Lâm Dục, cảm ơn anh."
"Hai chúng ta còn phải khách sáo sao Tiểu Ly Nhi?"
"Lâm Dục, anh không sợ một ngày nào đó sẽ có người phát hiện ra thân phận của em sao? Đến lúc đó anh sẽ bị liên lụy."
"Sẽ không có ngày đó, hơn nữa anh cũng không sợ bị liên lụy. Vả lại có em ở bên cạnh thì không phải là liên lụy mà là may mắn, em hiểu không?"

Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, rõ ràng Nguyễn Tiểu Ly đã cười nhiều hơn giống như cô đã sẵn sàng để tiếp nhận cuộc sống mới mới.
Lâm Dục: "Nửa năm sau thành phố An Toàn sẽ xây bận rộn xây dựng lại mọi thứ, thế giới sẽ từ từ được khôi phục lại. Nơi chúng ta ở hiện tại sẽ là nhà của chúng ta sau này."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play