Thẩm Thanh Ngọc không phải người không chịu cực được, chuyện nhà họ Thẩm giàu có cũng là sau này lớn lên cô mới biết.

Từ nhỏ cô đã được nuôi như con gái nhà bình thường, điều kiện trong nhà chỉ tốt hơn người khác một chút, không phải người không hiểu được đời người khổ cực.

Nhưng bí thư Sa thấy Thẩm Thanh Ngọc không nói chuyện thì thấp thỏm trong lòng: "Giám đốc Thẩm, có phải điều kiện ở đây...".

||||| Truyện đề cử: Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng |||||

Thẩm Thanh Ngọc cười: "Bí thư Sa, ông hiểu lầm rồi, tôi chỉ là chưa từng ngồi xe lâu như vậy, có lẽ hơi say xe."

Câu này của Thẩm Thanh Ngọc là thật hay giả, bí thư Sa không thể biết được, nhưng ông ta thấy thái độ dịu dàng của Thẩm Thanh Ngọc cũng không nói gì nữa: "Ở đây đều là đường núi, đường vào núi hơi gập ghềnh, thời gian không còn sớm nữa, giám đốc Thẩm và thư ký Phó nghỉ ngơi trước, xíu nữa chúng ta đến khách sạn ăn bữa cơm tối."

Nơi này nghèo là nghèo thật, cái gọi là khách sạn, ban nãy Thẩm Thanh Ngọc đi trên đường cũng đã thấy, chẳng qua chỉ là quán cơm xây được hai tầng.

"Bí thư Sa không cần khách sáo, chúng tôi nhập gia tùy tục, tối nay thử tay nghề của mợ Triệu là được."

Cho dù lời này của Thẩm Thanh Ngọc là thật hay giả, Sa Đức Tân và Lâm Bình Bình cũng có chút cảm động.

Một câu nhập gia tùy tục của Thẩm Thanh Ngọc bỗng chốc cho bọn họ hy vọng vô hạn.

Dường như bí thư Sa hơi bối rối, Phó Ngọc Lam thấy sắc mặt Thẩm Thanh Ngọc không tốt, cười bắt chuyện với cô.

Thẩm Thanh Ngọc thở phào, đúng thật là cô hơi say xe.

Bữa cơm cuối cùng là bọn họ vào ăn ở nhà người ta, chuẩn bị toàn là món ăn thường ngày, tuy được tính là bữa cơm bàn công việc, Sa Đức Tân, Lâm Bình Bình và các cán bộ khác đều là người im lặng làm việc, tuy không nói nhiều nhưng bữa cơm này ăn rất thoải mái.

Ngày mai Thẩm Thanh Ngọc muốn đi quan sát tình hình ở những nơi khác trong trấn Thanh Giang, còn hai người còn lại mà trụ sở chính của Vạn Tượng cử đến có lẽ đến vào ngày mai, tín hiệu bên đây không tốt lắm, vì thế Thẩm Thanh Ngọc trả lời tin nhắn của Phó Ngọc Hải xong thì ngủ lâu rồi.

Thật ra vào tháng bảy năm nay, Thẩm Thanh Ngọc đã cử người đến đây thị sát một lần rồi, bây giờ mùa đông, cỏ cây khô héo, cô đến nơi trồng cây bên đó cũng không thấy gì.

Nhưng mấy năm nay trấn Thanh Giang trồng cây trong nhà kính, lần này Thẩm Thanh Ngọc đến để xem cái này.

Thẩm Thanh Ngọc lâu rồi không thử ngủ sớm như thế, có lẽ hôm qua cả đường vất vả, tuy môi trường không tốt lắm nhưng cũng là một đêm không ngủ.

Ngày thứ hai trời chưa sáng, Thẩm Thanh Ngọc đã thức dậy, Thẩm Thanh Ngọc vệ sinh cá nhân xong thì trang điểm nhẹ, vừa trang điểm xong, Phó Ngọc Lam đã đến gõ cửa bảo cô đi ăn sáng.

Thẩm Thanh Ngọc ra khỏi phòng mới phát hiện hôm nay có tuyết.

Ăn sáng xong, Phó Ngọc Lam đột nhiên đưa cô một ly gừng đường nâu, Thẩm Thanh Ngọc liếc một cái: "Thư ký Phó cũng học hư rồi?"

Rõ ràng biết cô không thích uống còn cố tình pha cho cô.

Phó Ngọc Lam cười: "Chiều hôm qua, cậu Phó gửi tin nhắn cho em, anh ấy nói thành phố Y rất lạnh, kỳ kinh nguyệt của chị sắp đến, mỗi ngày uống một ly gừng đường nâu đến khi đó sẽ thoải mái rất nhiều."

Lòng Thẩm Thanh Ngọc lắng xuống, cách xa vạn dặm, Phó Ngọc Hải vẫn lo lắng khá nhiều đó.

Thẩm Thanh Ngọc thu lại ánh mắt, cuối cùng vẫn nhận bát nước gừng đường nâu, ngẩng đầu lên uống chậm rãi.

Ừm, vừa ngọt vừa ngán còn gắt cổ, thật là không ngon chút nào.

Thẩm Thanh Ngọc nhắm mắt uống hết: "Xong rồi."

Phó Ngọc Lam nhận lại bát không: "Xem ra lần sau, em nên để cậu Phó khuyên chị."

Nghe ra được sự cười nhạo trong lời của Phó Ngọc Lam, Thẩm Thanh Ngọc cười: "Em còn cười chị, chị sẽ để em ở lại đây phụ trách dự án năm sau!"

Phó Ngọc Lam nghe cô nói vậy thì hơi ngạc nhiên: "Cô Thẩm, chị quyết định rồi à?"

"Đương nhiên là chưa, xem trước rồi nói."

Dù gì cô cũng là một người kinh doanh, không phải nhà từ thiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play