Nghe thấy tiếng Bạc Minh Thành gọi mình, Thẩm Thanh Ngọc dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía anh: "Cậu Bạc, có chuyện gì sao?"
Cô nhíu mày nhìn khuôn mặt trông vô cùng lạnh lẽo của anh.
Bạc Minh Thành ngang ngạnh nói: "Bởi vì tôi nên Phó Ngọc Hải mới theo đuổi cô, cô tự mình lo cho tốt đi."
Hay cho một câu tự lo cho tốt!
Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười: "Vậy thì tôi thực sự phải cảm tạ lời nhắc nhở của anh. Nhưng mà..."
Lời này vừa nói ra, cô đã thu lại nụ cười trên khuôn mặt, lạnh lùng nhìn anh nói: "Chúng ta đã ly hôn rồi, anh có tư cách gì mà nói lời này?"
Nói xong, cô bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.
Khi Phó Ngọc Lam nhìn thấy Thẩm Thanh Ngọc đi ra từ hành lang, cô ấy khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Cô Thẩm, chị không thoải mái sao?"
Thẩm Thanh Ngọc lắc đầu: "Xe đã tới chưa?"
"Đã đến rồi, đang đậu ở cửa."
Cô không muốn nhiều lời, chỉ lên tiếng nói một câu: "Đi thôi."
Có khó chịu không?
Có một chút.
Một câu nói tự lo cho tốt của Bạc Minh Thành đã phá hỏng tâm trạng tốt cả ngày của Thẩm Thanh Ngọc, nếu Trần Ánh Nguyệt không gọi điện thoại thì Thẩm Thanh Ngọc không biết mình sẽ còn ngâm mình trong bồn tắm bao lâu nữa.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc như tỉnh lại từ trong cơn mơ, đứng dậy lau người sạch sẽ rồi mặc đồ ngủ vào đi ra ngoài.
Bạc Minh Thành không đáng để cô phải đau lòng.
Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy chiếc điện thoại di động đang không ngừng đổ chuông, nhận cuộc gọi của Trần Ánh Nguyệt rồi cô bước ra khỏi phòng, vừa cầm điện thoại vừa đi xuống lầu để pha sữa bò: "Làm sao vậy?"
"Tiểu Ngũ, ngày mai là thứ bảy, cậu có muốn đi chơi không?"
Thẩm Thanh Ngọc bật cười: "Cậu muốn đi đâu?"
"Đến trường đua ngựa, đã lâu không cưỡi ngựa rồi!"
Thẩm Thanh Ngọc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói: "Được."
"Vậy thì chín giờ sáng mai tớ sẽ đến đón cậu!"
"Biết rồi, đi ngủ sớm đi."
Ngày nào cũng thức đêm như thế mà không sợ hói đầu à.
Vừa cúp điện thoại, Thẩm Thanh Ngọc một hơi uống cạn ly sữa bò, sau đó cô mới trở về phòng ngủ.
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Trần Ánh Nguyệt lái xe tới đón cô.
Lâm Thành thường mưa vào tháng ba nên hiếm khi có được một ngày sắc trời đẹp như hôm nay.
Thẩm Thanh Ngọc đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đột nhiên Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh lên tiếng hỏi cô: "Tiểu Ngũ, tối hôm đó cậu đã nói gì với Phó Ngọc Hải?"
Thẩm Thanh Ngọc nhíu mày: "Nói cái gì cơ?"
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng, tay cầm lấy điện thoại rồi nhanh chóng mở vào vòng bạn bè: "Đây, cậu có thể tự mình xem."
Trong màn hình điện thoại hiện lên nội dung vòng bạn bè của Phó Ngọc Hải, nội dung có chỗ ghi: "Ngày thứ mười sáu theo đuổi Thẩm Thanh Ngọc", cô im lặng khi nhìn tới đây.
"Anh ta vẫn chưa chịu từ bỏ sao?"
Trần Ánh Nguyệt xùy cười một tiếng: "Quả nhiên là loại nam cặn bã!"
Đột nhiên Thẩm Thanh Ngọc nghĩ đến lời nói của Phó Ngọc Hải ngày đó, cô hơi nhíu mày lại: "Hừ, nam cặn bã vốn đã là đồ cặn bã."
Loại thủ đoạn dỗ dành con gái này thật sự không đủ cho cô để vào mắt.
Đèn xanh bật sáng, Thẩm Thanh Ngọc chỉ vào phía trước: "Có thể lái xe đi được rồi."
Trần Ánh Nguyệt vẫn muốn hỏi gì đó nhưng cô ấy cũng chỉ đành thôi.
Khi cả hai đến trường đua ngựa thì đã chín giờ rưỡi, vì vào thứ bảy nên trên trường đua xuất hiện không ít người.
Đã lâu rồi Thẩm Thanh Ngọc không cưỡi ngựa, cô chạy một vòng thì tâm trạng của cô đều cảm thấy rất thoải mái.
Không biết là Trần Ánh Nguyệt đã chạy đi đâu, Thẩm Thanh Ngọc xuống ngựa muốn tìm nước uống, bỗng từ xa cô nghe thấy có tiếng người gọi mình: "Thẩm Thanh Ngọc."
Thẩm Thanh Ngọc quay đầu nhìn sang, Châu Du Dân đang thúc ngựa đi tới.
"Thật sự đúng là cô, sao trùng hợp vậy. Thẩm Thanh Ngọc, cô cũng biết cưỡi ngựa à?"
Châu Du Dân cưỡi trên một con ngựa màu táo đỏ, nếu không phải do cái miệng phiền toái của anh ta thì nơi đây vẫn còn đang cảnh đẹp ý vui với cô.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, nhẹ giọng đáp lời một cách hời hợt: "Không biết."
Châu Du Dân cảm nhận rõ ràng chỉ số IQ của bản thân đang bị sỉ nhục: "... Không biết cưỡi ngựa thì cô đến đây làm gì?"
"Đi xem ngựa không được sao?"
"..."
Đúng lúc này, Trần Ánh Nguyệt cũng đã trở lại, vừa nhìn thấy Châu Du Dân, sắc mặt cô ấy chợt trở nên khó chịu: "Sao chỗ nào cũng có thể gặp phải anh nhỉ?"
Châu Du Dân lên tiếng trách móc: "Gặp tôi khiến cho cô Trần không vui sao?"
"Tất nhiên, bạn bè của tên nam cặn bã đều là nam cặn bã."
Ngay khi Trần Ánh Nguyệt dứt lời, tên nam cặn bã Bạc Minh Thành cưỡi trên một con bạch mã đi tới đây.
Chưa kể, Bạc Minh Thành là tên cặn bã, thế nhưng khi cưỡi trên lưng bạch mã thì lại trông không còn giống nữa.
Trần Ánh Nguyệt nhìn về phía Thẩm Thanh Ngọc, Thẩm Thanh Ngọc giơ tay ném dây cương ngựa cho cô ấy: "Tớ đi uống nước đây."
Nói xong, cô nhanh chóng đi vào bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT