Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Cha Nguyễn và mẹ Nguyễn đến thăm Nguyễn Tiểu Ly, hai người rõ ràng đều rất lo lắng. Nguyễn Tiểu Ly cười hì hì trò chuyện với họ, quả quyết chứng minh mình rất ổn.
“Sau này con đi đâu cũng phải mang theo vệ sĩ, việc này không cần bàn.” Cha Nguyễn nghiêm túc nói.
Thật ra khi còn nhỏ, Nguyễn Ly Kiều đi đâu cũng có vệ sĩ. Nhưng khi lớn hơn, rồi tới thời kỳ nổi loạn, Nguyễn Ly Kiều rất ghét việc có vệ sĩ đi theo.
Nguyễn Ly Kiều đã cãi nhau ầm ĩ với cha mẹ, cuối cùng cha Nguyễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ chuyện này. Thỉnh thoảng lúc có hứng, Nguyễn Ly Kiều cũng sẽ dẫn theo vệ sĩ ra ngoài nhưng hầu như là không.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ đến sau này khi ra khỏi cửa sẽ có một đám vệ sĩ theo đuôi thì tức khắc nhíu mày. Cô nhìn sang mẹ Nguyễn.
Lần này mẹ Nguyễn không đứng về phía Nguyễn Tiểu Ly, bà nói: “Mẹ tán thành lời của cha con.”
Hoắc Tịch ở bên cạnh rót một ly nước ấm, rồi cầm thuốc đưa cho Nguyễn Tiểu Ly: “Uống thuốc đi.”
Nước ấm được pha thêm đường glucose, hơi ngọt, Nguyễn Tiểu Ly vừa uống một ngụm đã phát hiện ra ngay.
Nguyễn Tiểu Ly uống thuốc xong, Hoắc Tịch lập tức nhận lấy ly nước. Đường đường là một người đàn ông cao lớn lại đặc biệt chăm sóc cho Nguyễn Tiểu Ly, từng cử chỉ hành động đều vô cùng tinh tế. Hết thảy những điều đó đều được cha mẹ Nguyễn chứng kiến.
Hôm nay Hoắc Tịch là người đầu tiên phát hiện con gái ông xảy ra chuyện, cậu ta cũng là người đầu tiên điều tra theo dõi, hơn nữa còn đoán ra được chiếc xe nào đã bắt cóc Kiều Kiều đi, cũng là cậu ta nhanh chóng liên hệ với toàn bộ cảnh sát, cảnh sát giao thông… của thủ đô…
Trong lòng cha Nguyễn có chút tính toán. Cuộc hôn nhân này vẫn không thể hủy, Hoắc Tịch quan tâm con gái ông không phải là giả vờ, cậu ta thực sự rất tốt với con bé.
Thật ra ông không muốn con gái mình lấy người mà nó thích. Ông chỉ muốn người mà con gái gả nhất định phải thích nó, yêu thương nó và phải đặt nó lên trên hết.
Sau khi nói chuyện một lúc, cha mẹ Nguyễn về nhà trước và nhờ Hoắc Tịch ở lại chăm sóc cho Nguyễn Tiểu Ly.
Hôm nay Nguyễn Tiểu Ly thật sự rất mệt mỏi, cô không muốn phải trải qua một phen lăn lộn nữa cho nên đã lựa chọn nằm viện.
Tinh thần căng thẳng cả một buổi trưa, bây giờ cả người đã được thả lỏng nên cô cảm thấy cực kỳ buồn ngủ. Nguyễn Tiểu Ly gối đầu lên chiếc gối mềm, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Tịch trông chừng ở bên cạnh, thấy cô đã ngủ rồi hắn bèn chỉnh chiếc giường bằng phẳng lại để cho cô nghỉ ngơi thật thoải mái.
Hắn trông chừng khoảng nửa tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của cô, cuối cùng đưa tay ra vuốt ve: “Chúng ta không hủy hôn được không, anh sẽ bảo vệ em…”
Đáng tiếc người nào đó đã ngủ rồi, hoàn toàn không nghe được lời hắn nói.
Hoắc tịch ở lại một lúc rồi mới rời đi. Hắn nhờ bác sĩ và hộ lý để ý tới Nguyễn Tiểu Ly, còn hắn thì lái xe rời khỏi bệnh viện.
…
Ở thủ đô, chỉ cần có tiền và có quyền thì chuyện giết chết một người là việc dễ như trở bàn tay.
Thẩm Đại Thành đánh bạc, còn cả một loạt hành vi vi phạm pháp luật lớn nhỏ, cộng thêm tội bắt cóc lần này nữa, dứt khoát gán cho hắn tội danh cố ý giết người.
Tử hình là xong xuôi.
Hoắc Tịch còn cho người đi điều tra: Tại sao Thẩm Đại Thành lại biết Nguyễn Ly Kiều ở trung tâm thương mại? Tại sao ông ta biết Nguyễn Ly Kiều mà bắt cóc cô? Là do muốn bắt cóc con nhà giàu để tống tiền, Nguyễn Ly Kiều trùng hợp trở thành con mồi hay còn ẩn giấu nội tình khác.
Những chuyện này điều tra khá dễ dàng.
Hoắc Tịch xem tin nhắn từ Cục Cảnh sát: “Thẩm Đại Thành… cháu gái là Thẩm Tinh Tuyết.”
Đôi mắt của người đàn ông híp lại, lạnh lùng nhìn vào dòng thông tin cháu gái là Thẩm Tinh Tuyết.
Có liên quan tới Thẩm Tinh Tuyết?
Hừ, nếu có, hắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Thẩm Tinh Tuyết này suy tính cái gì? Xúi giục người khác phạm tội hay đồng phạm?
Bất kể thế nào, chỉ cần có liên quan tới Thẩm Tinh Tuyết thì cô ta nhất định sẽ phải ngồi tù vài năm.
…
Nguyễn Tiểu Ly ngủ say, ngủ được một lúc chẳng hiểu sao lại đi tới một nơi tối đen như mực.
Bốn phía nơi đó đều là bóng tối vô biên, nhưng ở giữa lại có một tấm thảm, lông trên thảm thoạt nhìn rất mềm, xung quanh còn có bàn nhỏ và ghế nhỏ, đặc biệt hơn nữa là có một màn sáng to đang lơ lửng giữa không trung.
Tiểu Ác đang ngồi trên thảm và lướt ngón tay trên màn hình: “Qua đây ngồi đi, đây là không gian của ta.”
Nó mang Nguyễn Tiểu Ly vào.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn lướt qua một lượt rồi không còn cảm thấy có gì mới lạ nữa. Cô bước tới, trực tiếp ngồi xếp bằng trên thảm.
Tuy thường ngày Tiểu Ác rất kiêu ngạo và lãnh khốc, nhưng thực tế nó lại trông giống như một đứa trẻ chỉ mới năm hoặc sáu tuổi, một bé trai đáng yêu mặc tây trang.
Tiểu Ác ngồi xếp bằng chỉ cao được một khúc, Nguyễn Tiểu Ly thấy nó ngồi còn không cao tới vai mình.
“Ngươi đưa ta vào không gian làm gì?”
Tiểu Ác: “Mời cô tới ngồi một chút không được sao? Những ký chủ trước kia của ta muốn vào ta đều không cho vào đâu.”
“Ồ.”
Tiểu Ác: “…Nói chính sự này, kẻ bắt cóc cô là chú của nữ chính. Ngay từ khi bước chân vào thế giới này, ta đã từng nói với cô rằng nữ chính có một người chú cờ bạc đó, có ấn tượng không?”
Trí nhớ của cô luôn rất tốt, đương nhiên có ấn tượng với chuyện này.
Sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, như vậy xem ra chuyện cô bị bắt cóc có lẽ không phải là ngoài ý muốn.
Thẩm Tinh Tuyết cũng không phải người dạng người thiện lương gì, đừng nghĩ rằng một người là nữ chính thì nhất định sẽ hoàn hảo, chính nghĩa.
Tâm địa con người luôn có hai mặt và mặt tối thường sẽ chiếm nhiều hơn.
“Việc ta bị bắt cóc có liên quan tới Thẩm Tinh Tuyết sao?”
Tiểu Ác: “Có liên quan, ta đưa cô vào đây chính là để nói với cô rằng Thẩm Tinh Tuyết đã hắc hóa, còn Hoắc Tịch thì đã lâu như vậy rồi vẫn không trở lại cốt truyện gốc, hắn đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo. Hai nhân vật chính của thế giới này đều xảy ra vấn đề, hào quang vai chính của họ đang giảm mạnh. Bên cạnh đó, thế giới này đã xuất hiện một nam một nữ khác có được hào quang vai chính, hơn nữa còn càng lúc càng mạnh.”
“?”
Nguyễn Tiểu Ly dường như đã hiểu, nhưng không thể tin được suy đoán này.
Hào quang của hai nhân vật chính đang tiếp tục suy giảm và có một cặp nam nữ khác nhận được hào quang đó. Đây chẳng phải là…
Tiểu Ác: “Đúng vậy, giống như cô suy đoán, hai người bọn họ không còn là nhân vật chính của thế giới này nữa. Thế giới này đã sinh ra một cặp nhân vật chính mới.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Vậy… nó sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng ta sao?”
Tiểu Ác: “Tất nhiên là không. Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành. Ta chỉ muốn chia sẻ tình huống trăm năm khó gặp này với cô mà thôi.”
Tiểu Ác không cảm thấy bọn họ có bất kỳ trách nhiệm nào trong việc này. Dù sao thì thế giới này cũng đã xuất hiện nhân vật chính mới và nó vẫn đang vận hành bình thường.
Tiểu Ác: “Hoắc Tịch không phải nam chính, cô có thể không từ hôn bởi vì bây giờ cô không cần nhường nữ chính nữa. Cô nói muốn lưu lại thế giới này, vậy thì những ngày ở đây cô muốn làm gì thì tùy cô.”
“Vẫn nên từ hôn, dù sao ta cũng không thích hắn. Cho dù hắn không phải vai chính nhưng hẳn cũng sẽ có cô gái định mệnh của mình.” Lúc Nguyễn Tiểu Ly nói chuyện, mi mắt cô khẽ chớp một cái, giọng điệu cũng không dứt khoát giống như bình thường.
Tiểu Ác cực kỳ vừa lòng với kiểu ký chủ không nói chuyện yêu đương như Nguyễn Tiểu Ly. Vì thế nó rất yên tâm để Nguyễn Tiểu Ly lựa chọn ở lại thế giới này một thời gian.
“Tiểu Ác, không gian của ngươi cũng là buổi tối sao?” Nguyễn Tiểu Ly thấy bốn phía đều đen như mực.
Tiểu Ác lắc đầu: “Không phải, không gian của ta vốn dĩ luôn tối tăm vô biên.”