Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ngọt
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Nguyễn San si mê vuốt ve khuôn mặt của người đang nằm trên giường, nhưng mới vừa vuốt ve được một chút thì hắn bỗng dưng nhanh chóng rút tay ra giống như bị bỏng.
Trong tâm trí của Nguyễn San phủ đầy lời nói của Vương Lê Nguyệt trên chiến trường hôm ấy, rằng chính hắn, chính hắn đã giết chết Nguyễn Ly Trúc…
Ly Trúc sẽ không tha thứ cho mình. Mình không có tư cách chạm vào hắn…
Mấy ngày nay, thi thể của Nguyễn Tiểu Ly chỉ được lau chùi trên mặt, y phục trên người vẫn chưa được thay. Hắn không dám chạm vào, cũng càng không muốn để tay người khác đụng vào “hắn”.
Trong lúc đang ngẩn người, Vương Lê Nguyệt đã được dẫn vào. Nàng vừa nhìn thấy người trên giường thì ánh mắt lập tức thay đổi, đồng thời cũng tinh mắt phát hiện Nguyễn San vậy mà vẫn chưa động vào y phục của Nguyễn Ly Trúc.
Nếu vậy thì hắn vẫn chưa biết bí mật kia?
“Trước khi chết hắn đã nói gì với ngươi?”
Lúc Nguyễn San hỏi câu này, trong lòng hắn toàn là ghen ghét.

Tuy rằng hắn và Ly Trúc tranh đấu với nhau nhiều năm, nhưng tận sâu dưới đáy lòng thì từ trước đến nay hắn đều không xem Ly Trúc là kẻ địch của mình. Hắn hoàn toàn không ngờ thời khắc cuối cùng trước khi Ly Trúc chết đi, người ở bên cạnh hắn lại là Vương Lê Nguyệt, thậm chí Ly Trúc còn thì thầm vào tai Vương Lê Nguyệt câu nói cuối cùng.
“Sao ta phải nói cho ngươi biết?”
Vương Lê Nguyệt ngập tràn oán hận đối với Nguyễn San, chính hắn đã hại chết Nguyễn Ly Trúc. Cái thế giới cổ đại tranh đoạt hoàng vị này quá đỗi nực cười!
“Bổn vương không có nhiều kiên nhẫn. Nói cho ta biết, lúc hắn chết đã nói gì với ngươi!?”
Ở trong mắt Nguyễn San, nữ nhân này chẳng qua là một vai hề nhảy nhót qua lại mà thôi, là loại người hắn chỉ cần vươn tay ra là có thể bóp chết. Sở dĩ hắn vẫn chưa giết nàng ta là vì nàng ta là nữ nhân mà Ly Trúc quan tâm… Nếu giết nàng ta rồi, Ly Trúc dưới suối vàng có lẽ sẽ càng thêm oán hận hắn.
Ánh mắt Vương Lê Nguyệt ngắm nhìn người trên giường: “Nàng đã chết rồi, ngươi cũng đã đạt được mục đích, ngươi có thể hạ táng nàng được không? Cho dù sinh thời nàng là kẻ địch của ngươi, nhưng nếu người đã chết rồi thì ân oán gì cũng nên cho tan thành mây khói hết đi. Ngươi để nàng được an táng đi.” 
Không phải người cổ đại chú trọng nhất là việc được an táng sao?
Nét mặt của Nguyễn San xuất hiện vết nứt. Không, hắn không muốn hạ táng Nguyễn Ly Trúc… Nếu hạ táng rồi thì cái gì cũng sẽ không còn, cái gì cũng không thể nhìn thấy được nữa.
Nguyễn San đột nhiên đứng lên, gần như là nhảy đến trước mặt Vương Lê Nguyệt, trực tiếp giơ tay bóp chặt cổ Vương Lê Nguyệt: “Rốt cuộc lúc hắn chết đã nói gì với ngươi! Mau nói! Mau nói cho ta biết!”
Sắc mặt Vương Lê Nguyệt trắng bệch, cổ đau đớn, hô hấp khó khăn.
“Ha ha… ha…, nói… gì thì cũng… không phải là nói cho ngươi nghe.” Vương Lê Nguyệt nói một cách gian nan.

“Không phải nói với bổn vương cũng được, ngươi chỉ cần nói cho ta biết câu nói cuối cùng của hắn là gì. Hắn biểu đạt sự ái mộ với ngươi phải không? Hay là giao phó cho ngươi chuyện gì, hắn có nhắn nhủ cái gì không?”
Vương Lê Nguyệt không phải là đồ ngốc, đến lúc này rồi còn không nhìn ra được cái gì thì chính là kẻ đần độn. Hóa ra tên Nguyễn San này thích Nguyễn Ly Trúc…
Vương Lê Nguyệt: “Khụ khụ… Buông ta ra, ta nói cho ngươi biết…”
Nói cho hắn biết thì đã sao, dù sao thì bí mật này vốn có thể dễ dàng bị phát hiện.
Nguyễn San dần dần buông lỏng tay ra: “Nói.”
“Khụ khụ…” Vương Lê Nguyệt giơ tay sờ lên cổ của mình, ho khan, cuối cùng mới ngẩng đầu: “Lúc Nguyễn Ly Trúc lâm chung có nói cho ta biết nàng là nữ tử.”
Đừng khóc. Ngốc, ta là nữ nhân… 
Đây chính là lời cuối cùng của nàng ấy, ngữ điệu vẫn là kiểu lạnh nhạt quen thuộc nhưng lại có thêm một tia ấm áp.
Nguyễn San đông cứng ngay tại chỗ: “Ngươi… ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, câu cuối cùng mà Nguyễn Ly Trúc nói trước khi chết là nàng là một nữ tử!”
Nữ tử.

Nữ tử.
Hắn là nữ nhân!
Nữ nhân…
Nguyễn San nhìn về gương mặt tinh xảo của người đang nằm im trên giường kia, không cần kiểm tra cũng có thể xác định được lời nói của Vương Lê Nguyệt là thật. Đồng thời chuyện này cũng có thể giải thích vì sao trước nay Nguyễn Ly Trúc đều không thích cho ngự y xem bệnh. Bất kể là thương tích có nghiêm trọng đến đâu hắn cũng đều tìm cách thoái thác việc tiếp xúc với người bên Thái Y Viện.
Sau khi lớn lên, chiều cao của Nguyễn Ly Trúc là thấp nhất trong các huynh đệ, hơn nữa hắn còn có diện mạo đẹp như nữ nhân. Từ trước đến nay mọi người chỉ đơn thuần cảm thấy hắn quá âm nhu, nhưng nếu hắn thật sự là nữ tử vậy thì toàn bộ những chuyện này đều được giải thích thông suốt cả rồi.
“Ngươi đi đi…”
Vương Lê Nguyệt nhìn dáng vẻ bị kích thích của Nguyễn San, tức khắc cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều. Nàng nhắn nhủ: “Nếu được thì sau này xin hãy báo cho ta biết nơi hạ táng của Nguyễn Ly Trúc.”
Nguyễn San không nói gì. Cuối cùng, Vương Lê Nguyệt nhìn thoáng qua người trên giường, sau đó xoay người rời đi. Lúc xoay người, khóe mắt nàng hãy còn vương vài giọt lệ…
Nguyễn San nhìn chăm chú vào Nguyễn Tiểu Ly, không nhịn được mà vươn tay ra sờ mặt nàng, trong ánh mắt chất chứa rối rắm, đau đớn đan xen với hối hận.
“Nếu ta sớm biết đệ là nữ tử, nếu sớm biết…”

Ngay khi Nguyễn San xử lý xong toàn bộ phe cánh của Nguyễn Tiểu Ly, kinh thành cũng khôi phục lại được trị an trước kia. Tiếp đó lại có một tin tức tốt truyền ra, đó chính là Hoàng đế đã tỉnh lại.
Hoàng đế thức tỉnh đúng là chuyện rất đáng mừng, nhưng vì trước đó đã xảy ra sự kiện hai người Nguyễn Tiểu Ly và Nguyễn San chém giết lẫn nhau, hơn nữa Nguyễn Tiểu Ly còn tử vong trong sự kiện đó, đại thần trong triều cũng đã bị tổn thất hơn phân nửa nên chuyện Hoàng đế tỉnh lại cũng không thể làm biến mất sự bất an và thấp thỏm trên mặt mỗi người.

Đương nhiên Hoàng đế là người đầu tiên phát hiện chuyện này. Nhìn thấy thái giám chăm sóc mình đang đứng bên cạnh run lẩy bẩy, Hoàng đế vẫy tay.
“Ngươi nói cho Trẫm biết rốt cuộc trong thời gian Trẫm hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Vì sao đã qua lâu như vậy nhưng vẫn không một ai tới thăm hỏi Trẫm?”
“Hoàng thượng…” Thái giám nghe hỏi thế không khỏi lại run lên, không biết nên đáp lời như thế nào.
Ngay lúc lông mày Hoàng thượng đang nhăn lại chuẩn bị hỏi lại một lần nữa, bóng dáng của Nguyễn San đã xuất hiện trong cung điện.
“Phụ hoàng không ngại để nhi thần nói cho người chuyện này chứ.”
Nguyễn San vừa xuất hiện trong điện liền vung tay lên, tất cả những thái giám hầu hạ đang thấp thỏm lo sợ lập tức rời khỏi, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Dưới sự tò mò lẫn với bất an của Hoàng thượng, Nguyễn San tất tần tật nói ra toàn bộ mọi chuyện.
Đợi đến khi Hoàng thượng nghe rõ hết thảy những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, đặc biệt là chuyện Hoàng hậu và Đại tướng quân mưu phản, thậm chí là Tứ nhi tử của mình đã chết trong đợt mưu phản ấy, sau đó kinh thành lại chìm trong không khí u ám, dường như Hoàng thượng bị tức giận công tâm, hít thở không thông rồi không nhịn được mà phun ra một búng máu.
Nguyễn San lạnh nhạt nhìn tất cả. Qua thật lâu sau, tận cho đến khi Hoàng thượng có vẻ đã không thở nổi nữa, lúc này Nguyễn San mới cho truyền thái y lại đây.
Thân thể của Hoàng thượng vốn không tốt, hơn nữa còn bị chân tướng sự việc kích thích dẫn đến thổ huyết và tổn thương căn cơ, sau khi thái y chẩn trị cũng chỉ biết lắc đầu.
Dĩ nhiên đối với tình hình sức khỏe của bản thân, Hoàng thượng cũng hiểu được đôi chút. Biết mình không sống thêm được bao lâu nữa, Hoàng thượng rất nhanh đã hạ ý chỉ sắc phong Nguyễn San làm Thái tử, ngay trưa hôm ấy cũng trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi Giai Hoàng quý phi nhận được tin Nguyễn San được phong làm Thái tử thì trên mặt vẫn luôn tràn đầy tươi cười, thái độ đối đãi với cung nhân cũng tốt lên trông thấy. Trong khoảng thời gian này, cung điện của nàng tràn ngập tiếng nói cười rộn rã.
Chỉ có điều, từ sau khi được lập thành Thái tử tới nay, Nguyễn San vẫn chưa xuất hiện trước mặt Giai Hoàng quý phi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play