Bạc Minh Tâm rất sợ, cả cơ thể mềm oặt đi, hai người đàn ông bên cạnh xách cô ta lên làm cô ta không thể ngã xuống, nhưng hai chân đã run lẩy bẩy, nhìn thấy Tần Minh Tú, cô ta như bắt được cọng rơm cứu mạng: “Mẹ ơi cứu con! Hu hu hu, Thẩm Thanh Ngọc điên rồi! Mẹ mau cứu con!”
Tần Minh Tú từ đầu đến giờ không hề mở miệng đột nhiên đi lên, nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Ngọc, sắc mặt hơi trắng bệch: “Cô Thẩm, con bé Minh Tâm chỉ nhất thời kích động hành xử theo cảm tính, con bé biết sai rồi, cô, cô đừng vì xả cơn giận này mà làm bản thân mình liên lụy vào chuyện này!”
Bạc Minh Tâm cũng không dám cứng họng nữa: “Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi Thẩm Thanh Ngọc! Cô tha cho tôi đi! Hu hu hu, tôi thật sự biết sai rồi! Cô phá hủy khuôn mặt tôi là chuyện phạm pháp, cô không cần làm thế, cô không cần vì tôi…”
“Bà Bạc, bà không thèm quan tâm dạy bảo con gái bà, vậy tôi chỉ đành thay bà quan tâm dạy bảo thôi!”
Thẩm Thanh Ngọc nói rồi cầm con dao nhỏ quay vài vòng trên ngón tay, Bạc Minh Tâm sợ tới mức liên tục hét chói tai.
Thẩm Thanh Ngọc thấy không vui, giơ tay ném con dao xuống mặt đất: “Lúc làm chuyện xấu ra tay rất tàn nhẫn độc ác, bây giờ không dám gánh trách nhiệm, Bạc Minh Tâm, cô đúng là khiến người khác phải coi thường!”
Thẩm Thanh Ngọc vươn tay về phía Phó Ngọc Hải đứng bên cạnh, Phó Ngọc Hải nhanh đưa bút đánh dấu đã chuẩn bị sẵn sàng cho Thẩm Thanh Ngọc.
“Cảm ơn.”
Thấy Thẩm Thanh Ngọc ném dao, Tần Minh Tú hơi thở phào, nhớ lại lời Thẩm Thanh Ngọc vừa nói, bà ta đành phải cố nuốt lời nói đã lên đến miệng xuống.
Ông cụ Bạc đã bị một câu như có như không của Phó Ngọc Hải ngăn chặn, ông ta biết Phó Ngọc Hải không dễ nói chuyện như Thẩm Thanh Ngọc, ông cụ Bạc đã từng ăn trái đắng trong tay Phó Ngọc Hải, bây giờ đối mặt với Phó Ngọc Hải, ông ta không tránh khỏi sợ hãi.
“Chỉ vậy mà muốn phá hủy khuôn mặt tôi?”
Thẩm Thanh Ngọc mở nắp bút ra, lập tức vẽ ba dấu hoa thị trên mặt Bạc Minh Tâm.
Mỗi một dấu hoa thị đều có màu sắc khác nhau, sau khi làm xong những cái này thì Thẩm Thanh Ngọc mới cho người thả lỏng Bạc Minh Tâm ra.
Hai người đàn ông kia mới vừa thả Bạc Minh Tâm ra, cả người cô ta đã lập tức ngã khuỵu xuống đất.
Tần Minh Tú bước đến đỡ cô ta lên: “Minh Tâm …”
Có vẻ như lúc này Bạc Minh Tâm mới lấy lại tinh thần, giơ tay bụm mặt: “Mẹ, mặt con, mặt con, hu hu hu…”
Vừa rồi trong cảm xúc sợ hãi cực đoan, cô ta vẫn cảm nhận được có thứ gì đó lướt qua mặt cô ta.
Bạc Minh Tâm cho rằng Thẩm Thanh Ngọc thật sự cầm dao cắt trên mặt mình, cả người gần như sụp đổ.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn cô ta, ngay sau đó nhìn về phía ông cụ Bạc: “Thích lựa quả hồng mềm mà bóp, ông cụ Bạc cũng nên nhìn lại xem tôi có phải quả hồng mềm không! Chuyện lần này coi như một lời cảnh cáo, nếu lần sau Bạc Minh Tâm còn không quản được bản thân, vậy tôi sẽ không dễ cho qua như vậy đâu.”
Thẩm Thanh Ngọc nói rồi cúi người nhặt con dao lên, sau đó giơ tay, con dao nhỏ kia lập tức lao thẳng về phía Bạc Minh Tâm.
Có điều con dao nhỏ không hề đâm lên trên người Bạc Minh Tâm, mà hoàn toàn cắm phập vào bùn đất sát người cô ta.
Chỉ như thế, nhưng Bạc Minh Tâm vẫn bị dọa ngất xỉu.
Thẩm Thanh Ngọc không nhìn nữa: “Chúng ta đi thôi.”
Phó Ngọc Hải gật đầu, xoay người đi theo cô ra khỏi nhà họ Bạc.
nàng ra nhà họ Bạc.
Cùng lúc đó, Bạc Minh Thành gấp gáp trở về, hai người oan gia ngõ hẹp đụng mặt ngay trước cửa nhà họ Bạc.
Thẩm Thanh Ngọc liếc nhìn anh ta một cái, sau đó nhanh chóng nhìn sang nơi khác, đi lướt qua anh ta bước lên xe.
Bạc Minh Thành sầm mặt không cười, chỉ nghe thấy tiếng nổi giận đùng đùng của ông cụ Bạc trong sân nhà.
Phó Ngọc Hải cười nhạo một câu: “Bạc Minh Thành, sau này tốt nhất anh nên quản lý chó nhà anh cẩn thận một chút, nếu còn có lần nữa, Thẩm Thanh Ngọc không ra tay tôi cũng tự ra tay.”1
Nói xong, Phó Ngọc Hải mới lên xe.
Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn anh, cười khẽ một cái: “Anh nói với anh ta cái gì vậy?”
“Không có gì, bảo anh ta cột chó nhà họ Bạc cẩn thận vào.”
Thẩm Thanh Ngọc nghe thấy anh nói vậy lập tức cười thành tiếng: “Anh nói đúng quá.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT