Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Ashley
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Nguyễn Tiểu Ly đi đến một vài cửa hàng, mua thêm một vài món đồ, đương nhiên toàn bộ đều là Hoắc Tịch quẹt thẻ thanh toán.
Đã hơn nửa tiếng trôi qua, Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không để ý người đàn ông đi phía sau, toàn bộ quá trình chỉ ngắm nghía chọn đồ.
Thỉnh thoảng cô cũng liếc nhìn Hoắc Tịch vài lần nhưng không phát hiện ra hắn có bất kỳ biểu hiện mất kiên nhẫn nào. Hoắc Tịch chỉ lặng lẽ theo sau giúp cô xách đồ và trả tiền.
Nguyễn Tiểu Ly cau mày rồi đi tới một cửa hàng trang sức, vung tay mua rất nhiều đồ nào là nhẫn, lắc tay, vòng cổ, ghim cài áo, hết tận mấy trăm vạn nhưng Hoắc Tịch cũng không hề chớp mắt, vẫn như cũ quẹt thẻ trả tiền.
Tiểu Ác: “…Ta cũng muốn có kiểu bạn bè lắm tiền thế này.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Trong thế giới hệ thống của các ngươi cũng lưu thông tiền tệ ư?”
Tiểu Ác: “…Không có.”
Thứ bọn nó sử dụng là điểm tích lũy, mà điểm tích lũy của Tiểu Ác lại nhiều nhất nhì trong số các hệ thống.
Tiểu Ác chính là một đại gia ngầm.
Trong lúc hệ thống khác còn đang cố gắng phấn đấu để mua cho mình một bộ đồ thì tiểu chính thái Tiểu Ác đây đã dùng điểm tích lũy đổi lấy được một bộ âu phục rồi.
Tiểu Ác có cấp bậc cao, nhiều điểm tích lũy, vào thời điểm cần thiết nó có thể mở rất nhiều plug-in (*). Đương nhiên, Tiểu Ác chưa bao giờ có ý định giúp ký chủ mở plug-in.
(*) plug-in: phần mềm, chương trình bổ trợ của bên thứ 3. Trong trò chơi, nó đề cập đến các chương trình, phần mềm gian lận (hack).
Vào thời khắc khó khăn, người thích ứng được thì sống sót, chỉ có kẻ vô dụng mới muốn mở cửa sau. Nó chưa bao giờ lãng phí điểm của mình cho một ký chủ không có năng lực.
Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy cứ tiếp tục đi mua sắm thì thật nhàm chán. Tuy rằng số tiền này đối với Hoắc Tịch giống như chín trâu mất một sợi lông, nhưng điều này cũng chẳng liên quan tới cô, tiêu xài số tiền đó khiến cô không hài lòng. Nguyễn Tiểu Ly lấy điện thoại, chuyển lại 500 vạn trả cho Hoắc Tịch.
Hoắc Tịch vẫn đang đứng ở quầy thanh toán trả tiền, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên. Hắn lấy điện thoại ra, vừa thấy tin nhắn thì khuôn mặt tuấn tú lập tức trầm xuống.
Thu ngân: “Hoắc thiếu, thẻ của ngài.”
Hoắc Tịch nhận lấy thẻ, sau đó đi về phía Nguyễn Tiểu Ly.
“Tại sao lại chuyển tiền trả tôi?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Không muốn xài tiền của anh, nhà họ Nguyễn cũng không thiếu tiền.”
“Em có thể xài tiền của tôi, đồ của tôi cũng là của em.” Hoắc Tịch cố chấp nói.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu: “Hoắc Tịch, tôi không có tư cách dùng tiền của anh. Từ khi quyết định từ hôn, tôi đã không xem mình là vợ chưa cưới của anh nữa. Hiện tại, tôi với anh cùng lắm chỉ là bạn bè tốt, nên tôi không có tư cách gì để xài tiền của anh cả.”
Nhắc đến hai chữ từ hôn, Hoắc Tịch giống như giẫm trúng bom.
“Nguyễn Ly Kiều, tôi nói em có thể xài là có thể xài. Hiện tại, chúng ta vẫn chưa hủy hôn.”
Nói xong, Hoắc Tịch móc di động ra, trực tiếp chuyển lại một vạn.
Nguyễn Tiểu Ly cứng họng, cảm thấy không thể nói lý với hắn, thật đau đầu.
Nguyễn Tiểu Ly cũng không còn tâm tình tiếp tục đi mua sắm nữa, cô lấy điện thoại ra chuẩn bị kêu tài xế đến đón mình.
Hoắc Tịch thấy tên hiển thị trên điện thoại của Nguyễn Tiểu Ly, hắn đè điện thoại xuống: “Tôi đưa em về, không cần gọi tài xế.”
“Tôi…”
“Hiện tại tôi vẫn là chồng chưa cưới của em, chúng ta còn chưa hủy hôn, tôi đưa em về là chuyện nên làm.” Dục vọng chiếm hữu của Hoắc Tịch rất mạnh, chẳng hề cho Nguyễn Tiểu Ly cơ hội cự tuyệt nào.
Hoắc Tịch một tay xách một đống đồ, một tay nắm tay Nguyễn Tiểu Ly đi thang máy xuống lầu. Nguyễn Tiểu Ly muốn rút tay mình ra, nhưng bàn tay của người đàn ông này tựa như một cái kìm sắt đang mạnh mẽ kẹp vào cổ tay cô, Nguyễn Tiểu Ly hoàn toàn không thể thoát ra được.
Hắn đi rất nhanh, đưa Nguyễn Tiểu Ly đi thang máy xuống thẳng bãi đỗ xe.
“Hoắc Tịch, tài xế của tôi đang chờ ở bên ngoài trung tâm thương mại. Tôi có thể tự về được, anh cứ đi làm việc của anh đi.”
Nguyễn Tiểu Ly lãnh đạm nói, Tiểu Ác biết đây là điềm báo ký chủ nhà nó sắp nổi giận.
“Hôm nay tôi không có công việc gì, chỉ có một việc duy nhất là đi cùng em.” Hoắc Tịch nói lời sến súa với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc làm Nguyễn Tiểu Ly thật sự có chút nổi da gà.
“Hoắc Tịch, anh còn như vậy nữa tôi sẽ tức giận.”
Hoắc Tịch không nói lời nào, lẳng lặng chờ thang máy xuống bãi đậu xe.
Cô vươn tay ấn phím xuống tầng trệt. Cô không muốn xuống tầng hầm lấy xe với hắn, cô muốn đi xe nhà mình về!
Hoắc Tịch cau mày. Thời điểm thang máy xuống đến tầng trệt và chuẩn bị mở cửa, hắn dùng một tay kéo Nguyễn Tiểu Ly ôm vào ngực, sau đó ghì chặt cô vào lòng mình, tay còn lại nhanh chóng ấn phím đóng cửa.
“Hoắc Tịch!”
“Không cần lớn tiếng gọi tên của chồng chưa cưới như vậy đâu.”
Hoắc Tịch rất thích nhắc tới ba chữ “chồng chưa cưới”, bởi vì ba chữ này là sợi dây ràng buộc và gắn kết giữa bọn họ.
Trước kia hắn không thích, nhưng khi thích cô rồi hắn đặc biệt thích ba chữ này.
“Hoắc Tịch, anh cảm thấy chơi vui lắm sao?”
Khuôn mặt nhỏ diễm lệ của Nguyễn Tiểu Ly tràn ngập lạnh nhạt cùng xa cách. Cô hung hăng đẩy Hoắc Tịch, thoát khỏi ngực hắn.
Hoắc Tịch muốn dỗ dành người ta, nhưng khi đôi mắt của hắn chạm phải ánh mắt lạnh nhạt và xa xách của Nguyễn Tiểu Ly, chân tay lập tức luống cuống.
“Ly Kiều… Em tức giận sao?”
Nguyễn Tiểu Ly lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, lúc này thang máy cũng xuống tầng hầm thứ nhất, cô nói: “Không cần đi theo tôi, đừng khiến tôi hoàn toàn chán ghét anh, nếu không ngay cả bạn bè chúng ta cũng không thể làm.”
Nói xong, Nguyễn Tiểu Ly lập tức đi ngay, để lại Hoắc Tịch đứng một mình trong thang máy cùng với đống đồ bên cạnh.
Con người của Nguyễn Tiểu Ly rất ít khi nổi giận, nhưng vì Hoắc Tịch quá dây dưa, nếu không nổi giận phải chăng hắn sẽ không ý thức được hắn như vậy sẽ khiến người ta rất ghét?
Hoắc Tịch không dám đuổi theo. Nhìn thấy sự xa cách của Nguyễn Tiểu Ly, hắn đã hiểu ra. Cô không thích hắn, hơn nữa còn rất tuyệt tình, là loại phụ nữ nói được làm được. Nếu hắn còn chọc giận cô thì có thể ngay cả nói chuyện với cô thôi cũng sẽ khó khăn vô cùng.
Hoắc Tịch rất khó chịu… Hắn không muốn kết quả thế này.
Hoắc Tịch lấy điện thoại gọi cho trợ lý Lạc: “Toàn bộ lịch trình làm việc của tháng sau xóa hết cho tôi. Nếu cậu có thể xử lý được thì xử lý, không xử lý được thì một là tạm hoãn, hai là bỏ hẳn.”
Trợ lý Lạc hoảng sợ, không nhịn được hỏi: “Tổng giám đốc, vì sao ạ? Có chuyện gấp sao?”
“Ừ, rất gấp.”
Trợ lý Lạc ngốc nghếch hỏi tiếp: “Tổng giám đốc, anh gấp làm gì vậy?”
“Theo đuổi vợ.” Hoắc Tịch nói xong lập tức cúp điện thoại, còn trợ lý Lạc ở đầu dây bên kia thì lại mang vẻ mặt không thể tin nổi.
Hoắc Tịch lựa chọn gác lại toàn bộ công việc, bởi hắn có việc gấp hơn phải làm. Hoắc Tịch lái xe, vừa lái vừa nhìn xung quanh xem có thể tìm thấy hình bóng của Nguyễn Ly Kiều hay không.
Bãi đỗ xe này không nhỏ, Nguyễn Ly Kiều đi bộ ra ngoài cũng phải mất một khoảng thời gian.
Hoắc Tịch đi một đoạn dài cũng không nhìn thấy Nguyễn Ly Kiều đâu, trực giác mách bảo hắn có chuyện gì đó không ổn. Đến khi hắn lái ra khỏi bãi đậu xe rồi mà cũng chẳng thấy Nguyễn Ly Kiều.
“Sao lại thế này?”
Tài xế của Nguyễn Ly Kiều đợi ở bên ngoài trung tâm thương mại, mà Nguyễn Ly Kiều chắc chắn sẽ đi ra ngoài bằng con đường ở bãi đỗ xe. Cô không đi thang máy vì hướng thang máy ngược với hướng cô đã đi. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn, làm sao cô có thể ra ngoài nhanh như vậy được?
Chẳng lẽ là gặp người quen, sau đó chở cô đi ư?
Hoắc Tịch có chút không yên tâm, trong lòng luôn cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề. Hắn lấy điện thoại ra gọi cho Nguyễn Tiểu Ly.
Điện thoại đổ chuông nhưng không ai bắt máy. Hoắc Tịch tiếp tục gọi nhưng điện thoại của Nguyễn Tiểu Ly đã tắt máy.
Hoắc Tịch trầm mặc.