Cái ôm đột ngột của Tư Nghiêu khiến cho cả người Kiều Hi Âm cứng đờ.

Phải biết là những ngày ở mạt thế, cô ở bên cạnh anh với thân phận là trợ lý và trị liệu sư trong tám năm, giữa hai người bọn họ hoàn toàn trong sạch.

Ngoại trừ lần cô nhờ Tư Nghiêu xử lý tên ba sẹo, cô đã mặt dày ôm chặt lấy anh…

Giữa bọn họ, những lần tiếp xúc thân mật nhất cũng chỉ là chạm tay chạm chân, nhiều nhất là khi thân thể của anh quá yếu không thể đứng dậy nổi, nên cô phải giúp đỡ anh đứng lên.

Lần đó cô ôm chặt chân Tư Nghiêu không chịu buông tay, vừa vặn bị tên ba sẹo đi lên tầng hai nhìn thấy…

Tên ba sẹo không nhận ra Tư Nghiêu, cũng không biết thân phận của Tư Nghiêu trong việc nghiên cứu khoa học quan trọng đến mức nào, thậm chí cũng không biết rõ thực lực của anh, chỉ cho rằng anh là ‘anh trai yêu thương’ của Kiều Hi Âm.

“Hay thật, cái con tiện nhân này, miệng thì nói là đi theo tao, vừa quay đầu thì lại nhào vào lòng tên khác! Một tên tiểu bạch kiểm thì có gì để tranh với tao? Đi chết đi!”

Khuôn mặt tên ba sẹo hung dữ, chuẩn bị phóng một lưỡi dao về phía Tư Nghiêu.

Tuy là Kiều Hi Âm hy vọng Tư Nghiêu sẽ ra tay giúp mình, nhưng thật sự cô không muốn anh bị thương vì cô.

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, Kiều Hi Âm cũng không biết bản thân lấy dũng khí từ đâu ra, vốn dĩ cơ thể đang yếu ớt ngồi dưới mặt sàn, nhưng ngay lập tức đứng lên, cả người đè lên người Tư Nghiêu, đôi tay ôm lấy chân Tư Nghiêu, đổi thành ôm lấy đầu Tư Nghiêu…

Đây là một cái đầu quý giá! Đây là hy vọng duy nhất trong tương lai có thể cứu được nhân loại! Tuyệt đối không thể xảy ra chuyện!

Lúc đó Kiều Hi Âm cực kỳ sợ hãi, dùng tư thế kỳ quái dựa sát vào người Tư Nghiêu, cả cơ thể đều đang run rẩy.

Chỉ là cơn đau trong dự đoán của cô vẫn chưa chịu xuất hiện, ngược lại không khí trong phòng lại xuất hiện một mùi khét rất kỳ lạ, còn có tiếng vật nặng ngã xuống đất.

—Tư Nghiêu đã dùng tinh thần lực tấn công thẳng vào tinh hạch trong đầu tên ba sẹo, phế đi sức mạnh của hắn ta!

Khuôn mặt người đàn ông đầy vẻ xấu hổ, còn có giọng nói yếu ớt vang lên: “Cô, có thể, buông, tay, ra, chưa? Tôi không thể thở được!”

Cô gái nhỏ đã ngây người ở căn cứ Long Thành được mấy tháng, các món ăn cũng không tệ, bản thân cô còn là dị năng giả hệ mộc, thân thể được năng lượng hệ mộc nuôi dưỡng đến trạng thái tốt nhất, tuy rằng dáng người có hơi ốm, nhưng những nơi nên phát triển thì lại phát triển rất tốt.

Lúc này Kiều Hi Âm mới phản ứng lại được, nhận ra bản thân dưới tình thế cấp bách mà đã làm ra những ra hành vi ngu xuẩn gì.

Cô, cô vậy mà, đã đè khuôn mặt của Tư Nghiêu vào ngực của mình, còn gắt gao ôm chặt anh không buông tay ra…

Khuôn mặt Kiều Hi Âm đỏ bừng lên, ngay lập tức thả người ta ra.

Lần đầu tiên trong cuộc đời cô nhận ra cái gọi là nhục tới muốn chết.

Cô không phải, cô không có! Đương nhiên cô rất thưởng thức khuôn mặt đẹp trai của Tư Nghiêu, nhưng tuyệt đối cô không có bất luận suy nghĩ gì không thuần khiến mà!

Nhưng khi cô quay đầu nhìn về phía cửa, tên ba sẹo đã ngã xuống đất, cả người không run rẩy, ngay lập tức Kiều Hi Âm cảm thấy, cô vẫn có thể, vẫn còn được sống!

Chắc là vì anh thấy cô không biết xấu hổ nhưng lại có tâm chắn thay cho anh, nên Tư Nghiêu mới để cô lại bỏ sức giúp đỡ, cũng như là làm trợ lý bên người, từ đó về sau cô dọn đồ tới ở cùng nhà với anh, ở ngay bên cạnh phòng Tư Nghiêu.

Thật ra những việc mà Kiều Hi Âm có thể giúp Tư Nghiêu là thay anh lấy những món đồ ở xa, hay giúp đỡ anh đẩy xe các thứ.

Không có cô thì anh cũng có thể dùng tinh thần lực để làm những việc này, chỉ là hao tốn khá nhiều tinh thần lực mà thôi.

Hơn nữa trong mấy tháng đầu, chỉ cần cô đến gần Tư Nghiêu một chút thì Tư Nghiêu sẽ cảnh giác trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt đầy sự ghét bỏ mang theo ý ‘cô đứng lại đó cho tôi, không được qua đây’.

Có thể thấy được việc Kiều Hi Âm ép mặt anh vào ngực, đã khiến cho Tư Nghiêu có bóng ma tâm lý rất nặng.

Về sau hai người ở bên nhau một thời gian dài, dường như Tư Nghiêu đã xác định được cô không hề có suy nghĩ mơ tưởng đến anh, nên mới bắt đầu yên tâm thoải mái để cho cô đỡ anh đứng dậy, hay tiếp xúc tay chân với nhau.

Sức mạnh của Kiều Hi Âm càng ngày càng tăng cao, cô không chỉ là trợ lý của anh nữa, mà còn trở thành bác sĩ trị liệu chính chữa trị cho anh, đôi khi còn tham gia vào dự án nghiên cứu chế tạo vaccine zombie…

Cuộc sống của hai người từ công việc đến ăn uống đều ở bên cạnh nhau.

Hiện tại, đây là cái ôm thứ hai trong tám năm quen biết của cả hai, không nghĩ tới ngay cả thời không cũng đã thay đổi.

Cô quay về tuổi 17, thậm chí so với cái ôm ở kiếp trước còn ít hơn mấy tháng tuổi.

Đột nhiên Kiều Hi Âm bị người đàn ông ôm chặt lấy, việc đầu tiên cô làm không phải là đẩy anh ra, mà lại nhớ về quá khứ đã rất lâu này.

Lần này lại đổi thành Kiều Hi Âm bị áp vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cô có thể nghe được rõ ràng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, dường như có chút nhanh.

Một lúc sau, Kiều Hi Âm hơi cử động, lên tiếng nói: “Ngài Tư…anh ôm thật chặt, tôi, tôi không thể thở được.”

Ngay lúc đó Tư Nghiêu cũng nhớ về tám năm trước, cái lần Kiều Hi Âm ‘cưỡng ép’ ôm anh…

Khụ khụ, lần này, hoàn cảnh và tình cảm của bọn họ hoàn toàn đảo ngược lại với nhau.

Cuối cùng Tư Nghiêu cũng thả lỏng Kiều Hi Âm ra một chút, nhưng đôi tay vẫn giữ chặt lấy bả vai của cô, không hề cho cô cơ hội để né tránh anh.

Anh cẩn thận xem xét dáng vẻ hiện tại của cô gái nhỏ…

Lúc ở mạt thế, sau khi cô gái nhỏ dậy thì xong thật sự vô cùng xinh đẹp, hiện tại khuôn mặt vẫn còn có vẻ ngây ngô non nớt hơn rất nhiều, dáng người so với lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khi ở mạt thế cũng mảnh khảnh hơn nhiều.

Có lẽ Kiều Hi Âm không nhớ rõ, nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng, cô xuyên đến mạt thế vào ngày thứ ba anh xuyên tới đó, trở thành một thành viên trong đội chữa trị cho anh.

Lúc đó anh đường đường là một chủ tịch của tập đoàn Hoa Tư, lại xuyên thành một người tàn tật ngay cả đi đường cũng cảm thấy khó khăn, làm công việc nghiên cứu khoa học mà anh không hề am hiểu một chút nào…

Vốn dĩ Tư Nghiêu không hề muốn hợp tác để điều trị, anh muốn chết.

Nếu anh chết, nói không chừng anh có thể quay về thế giới cũ của mình thì sao? Thế giới mạt thế này đúng thật là khốn nạn!

Linh hồn của thân thể mà anh xuyên tới, cũng không thể kiên trì được nữa, không nghĩ tới một lần dị năng bị mất khống chế, thân thể lại đau đớn như bị tra tấn sắp chết, nên mới chủ động từ bỏ ý thức, vĩnh viễn chìm vào bóng tối.

Còn Tư Nghiêu cảm thấy cực kỳ tò mò với thế giới hoàn toàn xa lạ này, mạt thế, đó chính là từ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và các bộ phim khoa học viễn tưởng mà thôi.

Tinh thần lực và dị năng hệ lôi, khi điều khiển thật sự rất đẹp mắt, cái cảm giác cái gì cũng có thể làm được khiến cho anh phải mê mẩn.

Tư Nghiêu quyết định chịu đựng cơn đau đó, xem phong cảnh ở thế giới này rồi chết cũng không sao.

Sau khi xuyên tới đây ngày thứ ba, anh phát hiện trong đội chữa trị cho anh, có thêm một cô gái nhỏ chưa thành niên.

Cô cố gắng để sống sót, vừa tò mò vừa thận trọng về tất cả mọi thứ xung quanh.

Cô không giống với những người ở nơi này, dưới vẻ ngoài nhút nhát yên tĩnh, là đôi mắt trong suốt sạch sẽ.

Cô cũng đã trở thành một trong những thứ thú vị trong mắt anh, anh đang quan sát cô mọi lúc.

Nhưng bản thân cô gái nhỏ không hề nhận ra điều đó, mỗi lần cô vô tình đụng phải ánh mắt của anh, cô đều sẽ giống như con thỏ phạm lỗi sai, nhanh chóng né tránh.

Đúng là có chút đáng yêu.

Nhưng cơ thể của anh thật sự quá yếu, cho dù anh nhận ra bản thân đã chú ý tới cô gái nhỏ không hề giống như những người khác, thì anh cũng không thể nào sinh ra những suy nghĩ không nên.

Cho đến buổi tối ngày hôm đó, cô sợ hãi chạy đến bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh, nói muốn lấy thân báo đáp anh, còn ôm chặt lấy anh với tư thế thân mật hơn, muốn dùng thân thể gầy yếu đó che chở cho anh…

Tư Nghiêu biết trái tim của mình đang đập loạn, bọn họ không còn là hai đường thẳng song song nữa, giữa bọn họ đã có điểm giao nhau và cũng sẽ tiếp tục dính lấy nhau.

Vì anh biết cơ thể của mình không thể chịu thêm ‘kích thích’ gì nữa, nên trong một khoảng thời gian dài, anh không hề dám để cô lại gần mình…

Dần về sau, anh cảm thấy bản thân không thể thỏa mãn vào việc quan sát cô nữa, nên nếu có thể có cơ hội cùng cô đụng chạm tay, hay thân thể lại gần một chút thì cũng đã tốt lắm rồi, cho nên anh mới thường xuyên lấy cớ bản thân không đứng dậy nổi, để cho cô đỡ mình.

Tuy rằng thân thể của anh kém, nhưng anh vẫn có thể tự mình đứng lên được, một hai phải sai khiến cô chỉ là vì muốn gần cô một chút mà thôi.

Vốn dĩ Tư Nghiêu chỉ muốn quan sát thế giới xa lạ này một chút, đến khi anh dung nhập vào thế giới này, anh chỉ muốn thế giới mạt thế này mau kết thúc, muốn cho cô sinh hoạt ở một thế giới an toàn hơn.

Anh dựa vào kiến thức nghiên cứu khoa học bản thân tự học, dần dần anh thành công sáng chế ra một vaccine chống virus zombie, chúng có công hiệu nhưng lại dần mất đi vì zombie cũng đang dần tiến hóa lên.

Cho đến tận năm thứ tám của mạt thế…

Tinh thần lực của anh đã đạt được cấp mười, bộ não cũng đã phát triển đến cực hạn, thân thể cũng đã yếu ớt hơn.

Anh biết, bản thân không kiên trì được bao lâu nữa.

Rốt cuộc anh cũng đã nghiên cứu chế tạo ra được vaccine chống zombie từ cấp chín trở xuống, chỉ cần chút nữa là có thể tạo ra được vắc xin chống zombie cấp mười.

Trong đàn zombie chỉ có một con zombie vua cấp mười.

Nếu không phải thân thể anh yếu ớt tới mức không thể giữ tỉnh táo được, hơn nữa dị năng hệ lôi của anh cũng chỉ mới đạt được cấp chín, thì anh sẽ trực tiếp đi làm thịt con vua zombie kia, mà không phải là tiếp tục nghiên cứu vaccine phòng bệnh đó.

Thật ra dù sao anh cũng không sống được lâu nữa, nên anh có thể lựa chọn ngừng việc nghiên cứu vaccine phòng bệnh, trực tiếp quyết định sẽ tự bạo cùng vua zombie đó…

Chỉ là cách chết như vậy thật sự quá khó coi, anh sợ bản thân đi rồi, Kiều Hi Âm sẽ rất đau lòng.

Nhưng nếu có thể thành công chế tạo vaccine xác sống cấp mười, thì ít nhất cũng có thể cứu được những dị năng cấp cao bị vua zombie làm bị thương.

Tư Nghiêu biết bản thân chỉ sống không đến một tuần nữa.

Anh hỏi các trợ thủ xung quanh: “Âm Âm đâu rồi?”

Dường như đã hai ngày anh chưa được gặp cô.

Anh muốn trước khi rời khỏi thế giới này, anh nghĩ, anh muốn ôm cô một lần nữa, hy vọng cô có thể ở bên cạnh anh.

Còn những lời nói đó, anh cũng không hề muốn nói ra, cứ vĩnh viễn chôn giấu trong lòng là được rồi.

Ai ngờ, những gì anh nhận được chính là tin Kiều Hi Âm đã chết…hôm qua cô đã tự bạo, cùng với vua zombie đồng quy vô tận.

Đó là lúc quan trọng khi anh chế tạo vắc xin phòng bệnh.

Cô sợ con zombie kia sẽ tiến vào căn cứ Long Thành, sẽ quấy rầy anh khi anh thực hiện bước cuối cùng của việc chế tạo vaccine cấp mười.

Anh không có cách nào để nhìn thấy cô gái nhỏ chứ đừng nói là ôm lấy cô.

Tư Nghiêu nôn ra một ngụm máu ngay tại chỗ.

Anh cố gắng chống đỡ, để người dùng trực thăng đưa anh tới chỗ hôm qua.

Tư Nghiêu cũng tự bạo, tại ngay chỗ Kiều Hi Âm đã tự bạo vào ngày hôm qua.

Anh chỉ hận bản thân vì sao không lựa chọn cách này sớm hơn, nếu không, có lẽ Kiều Hi Âm sẽ không cần phải chết.



Khi Tư Nghiêu mở mắt lại, dường như anh đã trải qua mấy đời, anh đang ngồi ở ghế sau xe hơi, trên đường đi về vùng ngoại ô phía Tây Giang Thành, đang trên đường đi thị sát chi nhánh tập đoàn Hoa Tư.

Bởi vì con đường phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, đường đi thật sự rất đông.

Đợi một lúc sau thì xe mới có thể đi thêm lần nữa, khi đi ngang qua Nhất Trung Giang Thành, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như anh nhìn thấy một bóng lưng rất quen thuộc ở phía xa xa, cô gái nhỏ đang cùng với bạn học chạy vào cổng trường…

Bóng lưng của cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa, có chút giống với Kiều Hi Âm, nhưng so với Kiều Hi Âm thì gầy hơn rất nhiều.



Bây giờ nghĩ lại thì người đó đúng là cô ấy, quần áo trên người cô giống hệt với người anh nhìn thấy ở khách sạn Ngàn Lệ.

Bởi vì thiếu niên bên cạnh gọi cô một tiếng ‘tiểu Âm’ nên Tư Nghiêu mới xác định được bản thân anh không hề gặp ảo giác.

Thật may, thật may chính là anh đã tìm được cô rồi.

Thì ra cô và anh đều giống nhau, cả hai vốn dĩ đều không hề thuộc về thế giới kia.

Bọn họ đã gặp lại nhau một lần nữa ở thế giới của chính mình.

Cô vẫn còn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra ở mạt thế, cô vẫn là cô gái nhỏ của anh…

Khoan đã, hình như đời này, cô không còn là cô gái nhỏ của anh nữa rồi!

Đời này cô không hề nói muốn lấy thân báo đáp với anh, cô cũng không còn cần anh bảo vệ nữa.

Đã nhiều ngày, bởi vì Kiều Hi Âm không chủ động đến tìm anh mà anh cảm thấy tức giận, còn có niềm vui khi tìm thấy được cô và anh cũng chưa bao giờ suy nghĩ sẽ thay đổi mối quan hệ của hai người.

Nhưng cuối cùng lý trí của Tư Nghiêu lại xuất hiện, đột nhiên anh nghĩ rất thông suốt về việc này.

Cũng nhớ lại câu nói đó của Kiều Hi Âm…

“Ngài Tư, hiện tại không phải là mạt thế, tôi, tôi cũng không là trợ lý bên cạnh anh nữa.”

Dáng vẻ vội vã phủi sạch quan hệ của cả hai.

Kiếp trước là do cô chủ động trêu chọc anh, muốn phủi sạch là phủi sạch được sao?

Kiều Hi Âm bị ánh mắt đánh giá của Tư Nghiêu nhìn chằm chằm, cảm thấy không tự nhiên chút xíu nào, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi vừa mới dọn dẹp phòng, cả người đều là mồ hôi, rất là bẩn…”

Đột nhiên Tư Nghiêu nói: “Em quá gầy.”

Kiều Hi Âm ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đầy phức tạp của Tư Nghiêu.

Trong ánh mắt có ẩn chứa đau lòng, nhưng Kiều Hi Âm không hề nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tư Nghiêu đang ghét bỏ cơ thể của cô.

Kiều Hi Âm khó chịu đưa tay lên, muốn che đi tầm mắt của Tư Nghiêu, nói: “Tôi gầy hay không gầy thì có liên quan gì đến anh chứ?”

Tư Nghiêu không thể nhịn được nắm lấy bàn tay nhỏ trước mặt mình.

Bàn tay của cô gái nhỏ mềm mại tinh tế, so với cảm giác lúc trước còn mềm mại hơn nhiều.

Tư Nghiêu nói: “Không có gì, em còn nhỏ, bồi bổ nhiều một chút là được.”

Kiều Hi Âm cũng biết, bản thân sống ở nhà họ Tư đã được một năm, hiện tại thân thể đúng là có hơi gầy một chút.

Nhưng cô cảm thấy bản thân mình gầy là một chuyện, còn nghe Tư Nghiêu nói ra thì đúng là có chút kỳ cục.

Còn nữa người này nói chuyện thì cứ nói đi, sao cứ đụng tay đụng chân với cô là sao vậy?

Khi ở mạt thế, Tư Nghiêu không hề chủ động chạm vào cô dù chỉ là một ngón tay, cực kỳ lạnh lùng cao ngạo và thanh tâm quả dục.

Hiện tại người này thật sự là Tư Nghiêu ở mạt thế đó sao?

Kiều Hi Âm dùng sức rút tay về, hung dữ nói: “Tư, Nghiêu! Anh mau buông tôi ra! Anh cũng không phải là tôi thì sao biết được chứ? Anh có biết hành động hiện tại của mình là gì không, đó chính là ông chú già biến thái quấy rầy nữ sinh cấp ba đó!”

Nếu đổi lại là tên khác dám làm với cô như vậy, thì đã bị cô đánh chết rồi!

Nhưng mà người này lại là Tư Nghiêu, có gấp ba cô thì cô cũng đánh không lại QAQ!

Tư Nghiêu nghe cô gái nhỏ ‘lên án’ thì mới thả cô ra, sau đó nhìn cô gái nhỏ ngay lập tức ngồi cách xa anh 1 mét.

Mặt anh tối sầm, trầm giọng nói: “Em còn nhớ rõ, trước kia vì sao em được làm trợ lý bên người tôi không?”

Đột nhiên Kiều Hi Âm cảm thấy có lỗi, yếu ớt nói: “Này, việc đó đã lâu lắm rồi, tôi, tôi không nhớ rõ.”

Tư Nghiêu cười lạnh nói: “Trí nhớ của tôi rất tốt, nhớ rất rõ ràng, nếu không, tôi cẩn thận nói lại cho em nghe, giúp em nhớ lại ký ức xưa nhé?”

Kiều Hi Âm lắc đầu liên tục: “Không không không, không cần đâu!”

Tư Nghiêu nói tiếp: “Cũng không biết là ai đã nói với tôi muốn lấy thân báo đáp, còn làm ra những động tác thân mật với tôi…Âm Âm, em nói xem cái đó là gì, tiểu loli quấy rầy bệnh nhân sao?”

Kiều Hi Âm ôm lấy một cái gối trên sopha, dùng gối ôm che nửa khuôn mặt mình lại, cô không còn chút mặt mũi nào để gặp người khác nữa: “A a a…đừng nói nữa mà!”

Cuối cùng tâm trạng của Tư Nghiêu cũng đã tốt hơn được một chút, kết luận nói: “Tôi chấp nhận em lấy thân báo đáp, vậy ôm em một chút thì đâu có gọi là quấy rối đâu nhỉ?”

Kiều Hi Âm ngơ ngác ngẩng đầu, trợn tròn mắt: “Hả? Này, làm gì có ai sau tám năm mới trả lời việc này chứ?”

Tư Nghiêu biết khi ở mạt thế, lúc Kiều Hi Âm mới đến bên cạnh anh, dường như là sợ bị anh ghét bỏ rồi đuổi đi, nên căn bản cô không hề có suy nghĩ bậy bạ gì đối với mình.

Hơn nữa khi đó, anh biết mọi người đều gọi anh là ‘không lên được’…nên chắc là cô chưa từng có suy nghĩ không thuần khiết với anh.

Đời này, hiện tại cô vẫn đang là nữ sinh cấp ba, việc quan trọng nhất chính là việc học.

Nên tình cảm của anh cũng chỉ có thể che giấu, miễn cho cô gái nhỏ suy nghĩ chưa thông suốt thì đã bị dọa sợ bỏ chạy.

Anh đã đợi nhiều năm như vậy, nên chờ thêm một hai năm nữa thì có là gì chứ?

Dù sao đời này còn rất dài, cô đã được định sẵn là của anh rồi.

Cái ôm lúc nãy là do anh không thể khống chế được cảm xúc, hy vọng trước khi chết có thể ôm lấy cô một cái, nhưng kết quả cô lại vì bảo vệ anh, mà chọn cách tự bạo…

Sau một vòng quanh co, một lần nữa cô lại xuất hiện trước mặt anh, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được, cho dù ai rơi vào trường hợp như vậy thì cũng sẽ không thể bình tĩnh được.

Ánh mắt của Tư Nghiêu đầy âm trầm, có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Hắn cầm lấy chai nước khoáng Kiều Hi Âm đặt trên bàn trà, mở ra, uống liên tục mấy ngụm.

Nhưng cuối cùng cũng khôi phục lại được bình tĩnh.

Anh nhìn Kiều Hi Âm, cười như không cười nói: “Tôi cũng không thật sự muốn em lấy thân báo đáp, tất cả chỉ là nói giỡn với em một chút mà thôi, sao vậy, bị dọa rồi sao?”

Kiều Hi Âm cảm thấy lúc nãy tư thái của Tư Nghiêu rất nghiêm túc, không giống như là đang nói giỡn.

Nhưng dường như Tư Nghiêu cũng không thật sự muốn cô lấy thân báo đáp.

Cũng đúng hiện tại anh cũng không phải ở mạt thế, là thiên tài khoa học Tư Nghiêu bị phế nửa người.

Tư Nghiêu hiện tại, tuổi trẻ khỏe mạnh, vừa có nhan sắc vừa có trí tuệ, còn là người đứng đầu của tập đoàn Hoa Tư, muốn người đẹp nào mà không có chứ, sao có thể coi trọng một nữ sinh bình thường như cô được?

Kiều Hi Âm vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: “Đúng vậy, hù chết cục cưng rồi! Cũng may không phải là thật!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play