Thẩm Thanh Ngọc dẫn người đến nhà họ Bạc gây chuyện sao lại truyền ra ngoài, những người truyền tin đi nói rất đầy đủ, bảo Bạc Minh Tâm tìm người phá hỏng khuôn mặt Thẩm Thanh Ngọc, kết quả mặt Thẩm Thanh Ngọc không bị hủy, trái lại Bạc Minh Tâm lại bị Thẩm Thanh Ngọc phá hỏng khuôn mặt.

Chuyện thật giả thế nào không ai biết, còn người biết thì một người lười nói, một người đã bị tống ra nước ngoài.

Còn Lương Thanh Hà nghe mọi người đồn đãi như thế, vừa tức vừa sợ, vội vàng gọi điện cho Thẩm Thanh Ngọc, nghe thấy con gái cưng của mình vui vẻ kể lại ngọn ngành chuyện này một cách nhẹ nhàng, lúc này bà ấy mới thở phào: “Đúng là nên tỏ chút thái độ cho cô ta xem, lòng dạ Bạc Minh Tâm thật sự rất xấu xa, không ngờ lại nảy sinh suy nghĩ độc ác đến thế!”

Nhà họ Bạc đã hết thuốc chữa rồi, trên không nghiêm dưới ắt loạn, một mình Bạc Minh Thành vừa có năng lực vừa mạnh thì có ích gì, nhìn cũng biết không phải người tốt lành gì.

Nề nếp nhà họ Bạc như vậy, sau này còn nhà tốt lành nào dám gả con gái vào!

Đương nhiên, Lương Thanh Hà sẽ không nói những lời này với Thẩm Thanh Ngọc, bà ấy ước gì Thẩm Thanh Ngọc cách xa đám người nhà họ Bạc ra.

Trần Ánh Nguyệt nghe xong chuyện này cũng sợ hãi: “Được lắm đó Tiểu Ngũ, cậu thật sự cắt mặt Bạc Minh Tâm sao?”

Đây là chuyện vui khiến ai nấy đều vui mừng!

Thẩm Thanh Ngọc liếc cô ấy một cái: “Gì mà cắt, chỉ dùng bút đánh dấu vẽ vài đường thôi!”

Thẩm Thanh Ngọc nói rồi dừng một chút, cười khẽ một cái: “Tớ không làm chuyện phạm pháp đâu.”

Trần Ánh Nguyệt nhìn nụ cười trên mặt cô, biết rõ Thẩm Thanh Ngọc nói vậy không hề có ý gì, khẽ ừ một tiếng: “Nếu Bạc Minh Tâm còn dám tái phạm, sợ là con dao nhỏ của cậu thật sự sẽ cắt xuống.”

Thẩm Thanh Ngọc mỉm cười, không lên tiếng.

Trần Ánh Nguyệt nói không sai, nếu tối đó thật sự xảy ra chuyện, cô sẽ không đơn giản là dùng bút đánh dấu vẽ lên mặt Bạc Minh Tâm đâu.

Có điều Bạc Minh Tâm bị Bạc Minh Thành đưa ra nước ngoài, nghe nói buổi chiều ngày hôm qua đã bị người của Bạc Minh Thành vừa lôi vừa kéo đẩy lên máy bay, trước khi đi Bạc Minh Tâm khóc đến đứt ruột đứt gan, thiếu điều ôm chân Bạc Minh Thành cầu xin anh ta ngay tại sân bay.

Nhưng dù vậy Bạc Minh Thành chẳng hề chớp mắt lấy một cái, thẳng thừng cho người đưa cô ta lên máy bay.

Bạc Minh Tâm bị đưa ra nước ngoài, nhưng đầu sỏ gây tội vẫn còn trốn trong tối cười trộm.

Thẩm Thanh Ngọc không phải người để mặc người khác tính kế, chuyện này, tên ngốc Bạc Minh Tâm bị bán đứng, nhưng cô lại không ngu.

Trần Ánh Nguyệt đổ hai viên kẹo cao su ra ném vào trong miệng, nhai nhóp nhép vài cái, cảm thấy tò mò tại sao hôm nay Thẩm Thanh Ngọc lại chủ động hẹn cô ấy ra ngoài: “Tiểu Ngũ, sao đêm nay cậu lại có lòng rảnh rỗi vậy?”

Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu liếc cô ấy một cái: “Thỉnh thoảng tớ cũng phải sinh hoạt chứ.”

Trần Ánh Nguyệt không thèm tin lời cô: “Cuộc sống về đêm của cậu rất phong phú mà, tớ nghe nói mấy hôm trước Phó Ngọc Hải đã ngủ lại chung cư của cậu.”

Lời Trần Ánh Nguyệt ẩn chứa mập mờ ám muội, trên mặt Thẩm Thanh Ngọc không khỏi đỏ ửng lên, nhưng lại không thể hiện ra nét mặt, vẫn bình tĩnh thong thả: “Đúng lúc có chút việc mà thôi.”

Trần Ánh Nguyệt nhìn Thẩm Thanh Ngọc, nhíu mày: “Cậu đoán tớ tin hay không?”

Phía trước là đèn đỏ, Thẩm Thanh Ngọc dừng xe, nghiêng đầu nhìn Trần Ánh Nguyệt, nhướng khuôn mặt xinh đẹp, nói: “Cậu có tin hay không thì cũng là thật.”

“Cậu cứ mạnh miệng đi!”

Trần Ánh Nguyệt biết Thẩm Thanh Ngọc sẽ không thừa nhận, nên không hỏi nữa, nhìn thoáng qua con đường phía trước, cảm thấy có hơi quen thuộc: “Đang đi đâu vậy?”

Thẩm Thanh Ngọc mím môi mỉm cười: “Hội sở Minh Nguyệt, không phải cậu có thẻ hội viên sao?”

Đột nhiên Trần Ánh Nguyệt đã hiểu tại sao Thẩm Thanh Ngọc gọi mình đến, thật ra là đang nhắm vào thẻ hội viên của cô ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play