“Anh đang bận à?” Tôi thử hỏi dò.
“Em nói đi!” Điện thoại vang lên giọng nói hơi trúc trắc, tim tôi đập mạnh một cái.
“Anh đang ở đâu vậy?” Tôi hơi thấp thỏm.
“Hồng Kông.” Anh trả lời rất ngắn gọn, hình như đang mở họp nên giọng nói vẫn luôn đè xuống rất trầm.
Tôi càng căng thẳng hơn: “Em chỉ muốn… muốn hỏi xem giờ anh đang làm gì thôi. Em không sao, anh cứ làm việc đi! Có thời gian thì nói chuyện sau nha!”
Dứt lời, tôi vội vàng cúp máy nhưng không ngăn được cảm giác thất vọng trong lòng.
Thật ra tôi rất muốn nói “Em nhớ anh”, nhưng tôi cũng biết tất cả các điều kiện đều không cho phép, tôi cũng không nói ra được.
Anh là một ông chủ đương nhiệm, không thể ngày nào cũng ở bên tôi được. Có lẽ chọn ở bên cạnh anh chắc chắn sẽ sống những ngày tháng không bình thường.
Bỗng nhiên tôi bật cười, cũng chỉ là một cái sinh nhật mà thôi, đâu cần đa sầu đa cảm đến mức đó chứ!
Tôi nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, còn có rất nhiều việc đang chờ tôi xử lí mà, lấy đâu ra thời gian mà buồn cảm tiếc thương, ai rồi cũng phải học cách đối mặt với hiện thực thôi.
Buổi chiều tôi gọi điện cho Y Mộc và Đào Bích Hồng, mời hai người họ tối đi ăn với tôi.
Y Mộc có biết hôm nay là sinh nhật tôi, năm nào cô ấy cũng không quên.
Tan tầm tôi đến văn phòng Trương Kính Tùng, thấy anh ta vẫn còn đang vùi đầu làm việc.
Thấy tôi đi vào, anh ta cũng không ngừng tay, vẫn vùi đầu làm, bảo tôi: “Đợi tôi mười phút nữa đã!”
Tôi cười ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của anh ta, nhìn anh ta bận rộn làm việc, trong lòng liền nghĩ, không biết mình đã trở thành quân tư bản vạn ác từ bao giờ rồi.
Mười phút sau, anh ta mới quay ra nhìn tôi: “Nói đi!”
Trong lòng tôi khó chịu, sao đám đàn ông cứ thích nói chuyện cái kiểu này nhỉ? Tích chữ như vàng!
“Cùng đi ăn bữa cơm đi!” Tôi bình tĩnh phóng khoáng nói.
Anh ta cười tươi hớn hở đứng lên nói: “Đợi tôi một chút xíu!”
Anh ta với tôi lại nói vài chuyện liên quan đến công việc, mãi sau khi nhận một cuộc điện thoại mới quay ra nói với tôi: “Xong rồi, đi được rồi đó!”
Sau đó chúng tôi cùng nhau đi xuống lầu, anh ta nhận đồ gì đó ở trước sảnh rồi mới đi ra ngoài với tôi.
Tôi lái xe đến thẳng nhà hàng hải sản Quảng Đông, Y Mộc đi đón bố mẹ tôi và Điềm Điềm. Lúc tôi đến nơi họ đều đã ở trong phòng riêng rồi.
Trên bàn bày một chiếc bánh sinh nhật hai tầng siêu to.
Đôi mắt to tròn của Điềm Điềm sáng ngời nhìn chằm chằm bánh kem, biểu cảm đã thèm lắm lắm lắm rồi.
Sau khi vào phòng, Trương Kính Tùng không hề ngạc nhiên, có vẻ anh ta cũng đoán được. Có điều bố mẹ tôi nhìn thấy anh ta đến thì rất vui, kéo thẳng anh ta về ngồi cạnh mình.
Y Mộc bảo tôi đã gọi món xong hết rồi, tôi thử xem xem có vừa ý không. Nhớ đến món tôm hùm ở buổi liên hoan ở công ty hôm nọ, tôi liền bảo phục vụ cho thêm một con và cũng gọi thêm cho mỗi người một đĩa vây cá xé sợi.
Không bao lâu đã có người gõ cửa. Tôi nhanh chóng ra mở cửa, Đào Bích Hồng vào phòng, nhìn thấy khung cảnh bên trong thì hơi sững lại, nhìn tôi nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì thế nhỉ?”
Tôi tự nhiên đáp lời: “Để chị gặp ba mẹ em và con gái em nữa.”
“Thế… thế…” Cô ấy chỉ chỉ bàn ăn. .
||||| Truyện đề cử:
Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Hôm nay là sinh nhật em!” Tôi cười trả lời cô ấy.
“Lăng… Lăng Hoa Dao, em thế này là chơi xấu đấy!” Cô ấy dùng vẻ mặt không vui nhìn tôi.
“Ai da… Chơi xấu gì chứ? Chỉ để chị gặp bố mẹ em mà thôi, sinh nhật quan trọng gì? Chỉ là nhân dịp thôi, hôm nay là tiệc gia đình, ở đây toàn là người thân nhất của em nên mới mời chị đến đó!”
Tôi giới thiệu một lượt mọi người cho Đào Bích Hồng, cô ấy đến ngồi xuống bên cạnh bố mẹ tôi. Tôi nói với mẹ: “Từ hôm nay bố mẹ lại có thêm một cô con gái nhé!”
Mắt Đào Huệ San liền đỏ ửng. Tôi biết, đã lâu rồi cô ấy chưa được ăn tiệc gia đình ấm áp như thế này.
Bữa này thật sự là mọi người đều vui vẻ, nhất là bé con, con bé được cưng như công chúa, trái ôm phải ấp, vui không nói lên lời.
Hóa ra thứ Trương Kính Tùng chờ ở sảnh là quà cho tôi. Anh ta đặt hàng một sợi dây chuyền ở Pháp, anh ta nói từ trước đến giờ vẫn chưa từng quên sinh nhật của tôi.
Y Mộc mỗi năm đều tặng đồng hồ. Tất cả đồng hồ của tôi đều là do cô ấy mua tặng.
Lúc thanh toán lại không biết Đào Bích Hồng đã thanh toán từ bao giờ, khiến mọi người trở tay không kịp.
Còn chưa về đến nhà Điềm Điềm đã ngủ gật trong lòng tôi, xung quanh cái miệng vẫn còn dính ít kem, lông mi dài cong vút cụp xuống, xinh xắn động lòng người.
Tôi ôm chặt con bé, không nhịn được mà hôn một cái lên mặt con bé, trong lòng thầm nói xin lỗi, tôi biết trong lòng con bé vẫn ít nhiều thấy tiếc nuối.
Vào ngày như hôm nay lại không gặp được bố mình.
Xe dừng lại trước cửa nhà, tôi vất vả bế con bé xuống xe nhưng lại phát hiện có một người đang chờ sẵn.