Hai người cứ nhìn nhau như vậy khoảng gần năm phút, cuối cùng vẫn là Thẩm Thanh Ngọc thua trận: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về rồi."
Đúng là thời gian không còn sớm, đã chín giờ rưỡi, đi về phải mất hơn nửa tiếng, đến nhà tắm rửa lại tốn mất hơn nửa tiếng, trước mười một giờ, chưa chắc Thẩm Thanh Ngọc đã được ngủ.
Phó Ngọc Hải giơ tay xoa huyệt thái dương, trông có vẻ như uống say thật: "Tôi uống bia, em cũng uống bia."
Dường như anh chỉ đang trần thuật sự thật này: "Tôi gọi điện thoại để thư ký Dương đưa em về."
Phó Ngọc Hải nói rồi dừng một lát, mặt mày chứa ý cười nhìn cô: "Nếu như em muốn ở lại cũng được, phòng ngủ khách dành cho em, tôi đã chuẩn bị xong rồi."
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, phản ứng đầu tiên chính là "Âm mưu đã lâu".
Nhưng anh lại nói thẳng thắn như vậy, so ra lại có vẻ như cô hẹp hòi.
Lúc này, Đồ Ngốc đã im lặng một lúc lâu ở ngoài ban công đột nhiên mở miệng: "Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc! Phó Ngọc Hải thích Thẩm Thanh Ngọc!"
Vốn dĩ Thẩm Thanh Ngọc đã thành thói quen, nhưng lúc này nghe thấy, mặt lại không kiểm soát được mà hơi nóng lên.
"Không được, tôi vẫn phải về thôi, sáng ngày mai còn có một cuộc họp sớm."
"Được."
Anh đáp, sau đó đứng dậy muốn đưa cô về.
Thẩm Thanh Ngọc cầm lấy áo khoác và túi xách, đi xuống tầng, vịn vào tủ giày ở huyền quan để đi giày.
Hôm nay cô đi một đôi boot ngắn, khóa kéo hơi bị kẹt, kéo hai lần mới kéo được khóa lên.
Khó khăn lắm mới đi giày xong, vừa đứng dậy, cái trán đã trực tiếp đụng phải cái cằm của Phó Ngọc Hải.
Không biết anh lại gần từ lúc nào, đôi mắt đào hoa sáng long lanh, ánh sao lấp lánh ở bên trong chiếu vào cô.
Thẩm Thanh Ngọc muốn giơ tay xoa trán của mình, nhưng tay còn chưa chạm đến, tay của Phó Ngọc Hải đã duỗi sang trước: "Đụng phải hả?"
Hai người cách rất gần, hơi thở của Phó Ngọc Hải đè ép cô, Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy hơi nóng, cô vô thức lùi về sau một bước, không ngờ lại đụng phải tủ giày: "Không có gì đáng ngại."
Thẩm Thanh Ngọc đáp, đôi mắt hạnh chớp chớp: "Tôi đi đây, anh, uống chút mật ong để giải rượu đi."
"Ở lại không được sao?"
Anh giơ tay chặn đường đi của cô, cũng không biết là say thật hay giả vờ say, nhưng nói chuyện lại rất tỉnh táo, chỉ là lúc nhìn cô, dường như trong tròng mắt đen phủ một lớp men say.
Thẩm Thanh Ngọc nhếch môi nở một nụ cười: "Trai đơn gái chiếc, không hay."
"Em sợ tôi?"
Anh hừ một tiếng, lại ghé sát gần cô hơn: "Sợ tôi làm gì?"
Anh nói rồi đột nhiên đưa tay hơi nhấc cằm của Thẩm Thanh Ngọc lên một chút.
Phó Ngọc Hải cúi đầu, không biết đang nhìn cái, cảm xúc trong tròng mắt đen càng rõ ràng hơn, nhịp tim của Thẩm Thanh Ngọc hơi nhanh, trên mặt lại hết sức bình tĩnh.
Cô đẩy tay của anh ra: "Đừng nghịch nữa, Phó Ngọc Hải, anh say rồi."
Đầu anh lại cúi thấp hơn mấy phần, gần như là áp vào trên mặt cô, nhìn thẳng vào cô trong khoảng cách gần, nhìn một lát, Phó Ngọc Hải đột nhiên phì cười một tiếng: "Không say."
Nói xong, người đã lùi về sau: "Nếu tôi uống say thật thì không đơn giản như vậy đâu, Thẩm Thanh Ngọc."
"Tối nay ở lại đi, sáng ngày mai tôi đưa em đến công ty, tôi đã ngủ ở chỗ em bao nhiêu tối rồi, chẳng phải cũng chưa xảy ra chuyện gì hay sao."
Lúc nói những lời này, anh mỉm cười, trong lời nói như còn ẩn chứa những lời khác, Thẩm Thanh Ngọc nghe mà không khỏi nóng mặt: "Không được, tôi bắt xe đi về."
Nghe thấy lời này của cô, Phó Ngọc Hải im lặng một lát, lúc sau anh mới mở miệng: "Tôi đưa em về."
Hai người đều uống bia, hiển nhiên "Đưa" này không phải là lái xe đưa về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT