Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Rất thơm?
Nguyễn Tiểu Ly lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Anh có chắc thứ này rất thơm không đó? Sao cô lại thấy nó vô cùng tanh tưởi và ghê tởm kiểu gì ấy nhỉ? Mùi thịt người cũng không hề khó ngửi như vậy mà.
Lâm Dục vẫn tiếp tục cố gắng thuyết phục cô. Hắn đưa cái hộp lại gần.
Tiểu Zombie vẫn giữ vẻ mặt ghét bỏ kia, sau đó trốn ra sau, cuối cùng là vùi mình vào chăn bông.
Lâm Dục biết kế hoạch mở rộng thực đơn cho cô đã thất bại. Tiểu Zombie chỉ ăn tinh hạch cứng như đá chứ không ăn thịt.
“Không ăn thì thôi vậy. Cô không có lộc ăn rồi, tôi tự giải quyết luôn.” Lâm Dục múc đầy một muỗng thịt to rồi há mồm ra ăn.
Nguyễn Tiểu Ly xốc chăn lên liếc một cái, lộ ra vẻ mặt ghét muốn chết. Sao nam chính có thể ăn được cái thứ tanh hôi đó hay vậy?
Tiểu Ác bất lực: "Tiểu Ly, bây giờ cô là một zombie thì đương nhiên khứu giác của cô cũng khác với con người rồi. Cô ngửi thấy mùi cực kỳ tanh tưởi ghê tởm, nhưng thật ra đối với con người thì mùi đó rất thơm."
"Ra là thế…"

Thì ra trong mắt nam chính thứ này rất thơm, nhưng tiếc là cô không thể nếm được mùi vị này.
Tiểu Ác: "Thật ra cô cũng có thể thử ăn thịt người đó~ tuy rằng nó không ngon như tinh hạch nhưng chắc chắn ngon hơn thịt hộp này gấp trăm lần."
"...Tiểu Ác, ta không chấp nhận được."
Dạ dày và tam quan của cô đều không thể chấp nhận được thứ đó đâu.
Tiểu Ác nhướng mày, buồn cười nói: "Không phải cô muốn trải nghiệm hết các thể loại cuộc sống thú vị khác nhau sao? Đời sống của zombie là như thế đó, cô muốn thử một lần hay không? Thịt người rất thơm, máu cũng rất ngọt."
"…"
Nguyễn Tiểu Ly tỏ vẻ không muốn để ý đến hệ thống của mình.
Tiểu Ác là hệ thống hư.
Nguyễn Tiểu Ly nằm ngửa, ôm chăn, ngoan ngoãn ngủ.
Lâm Dục vừa ăn thịt hộp vừa thất thần. Hôm nay bởi vì gặp phải những người này mà hắn chưa tìm được tinh hạch cho Tiểu Zombie. Mặc dù Tiểu Zombie sẽ không thấy đói cũng không thấy khát, nhưng nếu không có tinh hạch thì chắc chắn cô sẽ không vui.
Lâm Dục nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định sau nửa đêm sẽ đi tìm zombie biến dị để lấy vài viên tinh hạch về.

Đêm khuya vắng lặng và yên tĩnh, Trương Sơn Kỳ ngồi bên đống lửa canh gác. Lâm Dục ngồi trước cửa lều, Nguyễn Tiểu Ly thì đang ngủ ở phía sau hắn.
Trương Sơn Kỳ đi tới: "Lâm Dục, sắp qua nửa đêm rồi, nếu buồn ngủ thì cậu ngủ trước đi, tôi sẽ canh thêm chút nữa."
Lâm Dục: "Không cần đâu, tôi vẫn chưa buồn ngủ lắm. Hôm nay anh lái xe mệt rồi, anh ngủ trước đi."
Ấn tượng của Trương Sơn Kỳ về Lâm Dục cũng khá tốt.
Trương Sơn Kỳ mỉm cười. Hắn vừa cúi đầu liền xuyên qua khe hở nhìn thấy đống chăn sau lưng Lâm Dục. Lâm Dục hơi giật mình, ngăn cản tầm nhìn của hắn.
Trương Sơn Kỳ: "Lúc nãy ăn tối, em gái của cậu dường như không ăn gì. Cô ấy bị gì sao?"
Đừng thấy Trương Sơn Kỳ là đàn ông mà lầm, tính tình của hắn đặc biệt cẩn thận, khả năng quan sát cũng rất tốt.
Dù bị phát hiện những chi tiết này, Lâm Dục cũng không hề hoảng loạn mà chỉ bình tĩnh đáp: "Con bé bị tôi chiều hư nên hơi kén ăn. Hơn nữa buổi sáng nó đã ăn nhiều rồi nên bây giờ cũng không đói mấy."
Ở tận thế mà còn có quyền kén ăn, lại còn có thể ăn được nhiều thì chỉ có thể nói là được bao bọc quá tốt.
Trương Sơn Kỳ không thể không cảm thán năng lực của Lâm Dục và cả tình yêu thương của cậu đối với em gái mình.
Trương Sơn Kỳ: "Không thể dung túng chuyện kén ăn được đâu, trong thời kỳ khắc nghiệt này thì cái gì cũng phải ăn thôi."

Thức ăn thì lấy toàn là thịt hộp, quả thật Lâm Dục đã chăm sóc em gái mình quá tốt.
Lâm Dục gật gật đầu.
Đã gần đến giờ thay ca, lều ở bên cạnh phát ra tiếng động nhỏ, hai thành viên canh gác từ sau nửa đêm đến sáng đi ra.
Bọn họ mặc quần áo chỉnh tề bước ra ngoài, ánh mắt hơi mông lung buồn ngủ: "Đội trưởng, Lâm Dục, hai người đi nghỉ ngơi đi. Đến phiên chúng tôi canh gác rồi."
Trương Sơn Kỳ: "Được, nhớ rõ phải đề cao cảnh giác, không được ngủ gật."
"Sẽ không, đội trưởng cứ yên tâm."
Bất cứ một đội viên nào cũng phải học cách canh gác qua đêm. Trong thời kỳ tận thế, có mấy ai mà ngủ ngon được nữa chứ. Người gác đêm phải chịu trách nhiệm mạng sống của tất cả mọi người, tuyệt đối không được lơ là bất cẩn.
Trương Sơn Kỳ vào lều nghỉ ngơi, Lâm Dục cũng vào lều của mình rồi kéo khóa lại.
Hai đội viên kia cũng đã tỉnh táo hẳn, đang ngồi bên cạnh đống lửa canh gác trong im lặng.
Lâm Dục xốc chăn bông lên, nhìn cô gái có khuôn mặt trắng nõn đang ngoan ngoãn nằm trong đó: "Tiểu Zombie ngủ ngoan nhé, tuyệt đối đừng chạy trốn, tôi đi tìm tinh hạch cho cô, ngoan." Hắn dặn dò một câu, mặc kệ Tiểu Zombie có nghe thấy được hay không.
Lâm Dục nhẹ nhàng kéo khóa lều ra. Lều của bọn họ cách hai người đang canh gác cũng khá xa. Hắn nhanh chóng lắc mình ẩn vào bóng đêm, không một ai phát hiện hắn đã rời đi.
Không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng củi lửa đang cháy.
Bên trong chiếc lều tối tăm, Nguyễn Tiểu Ly mơ mơ màng màng mở mắt, dường như lúc nãy bên tai cô vừa nghe thấy cái gì đó, chẳng lẽ là nằm mơ sao? Nhưng mà cô không có ngủ, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại thôi, vậy thì làm sao mà mơ được?
Nguyễn Tiểu Ly vươn tay sờ sờ bên cạnh rồi sau đó nhìn quanh bốn phía. Không có ai?
Đến lúc này, đầu óc cô đã tỉnh táo được một chút. Khi chắc chắn rằng bên cạnh không có ai khác, cô mới biết mình không hề nằm mơ, Lâm Dục thật sự đi kiếm tinh hạch cho cô.
Đột nhiên Nguyễn Tiểu Ly không ngủ được nữa. Cô cảm thấy nam chính đối xử với mình quá tốt rồi.
Nam chính ơi nam chính, anh có biết là anh đang nuôi một phản diện hay không? Dùng tinh hạch để nuôi cho phản diện trưởng thành đấy.

Nguyễn Tiểu Ly nhắm mắt lại, ôm lấy chăn bông.
Tiểu Ác liếc nhìn đường cong trên màn hình: "Ký chủ, cảm xúc của cô đang dao động kìa."
Nguyễn Tiểu Ly: "Ừ."
Tiểu Ác: "Cô còn nhớ lúc ký khế ước ta đã nói cái gì không? Ta đã nói cô không được động tâm với người của ba nghìn thế giới đó. Cô hỏi cô có thể chơi không, lúc đó ta đã cảm thấy lời nói của cô chẳng khác gì một tra nữ. Sau khi đi qua thế giới trước, ta càng cảm thấy cô là một tra nữ chân chính. Cô sẽ động tâm, độn.g tình, tuy rằng không quá mãnh liệt nhưng thật sự có rung động. Vậy mà thời điểm rời khỏi thế giới thì lại rất dứt khoát, sao cô làm được hay vậy?"
Đã đến lúc nói chuyện với ký chủ về vấn đề này.
Nguyễn Tiểu Ly mê mang, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Đi dứt khoát thì ngươi mới không xóa bỏ ta."
Tiểu Ác: "Ta..."
Vậy mà nhất thời nó không có lời gì để nói lại.
Tiểu Ác: "Thật sự là như vậy à?"
Nguyễn Tiểu Ly nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy. Vả lại ta còn nghĩ đến sau này sẽ có rất nhiều thứ thú vị hơn. Ta cũng muốn trải nghiệm thêm loại tình cảm mãnh liệt hơn nữa. Vì thế ta không thể bị xóa bỏ, vậy nên ta mới ra đi rất dứt khoát."
Tiểu Ác nghe vậy cũng cảm thấy có lý. Dáng vẻ ban đầu của Nguyễn Tiểu Ly thế nào thì Tiểu Ác là người biết rõ nhất.
Dần dần đi qua các thế giới, đôi khi cảm tình của Nguyễn Tiểu Ly cũng có dao động. Lúc đầu, Tiểu Ác còn hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát rời khỏi thế giới như vậy thì nó lại rất hài lòng.
Tiểu Ác: "Vậy ta sẽ coi như những gì cô nói là sự thật. Trong lúc còn ở thế giới, cho dù cô độn.g tình như thế nào ta cũng sẽ không quản, nhưng cô ngàn vạn lần không được ăn vạ ở một thế giới mà không đi đâu đấy. Nếu cô không đi thì ta sẽ dùng biện pháp mạnh để cưỡng chế hoặc thậm chí là xóa sổ cô luôn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play