Sự xuất hiện của cô ta khiến tôi không thể nhẫn nhịn được nữa, tôi không thể không thừa nhận, bây giờ cô ta chính là một con hồ ly tinh khiến tôi không thể nào bình tĩnh nổi: "Bí mật? Loại mặt dày mày dạn như cô mà cũng có bí mật à?"
"Lăng Hoa Dao, chị đừng có ở đó mà mồm năm miệng mười. Tôi biết chị là một người phụ nữ thông minh, tôi đã gửi cho chị nhiều bức ảnh đẹp như vậy mà chị cũng không nổi giận. Tôi thấy chị không những rất bao dung mà còn thích giả vờ không biết gì trước mặt anh ấy, chẳng lẽ chị không muốn rời xa anh ấy à?" Cô ta nhìn tôi, sau đó uống một ngụm rượu rồi nở cụ cười ngả ngớn.
Quả thật tôi muốn nổi điên ngay tại chỗ, nhưng lại không biết phải đối phó với loại ác ma này như thế nào.
"Nào nào, đến đây uống một ngụm rượu cho bớt giận nào.” Cô ta thuyết phục tôi, thấy tôi vẫn đề phòng như cũ thì bày ra dáng vẻ bề ngoài thơn thớt nói cười nhưng bên trong nham hiểm giết người không dao: "Chị để phòng tôi đúng không? Chỉ có một chai rượu, tôi cũng uống thì chị còn sợ cái gì?"
Cô ta nhìn tôi đầy mỉa mai nhưng thấy tôi vẫn không nhúc nhích gì: "... Được, được, được, muốn gì thì làm."
"Ù", đại não của tôi hoàn toàn mất kiểm soát, vì không thể nhẫn nhịn nổi nữa nên cả người tôi run rẩy đến mức không còn giữ được bình tĩnh, hai tai ong ong hết cả lên, mọi thứ trước mắt dần quay cuồng, trong miệng cũng trào ra một vị tanh mặn.
Tôi đưa tay cầm lấy ly rượu, ngửa cổ đổ hết rượu vào miệng mình rồi cật lực nuốt xuống.
Tân Hiểu Lan nhìn theo động tác của tôi rồi cười lớn: "Ha ha ha, thế mới đúng chứ. Thật ra nếu chị đã biết anh ấy có bồ nhí ở bên ngoài rồi thì nên có tự trọng một chút đi, không phải lòng tự trọng của chị rất cao hả? Rời khỏi đây mới là chuyện mà chị nên làm, vẫn muốn ở lại đây sao?"
Cô ta lại nhìn về phía tôi, vừa cười vừa nói cứ như không có gì xảy ra: "Tùy chị thôi, dù sao cũng không quan trọng lắm, chị cứ tiếp tục làm bà Tân của mình, đừng xen vào chuyện của chúng tôi là được. Tôi nói cho chị biết, anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi đâu."
"Trừ khi tôi muốn, nếu không anh ấy sẽ không rời khỏi tôi, chị tin không?” Giọng nói lanh lảnh đầy kích động của cô ta giống như đâm thẳng vào trái tim tôi.
“Tân Hiểu Lan, cô mặt dày thật đó, ở ngoài kia… loại đàn ông nào mà chẳng có, thế mà cô lại..." Tôi điên cuồng hét lớn về phía cô ta: "Cô đúng là đồ đê tiện, đồ không biết xấu hổ."
"Thế thì đã sao? Dù sao tiền của anh ấy đều là của tôi." Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta đang muốn khoe khoang trước mặt tôi.
Cho đến tận giây phút này tôi mới biết vì sao Tân Hạo Đình lại trở nên bỉ ổi như vậy, hoá ra đều nhờ vào tài mê hoặc của Tân Hiểu Lan.
"Uầy, tôi nói tôi muốn mua một chiếc xe thể thao cỡ nhỏ màu lam thế là anh ấy liền mua cho tôi, hơn nữa còn có nhà, à đúng rồi, tôi sắp chuyển nhà rồi, cái biệt thự kia cũng là anh ấy mua cho tôi đấy. Ha ha ha... thật ra anh ấy rất giỏi, mà tôi chính là người phát hiện ra cái tiềm năng này. Đừng thấy cái người họ Đào kia lộ ra vẻ thèm thuồng đối với anh ấy mà lầm tưởng, anh ấy nói cô ta chẳng là cái thá gì đâu."
Tôi cảm thấy đầu mình có hơi choáng váng, tiếp đó chỉ thẳng vào cô ta: "Tân Hiểu Lan, cô sẽ bị quả báo sớm thôi, đừng có mà đắc ý, cô không hả hê được bao lâu đâu."
"Ha ha, vậy thì chưa chắc, bây giờ tôi sẽ cho chị nếm thử mùi vị đó để chị không có cơ hội nguyền rủa tôi nữa." Cô ta vừa dứt lời đã bật cười đầy gian xảo, sau đó đứng lên nhìn về phía tôi: "Anh ấy nói chị giống y như khúc gỗ, tôi sẽ huấn luyện cho chị để cho chị nếm thử một chút, cho chị biết mấy lời vừa rồi của mình nông cạn đến mức nào."
Cô ta vừa mở cửa thì bỗng nhiên có ba người đàn ông cao lớn thô kệch bước vào vào trong phòng, tôi sửng sốt chợt nhận ra có gì đó không ổn nhưng đã quá muộn.
Đầu óc của tôi càng ngày càng mơ hồ, cả người dần nóng lên, cổ họng cũng khô khốc, cảm giác khác thường này khiến tôi hiểu ra, khó trách Tân Hiểu Lan luôn chọc tức tôi để buộc tôi phải uống rượu, nhưng rõ ràng tôi đã tận mắt nhìn thấy rượu được rót ra từ cùng một chai mà.
"Tân Hiểu Lan… cô đã làm gì tôi?” Tôi theo bản năng muốn đứng dậy và rời khỏi đây, thế nhưng ba người đàn ông ngăm đen kia lại đang áp sát về phía tôi.
"Cơ hội hiếm có đấy, đừng chỉ dây dưa với một mình anh ấy, chị không nên lãng phí tuổi thanh xuân tốt đẹp của mình như vậy, tôi chỉ đang giúp chị thôi."
Sau đó cô ta nhìn về phía mấy người đàn ông kia nói với giọng điệu đầy xấu xa: "Các anh hầu hạ cho tốt đó, à đừng quên chụp ảnh, nhớ canh góc độ cho đẹp nha, ha ha..."
"Không biết xấu hổ, Tân Hiểu Lan... cô đúng là cái đồ không biết xấu hổ..." Tôi giãy giụa lao về phía cô ta.
Cô ta mỉm cười nhìn tôi khinh bỉ rồi mở cửa bước ra ngoài, "cạch", cửa đã bị khoá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT