Một lọ Runjie an cư lạc nghiệp trên bàn của chủ nhân – Lưu Ly. Bạn thuốc nhỏ mắt Runjie này mặc một bộ quần áo màu xanh da trời, đội chiếc mũ màu trắng, trông sạch sẽ lại thoải mái tươi mới, nhưng cũng ẩn chứa một loại khí chất lạnh lùng không dính khói lửa phàm trần.
Sau đó, Lưu Ly cảm thấy mỗi ngày để Runjie trong ba lô mang đến mang đi cực kì phiền toái, nên chuẩn bị mua một lọ thuốc nhỏ mắt mới, như vậy sẽ để một lọ ở nhà, một lọ mang đến công ty, vừa bớt việc lại thuận tiện.
Lưu Ly ra tiệm thuốc của tiểu khu, mua một lọ thuốc nhỏ mắt Rohto, trùng hợp là mấy ngày nay được nghỉ phép, nên cũng chưa mang Rohto đến công ty, mà đặt lên bàn sách cạnh thuốc nhỏ mắt Runjie.
Bạn Rohto cũng đội chiếc mũ màu trắng, thế nhưng lại mặc một bộ quần áo màu xanh lá cây, dáng người góc cạnh, thoạt nhìn cực kì khỏe mạnh có sức sống.
Sau khi đứng vững trên bàn học, chuyện thứ nhất mà Rohto làm chính là chỉ vào Runjie rồi ôm bụng cười to: “Ai u! Chẳng phải hoàng tử u buồn trên kệ hàng bên cạnh đây sao? Chúng ta gặp lại nhau rồi!”
Runjie không cảm xúc liếc Rohto một cái, không mở miệng, lạnh lạnh lùng quay đầu sang một bên, thầm nghĩ: Tên ngốc này sao lại đến đây? Trông vẫn đáng ghét như ngày xưa!
Rohto đi đến trước mặt Runjie, gãi đầu ngây ngô cười: “Runjie, tại sao cậu vẫn ghét tôi thế? Chúng ta hiện tại là người một nhà, bắt tay giảng hòa đi!”
Runjie quay đầu im lặng nhìn bức ảnh chụp ngố tàu của chủ nhân, trong lòng hừ lạnh: Chủ nhân như nào thì sẽ có thuốc nhỏ mắt dạng ấy, đều trông thật đáng ghét!
Rohto ngoẹo cổ nhìn gương mặt lạnh như băng của Runjie, đột nhiên nắm lấy tay của Runjie: “Ha ha! Cậu không nói lời nào coi như đồng ý rồi đấy! Vậy thì từ nay về sau chúng ta là bạn bè! Nào! Bạn ơi, cười một cái xem nào!”
Runjie nhìn bàn tay bị Rohto nắm lấy lắc qua lắc lại, gương mặt trắng nõn trong nháy mắt hiện lên vệt đỏ ửng, cố gắng giật tay ra, sau đó lùi lại một bước.
Rohto không để ý mà cười cười: “Cậu đỏ mặt kìa?”
Runjie thẹn quá thành giận, hung hăng liếc xéo Rohto một cái, vẫn không nói lời nào.
******
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Rohto đã bắt đầu rèn luyện thân thể, đầu tiên là chạy mười vòng quanh Runjie, sau đó tập hít đất trước mặt Runjie, sau khi hoàn thành 50 cái, mồ hôi chảy đầm đìa lại bắt đầu chồng cây chuối bằng một tay.
Runjie thấy Rohto đảo quanh trước mắt mình hết góc này đến góc khác, trong lòng tức điên, tiến lên cho Rohto một đạp: “Cút ngay!”
Rohto đang một tay chống đất nhìn Runjie cười, thình lình bị ăn một đạp thì lập tức té ngã, bò dậy vỗ vỗ tay lại tiếp tục cười: “Cuối cùng thì cậu cũng nói chuyện rồi!”
Runjie nộ khí xung thiên gào to: “Đừng lắc lư trước mặt tôi!”
Rohto tươi cười càng xán lạn: “Cậu nói được hai câu rồi!”
Runjie cảm thấy đây là ông nói gà bà nói vịt, không đúng, không phải gà vịt, đây là đàn gảy tai trâu, cũng không đúng, đánh đàn quá lời cho Rohto, tóm lại, chính là không cách nào thông hiểu lẫn nhau! Runjie tức đến đỏ mắt, trên người cũng ẩn hiện mấy vệt màu đỏ.
Rohto cười tủm tỉm với đối phương: “Biết tức giận là được rồi! Như vậy sống mới có ý nghĩa chứ! Mỗi ngày đều cười một cái thì càng tốt!”
Runjie cảm thấy Rohto quá dối trá, rõ ràng bị mình đá một cái thế nhưng lại không tức giận, bị mình gào lên còn có thể cười được, thật là giả dối! Giả mù sa mưa thật đáng ghét!
Rohto đi tới kéo tay Runjie: “Nghĩ thoáng lên, đừng tức giận quá, tức giận không tốt cho sức khoẻ.”
Runjie muốn rút tay mình ra, ngược lại bị nắm chặt hơn, thấy Rohto cười với mình lộ ra hàm răng trắng tinh, gấp đến độ mặt lại đỏ, hốc mắt cũng đỏ: “Cậu buông ra! Phiền chết mất!”
Rohto vội vàng buông tay ra: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, cậu không muốn thấy tôi thì tôi cách xa ra là được chứ gì.” Nói xong, Rohto đi vòng ra phía sau màn hình máy tính.
******
Runjie liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy bóng dáng mình trên màn hình, không nhìn thấy Rohto, không biết Rohto núp ở phía sau không rên một tiếng đang làm cái gì.
Ai quan tâm Rohto đang làm cái gì! Runjie vô cùng tức giận, ngồi một mình cúi đầu đếm hoa văn trên bàn, đếm đếm rồi lại nhịn không được ngó về phía Runjie, ngó xong rồi càng tức giận, lại vùi đầu đếm, đếm trong chốc lát lại ngó, tuần hoàn như thế không biết bao nhiêu lần, cuối cùng sự chán ghét của Runjie đối với Rohto lên đến đỉnh điểm!
“Ha!” Rohto đột nhiên từ phía sau vỗ lên vai Runjie một cái.
Runjie bị dọa nhảy dựng, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Rohto vòng đến trước mặt mình ngồi xuống: “Tôi đã trộm chuồn ra từ sớm rồi, tôi thấy cậu vẫn luôn tìm tôi, hehehe……”
Runjie đỏ mặt, trừng mắt một hồi lâu vẫn chưa nói chuyện, cảm thấy mình bị hố, hốc mắt lại đỏ, xoay người không nói một lời muốn rời khỏi chỗ này.
Rohto vội vàng theo sau giữ chặt tay Runjie: “Giận thật à?”
Runjie vung tay ra, đi ra phía sau một chồng sách, nghe thấy tiếng bước chân Rohto muốn tới, đột nhiên quay đầu lại hét to: “Cậu đừng tới đây! Đi tìm những người bạn rực rỡ sắc màu của cậu đi! Đừng làm phiền tôi nữa!”
Rohto đứng tại chỗ gãi gãi đầu: “Tôi làm gì có bạn bè, nơi này chỉ có tôi và cậu thôi mà.”
“Vậy thì cậu cũng đừng động tới tôi! Tôi không phải thứ hàng tồn kho không ai cần!”
“Cậu đương nhiên không phải mà!” Vẻ mặt Rohto bi thương nhìn bóng hình Runjie, “Cậu đừng nóng giận, lần sau tôi không đùa cậu nữa, thật đấy.”
Runjie không để ý tới Rohto nữa, chỉ lo giấu mình sau chồng sách, ngồi xổm ở chỗ đó ôm đầu gối phát ngốc, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn nhất quyết không để nó rớt xuống.
******
Ngày hôm sau, Rohto lại bắt đầu chạy bộ vòng quanh Runjie, chạy ba vòng thuận chiều kim đồng hồ rồi chạy ba vòng ngược chiều kim đồng hồ, ngược chiều kim đồng hồ xong rồi lại thuận chiều kim đồng hồ, mỗi lần đi qua trước mặt Runjie đều cười xán lạn gọi tên Runjie, lộ ra hàng răng trắng tinh đều tăm tắp.
Runjie buồn bực nhìn nhìn, cảm thấy hai mắt của mình đều bị hai hàm răng chói loá kia chiếu mù, không biết cả ngày cậu ta cười vì cái gì, giống hệt một thằng ngốc, nhìn thấy lại tức giận.
Rohto chạy xong lại bắt đầu chống một tay chổng ngược lên trời, tay này rồi đến tay kia, cuối cùng dùng hai tay đi đến trước mặt Runjie, lộn ngược ra sau rồi đứng lên, lau mồ hôi xong thì cười sảng khoái: “Cậu muốn chơi không? Tôi dạy cho cậu.”
“Không cần! Thật ngốc nghếch!” Vẻ mặt Runjie ghét bỏ, nghiêng đầu không thèm nhìn nữa.
Rohto không hề tức giận, tiếp tục cười với Runjie.
Ngày thứ ba, Rohto vẫn như vậy, lại chọc Runjie tức giận.
Ngày thứ tư, tiếp tục.
Ngày thứ năm, lại tiếp tục.
……
******
Một tuần sau, không tiếp tục nữa, bởi vì Rohto bị Lưu Ly mang tới công ty, phải tạm biệt Runjie.
Trước khi đi, ánh mắt Rohto nhìn Runjie có chút khổ sở, hỏi: “Cậu không thể cười một chút à?”
Runjie nhìn Rohto, mấp máy môi, đen mặt quay đầu: “Cậu đi là việc của cậu, liên quan gì tới tôi?”
Ánh mắt Rohto buồn bã, kéo tay Runjie, thấy Runjie giằng mấy cái rồi không động đậy nữa, ánh mắt lập tức lại nổi lên tia sáng lấp lánh: “Runjie, cậu không ghét tôi đâu phải không?”
Runjie liếc Rohto một cái, không đáp lời.
Lần này Rohto không nói “Cậu không nói lời nào chính là không chán ghét” nữa, đợi thật lâu đều không đợi được Runjie mở miệng, trái tim Rohto như bị một bàn tay bóp nghẹt, hai chữ đau đớn viết đầy trên mặt: “Cậu ghét tôi…… mỗi ngày tôi chọc cậu cười cậu đều không cười được lấy một cái…… Hiện tại tôi phải đi rồi, cậu còn không chịu nói câu nào, nhất định là rất ghét tôi rồi……”
Runjie vẫn không hé răng.
Rohto vẫn luôn chờ, chờ đến khi Lưu Ly thu thập đồ đạc xong, cũng không chờ được Runjie nói một lời, trong mắt tất cả đều là mất mát, đành phải yên lặng mà theo Lưu Ly rời đi.
Runjie ngẩng đầu, nhìn cửa phòng không còn ai, vẫn không hé răng mà ngồi xổm xuống, nước mắt rớt xuống tí tách tí tách.
******
Sau khi Rohto rời đi, sinh hoạt của Runjie lại khôi phục lặng yên như trước, buổi sáng mỗi ngày không có ai chạy vòng quanh, cũng không có ai ở trước mặt cười hì hì nói chuyện, tâm tình không tốt cũng không có người an ủi, thậm chí ngồi đối diện với chồng sách cả ngày cũng không có ai đột nhiên xông tới dọa sợ đến mức nhảy dựng.
