Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiêu Hạ
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Những người kia thấy Nguyễn Mộ Mộ không ngừng che mặt tránh né thì bật cười ha hả, còn Nguyễn Mộ Mộ nghe những tiếng cười đó lại cảm thấy bất kham. Cô hoảng loạn đưa mắt nhìn xung quanh, sợ cảnh tượng chật vật của bản thân sẽ lọt vào mắt người khác.
Ngay khi quay đầu về phía sau, Nguyễn Mộ Mộ đã phát hiện dường như cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc. Cô lập tức dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào người đang nhàn nhã ngồi dưới bóng dù uống nước đá kia.
Đến khi Nguyễn Mộ Mộ thấy rõ bóng dáng đó, vẻ mặt cô thoắt cái đã thay đổi mạnh mẽ, trừng lớn đôi mắt ra vẻ khó tin, thậm chí cũng chẳng thèm quan tâm đến những người đang xô đẩy mình ở cạnh bên.
Nguyễn Tiểu Ly đã chú ý tới Nguyễn Mộ Mộ từ lúc cô ấy bị người ta bắt nạt, chẳng qua Nguyễn Tiểu Ly cũng không có ý định làm người tốt đứng ra giải cứu Nguyễn Mộ Mộ.
Tuy vậy, tầm mắt của cô vẫn dừng trên người Nguyễn Mộ Mộ vài lần. Thấy Nguyễn Mộ Mộ bị những người đó kéo qua một bên để bắt nạt hay thậm chí là bị tát, trong lòng của Nguyễn Tiểu Ly không những không có một tia dao động nào mà ngược lại ẩn sâu trong thâm tâm còn nổi lên đôi chút thỏa mãn.

Đến lúc Nguyễn Mộ Mộ chú ý tới Nguyễn Tiểu Ly thì Nguyễn Tiểu Ly đã nhanh chóng nhìn về phía cô ấy rồi cong môi cười trào phúng một cái, tiếp đó liền dời mắt như thể hai người bọn họ hoàn toàn không quen biết nhau.
“Sao vậy chị Nguyễn? Có phải gặp được chuyện gì vui hay không?” Hành động cong môi của Nguyễn Tiểu Ly đã vô tình lọt vào mắt của người trợ lý bên cạnh, khiến trợ lý không dằn được bản tính tò mò.
“Không có gì.” Nguyễn Tiểu Ly nói xong lời này cũng vừa đúng lúc đến cảnh quay của cô.
Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng quăng hết tất cả những suy nghĩ về Nguyễn Mộ Mộ ra sau đầu, tiếp tục quay cảnh kế tiếp.
Về phần Nguyễn Mộ Mộ, từ lúc cô chú ý tới Nguyễn Tiểu Ly, suy nghĩ của cô dù như thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được.
Từ lúc đó, ánh mắt của Nguyễn Mộ Mộ vẫn luôn dán lên người của Nguyễn Tiểu Ly. Khi thấy Nguyễn Tiểu Ly tỏa sáng rực rỡ, lại được không ít người hỏi han ân cần, ngay cả chị Lưu, người mà vừa rồi cô hoàn toàn không dám đắc tội cũng đứng một bên nhìn chằm chằm Nguyễn Tiểu Ly với vẻ hâm mộ, Nguyễn Mộ Mộ không khỏi cắn chặt răng, trong ánh mắt hiện lên tia ghen ghét.
Trong khi Nguyễn Mộ Mộ bị người ta bắt nạt thì tiến độ quay phim của Nguyễn Tiểu Ly còn mau hơn so với trước, rất nhanh đã hoàn thành xong cảnh quay của mình.
Chờ đến lúc Nguyễn Mộ Mộ tất tả về đến nhà thì Nguyễn Tiểu Ly đã sớm thay quần áo xong và đang ngồi dựa vào sofa ăn trái cây.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn thấy Nguyễn Mộ Mộ trở về, ngay cả một ánh mắt cũng lười ban cho cô.

Nguyễn Mộ Mộ thấy bộ dáng hoàn toàn không để ý đến mình của Nguyễn Tiểu Ly, lửa giận tích tụ từ lúc ở phim trường đến giờ tức khắc bùng nổ. Nguyễn Mộ Mộ bước lên một bước đứng trước mặt Nguyễn Tiểu Ly, chất vấn: “Có phải hôm nay em thấy chị ở phim trường đúng không?”
“Ừ.” Nguyễn Tiểu Ly chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn Nguyễn Mộ Mộ một cái, sau đó nhanh chóng dời đi giống như Nguyễn Mộ Mộ hoàn toàn không đáng để cô dừng mắt.
Nguyễn Mộ Mộ thấy thái độ này của Nguyễn Tiểu Ly, từ từ nắm chặt tay lại: “Tại sao em thấy chị bị người ta bắt nạt mà lại không đến giúp chị?”
Nguyễn Tiểu Ly nghe thấy Nguyễn Mộ Mộ nói như kiểu đây là chuyện đương nhiên, lúc này mới lần nữa nhìn thẳng vào Nguyễn Mộ Mộ, đi kèm với đó là giọng điệu tràn ngập sự trào phúng: “Tôi có nghĩa vụ phải giúp đỡ cô sao?”
Nguyễn Mộ Mộ nghe vậy không khỏi ngẩn người, ngay sau đó lại không cam lòng hỏi tiếp: “Em còn có tình người không? Sao em lại vô nhân tính như vậy? Rõ ràng nhìn thấy chị bị người ta bắt nạt như thế mà cũng không ra tay giúp đỡ.”
“Cô bị người ta bắt nạt thì liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ cô còn trông mong tôi sẽ giúp đỡ đứa con ngoài giá thú là cô sao?”
Biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Mộ Mộ lập tức biến đổi. Thứ mà cô vẫn luôn muốn che giấu đã bị Nguyễn Tiểu Ly nói toạc ra không chút e ngại.
Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không thèm quan tâm đến thái độ của Nguyễn Mộ Mộ, vừa nói xong đã tiến lên một bước.
Trước khí thế áp bách của Nguyễn Tiểu Ly, Nguyễn Mộ Mộ bất giác lùi về sau, thoạt nhìn vẻ mặt còn có vài phần chột dạ, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng hùng hổ chất vấn Nguyễn Tiểu Ly vô nhân tính vừa rồi.

“May cho cô là tính tôi tốt, và càng may hơn khi tôi còn có thể khống chế được cơn giận của mình, bằng không người ra tay với cô ở phim trường hôm nay không chỉ có bọn họ thôi đâu.”
Nguyễn Tiểu Ly uy hiếp xong liền trực tiếp bỏ lên lầu, chỉ chừa lại cho Nguyễn Mộ Mộ một bóng lưng.
Nguyễn Mộ Mộ nhìn bóng dáng dứt khoát rời đi của Nguyễn Tiểu Ly, lại nghĩ đến những lời uy hiếp vừa rồi, biểu cảm trên mặt tiếp tục thay đổi.
Từ lúc Nguyễn Mộ Mộ vừa vào ở trong căn nhà này đã biết Nguyễn Tiểu Ly tràn ngập địch ý với mình, nhưng chính cô cũng không ngờ địch ý đó lại lớn như vậy, đến nỗi có thể trơ mắt nhìn cô bị người khác bắt nạt mà không mảy may quan tâm, thậm chí còn muốn tham gia.
Cô đã làm gì sai? Vốn dĩ cô không có quyền được lựa chọn nơi mình sinh ra. Tại sao tất cả mọi người trong căn nhà này đều muốn đổ lỗi cho cô? Rõ ràng người làm sai là Nguyễn Hào.
“Cô Nguyễn, cô đừng để bụng, tính khí của Đại tiểu thư là vậy đó.”
Trong lúc trong lòng Nguyễn Mộ Mộ đang ngổn ngang những dòng suy nghĩ thì bên tai lại vang lên giọng nói của vú Trương.
Chỉ là lời nói này của dì Trương lại làm Nguyễn Mộ Mộ càng thêm căm phẫn. Rõ ràng cả hai đều họ Nguyễn, đều có chung một dòng máu, tuổi tác của cô cũng lớn hơn Nguyễn Tiểu Ly nhưng dựa vào đâu Nguyễn Tiểu Ly lại được hưởng thụ tất cả mọi thứ, còn cô thì lại giống như một con ở.
Nghe đi… Ngay cả trong cách xưng hô của người hầu cũng đều có thể thấy được điểm khác biệt. Trong khi Nguyễn Tiểu Ly được gọi là Đại tiểu thư thì cô chỉ được gọi là cô Nguyễn, nghe vào chẳng khác nào cách xưng hô đối với một người xa lạ chỉ đang tá túc trong nhà người khác cả.
Nguyễn Mộ Mộ vô thức nắm chặt tay hơn, thậm chí các khớp xương cũng trở nên trắng bệch. Nhưng cuối cùng Nguyễn Mộ Mộ vẫn khống chế được cơn giận của mình, điều chỉnh lại tâm trạng, khi quay đầu nhìn về phía vú Trương đã là một bộ dáng bạch liên hoa vô hại và phúc hậu.

“Dì Trương, con không sao. Con không trách em gái. Con biết bản thân con không nên xuất hiện ở đây, việc em ấy tức giận mỗi khi nhìn thấy con thì cũng là điều dễ hiểu. Nhưng dù sao hai người chúng con vẫn là nhất mạch tương liên, chỉ cần con đối tốt với em ấy thì một ngày nào đó em ấy cũng sẽ hiểu thôi.”
Nguyễn Mộ Mộ nói xong lời này còn nhìn về phía dì Trương cười cười, sau đó nhanh chóng cầm lấy đồ trong tay mình rồi chậm rãi đi lên lầu.
Vú Trương nhìn theo bóng dáng Nguyễn Mộ Mộ rời đi, không nhịn được mà thở dài.
Thật ra từ tận đáy lòng bà cũng cảm thấy Nguyễn Mộ Mộ cũng có phần vô tội, dù sao thì người gây ra kết quả này cũng không phải là cô. Nhưng con người thì luôn có thân sơ viễn cận (*), bà đã chăm sóc Nguyễn Tiểu Ly được mười mấy năm, hiện tại khó tránh khỏi sẽ nghiêng về Nguyễn Tiểu Ly.
(*) thân sơ viễn cận: thân trong thân thiết, sơ trong sơ sài, viễn là xa, cận là gần -> người thân thiết, quen thuộc và người không thân, ít tiếp xúc.
Trong nhà bỗng dưng lại xuất hiện thêm một đứa con riêng lớn tuổi hơn mình, đặt ai vào trường hợp đó thì cũng đều khó có thể chấp nhận được.
Nghĩ đến đây, vú Trương có hơi đau lòng. Bà bèn đi vào phòng bếp chuẩn bị cho Nguyễn Tiểu Ly mấy món ăn vặt mà cô thích ăn nhất.
Nguyễn Tiểu Ly vốn cho rằng sau những chuyện đã xảy ra hôm nay thì có lẽ Nguyễn Mộ Mộ sẽ không đến gần cô trong một khoảng thời gian, nhưng cô không ngờ rằng mình vẫn còn xem nhẹ độ dày da mặt của Nguyễn Mộ Mộ.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Nguyễn Tiểu Ly mới thức dậy, Nguyễn Mộ Mộ đã coi như không có chuyện gì xảy ra mà lập tức bày ra gương mặt tươi cười chào hỏi Nguyễn Tiểu Ly ngay khi vừa thấy cô.
“Em gái…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play