Runjie vốn dĩ đã rất u buồn, lúc này trở nên càng u buồn, mỗi ngày tiếng mở cửa truyền tới, Runjie sẽ ngẩng đầu với ánh mắt trông mong, cuối cùng không nhìn thấy bóng dáng màu xanh lá cây quen thuộc kia, đôi mắt đỏ ửng, cắn môi, vừa cửa phòng vừa rớt nước mắt tí tách tí tách.
Có một lần Lưu Ly muốn dùng thuốc nhỏ mắt, nhìn chằm chằm lọ thuốc khó hiểu rồi tự hỏi: “Mới dùng vài lần, sao lại hết nhiều như vậy rồi nhỉ?”
Nội tâm Runjie lộp bộp, tự nhủ về sau không bao giờ khóc nữa, kết quả mỗi lần trong lòng khó chịu quá đành liều mạng mà nín nhịn, nhịn đến mức thật sự chịu không nổi nữa thì bắt đầu cắn môi mình, cũng không hiểu tại sao bản thân lại đột nhiên nhớ cái tên quậy phá kia, hận đến mức coi cuốn sách bên cạnh trở thành Rohto mà đá, cuối cùng lại khiến chân mình tự làm tự đau.
Runjie trở nên hằm hằm lại táo bạo, cứ như vậy có khi phát bệnh tâm thần mất.
******
Cũng không biết qua bao lâu, một tháng, hai tháng, hay nửa năm, Runjie dựa vào cuốn sách ngủ gà ngủ gật, trong mộng gặp được Rohto, thấy Rohto đang vẽ đoạn thẳng lên mặt bàn, đầy những đoạn thẳng ngang dọc kia hình như đều do Rohto vẽ.
Rohto vẽ xong một đoạn thẳng, rồi thêm một gương mặt tươi cười, bên cạnh lại thêm một khuôn mặt không cười. Rohto vỗ vỗ tay nói với gương mặt không cười kia: “Runjie, tôi về rồi đây!”
Runjie đỏ mặt, từ trong mộng bừng tỉnh, mở mắt ra lại nhìn thấy một gương mặt to tròn tươi cười, ngây ngẩn cả người: “Rohto?”
Rohto ghé về phía trước nhìn Runjie, vẫn là bộ dáng cười hì hì không tim không phổi, thế nhưng cả người lại trong suốt, kéo tay Runjie: “Kỳ thật hôm qua tôi đã trở về rồi! Trốn ở một góc trộm xem cậu, hehehe……”
Mặt Runjie lại đỏ hơn, gạt tay Rohto ra: “Sao cậu trở về được?”
Rohto lại kéo lấy tay Runjie: “Lọ thuốc nhỏ mắt đã dùng hết, cái lọ vô dụng, tôi thì được tự do! Về sau tôi có thể luôn ở bên cậu, chờ đến khi nước thuốc của cậu cũng dùng xong, chúng ta cùng ra ngoài chơi nhé!”
Runjie cắn môi im lặng hồi lâu rồi thả lỏng khớp hàm: “Cậu không đi tìm những người bạn vốn có của cậu à?”
“Tôi có thể dẫn cậu cùng đi tìm bọn họ nha!”
Mắt Runjie lại đỏ lên, vội vàng giật tay Rohto ra: “Cậu tránh ra! Ai muốn đi cùng cậu chứ!”
******
Rohto lại bắt lấy tay Runjie, nhìn Runjie trong chốc lát rồi đột nhiên tiến lại gần hôn lên môi Runjie một cái.
Runnjie bị doạ, ngơ ngác nhìn Rohto, khuôn mặt giống như bốc cháy, trái tim nhảy bình bịch không có tiết tấu.
Rohto thấy Runjie như vậy, nhịn không được lại hôn môi thêm một cái, trong mắt tất cả đều là dịu dàng: “Cậu dày xéo môi mình quá.”
Runjie trừng mắt nhìn Rohto, nước mắt thật lâu chưa xuất hiện lại bắt đầu rơi, trong lòng tủi thân mà bắt đầu khóc, giống như trời mưa không thể dừng lại được.
Rohto sốt ruột ôm lấy Runjie, vỗ nhẹ lên lưng Runjie: “Tôi còn cho rằng cậu không thích tôi, nhưng hôm qua tôi đã biết, nhất định là cậu thích tôi rồi! Tôi cũng thích cậu, nếu không thích cậu thì tại sao tôi phải trở về chứ? Sao cậu lại ngốc thế hả!” Nói xong lại hôn môi Runjie, hôn lên những giọt nước mắt lăn dài.
Runjie càng khóc càng dữ: “Cậu thích tôi sao lại còn muốn đi tìm bọn họ làm gì!”
Rohto cười tủm tỉm mà nhìn Runjie, nhéo nhéo má Runnjie: “Ngu ngốc! Bọn họ là bạn bè! Cậu không giống họ! Tôi ở trên kệ hàng, nhìn thấy cậu lần đầu tiên đã thích cậu rồi! Cậu không nhận ra à?”
Vẻ mặt Runjie mê man tiếp tục khóc: “Cậu thích tôi sao lại không để ý tới tôi, cả ngày theo chân bọn họ cãi nhau ầm ĩ, cậu lừa người!”
“Tôi nói chuyện với cậu nhưng cậu lại không để ý tới tôi.” Rohto cũng thấy oan ức, “Lần trước thấy cậu bị mua rồi, tôi đau lòng muốn chết, sau đó người nọ lại tới nữa, cho nên tôi chạy lên phía trước, sau đó tôi cũng tới rồi! Hehehe……”
******
Runjie khóc đến mức đỏ cả mắt, khi nhìn Rohto vẫn còn thút tha thút thít: “Thật à?”
Rohto cười tủm tỉm nắm lấy tay Runjie: “Tôi vẫn luôn theo đuổi cậu, cậu không biết à?”
Mặt Runjie đỏ lên: “Cậu không nói làm sao tôi biết được……”
“Cậu không chịu nói chuyện với tôi, làm sao tôi nói với cậu được?”
“……” Runjie lại trừng Rohto.
Rohto cười càng xán lạn, lại hôn lên mặt Runjie một cái, vừa lòng mà nhìn mặt Runjie ửng hồng toàn bộ: “Hiện tại tôi nói vẫn kịp phải không? Tôi thích cậu!”
Giọt nước mắt cuối cùng của Runjie rớt xuống, Runjie nâng tay áo lên xoa xoa, tiếp tục trừng Rohto.
Rohto không thuận theo buông tha: “Giờ vẫn kịp phải không?”
Trái tim của Runjie đập rất nhanh, không dám nhìn Rohto, hừ một tiếng rồi quay mặt đi.
Rohto xoay đầu Runjie lại, hôn một cái: “Cậu không nói lời nào xem như đồng ý rồi!” Vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện thân thể Runjie cũng trở nên nửa trong suốt, lập tức mừng rỡ.
Runjie nhìn ánh mắt Rohto, nghi hoặc mà cúi đầu nhìn thân thể mình: “Không xong rồi!”
******
Cửa phòng truyền đến tiếng bước chân, Lưu Ly vừa chớp chớp đôi mắt khó chịu vừa bước tới, cầm lấy lọ thuốc nhỏ mắt trên bàn, mở nắp.
Runjie lại không theo đó rời khỏi mặt bàn, bởi vì cái lọ đã trống không, cả người Runjie khôi phục thành trạng thái trong suốt, thoát khỏi xác lọ, cùng Rohto đứng tại chỗ, ngẩng đầu mở to mắt nhìn.
Lưu Ly lắc lắc cái lọ, lại bóp bóp, mở mắt ra: “Ấy?…… A?…… A!…… Sao đã hết sạch rồi!!!”
Rohto ôm Runjie cười cười cùng nhau ngã xuống. Runjie liếc mắt nhìn Rohton, cũng phụt một tiếng cười rộ lên.
——END——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT