Về chuyện Bạc Minh Tâm bị đánh, rất nhanh đã truyền tới chỗ của Thẩm Thanh Ngọc.

Sau khi cô nghe xong, cũng chỉ cười nhạt.

Nhưng Trần Ánh Nguyệt thì lại vui vẻ cực kỳ, còn hận không thể tới chỗ nhà họ Bạc mà lắp cái camera, trích lại cảnh Bạc Minh Tâm bị đánh kia xuống.

“Mà này, sao Bạc Minh Thành đột nhiên lại nỡ lòng đánh cô em gái yêu quý kia của anh ta nhỉ.”

Thẩm Thanh Ngọc khẽ nhún vai: “Ai biết được.”

Chuyện buổi tối hôm đó, Thẩm Thanh Ngọc không có ý định muốn nói ra ngoài.

Cô không thích Bạc Minh Tâm là một chuyện, nhưng kể chuyện một người tỏ tình thất bại ra ngoài để cho cô ta bị cười nhạo lại là một chuyện khác.

Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy tình cảm của mỗi người đều đáng được tôn trọng, tuy rằng Bạc Minh Tâm đúng là có chút không biết tự lượng sức mình, lại đi thích Trần Minh Quang.

Nhưng cô ta dám chủ động tỏ tình với Trần Minh Quang, không thể không nói, sự can đảm này, Thẩm Thanh Ngọc cũng có có vài phần nể phục.

Trần Ánh Nguyệt hừ lạnh: “Xem ra người anh ruột này của Bạc Minh Tâm, cũng không thương cô ta tới như vậy rồi.”

Thẩm Thanh Ngọc hơi cong môi, không đáp lời.

Hai người đang nói chuyện, người phục vụ bưng hai ly cocktail tới: “Cô Trần, cô Thẩm, đây là do quý ông bên kia mời hai cô.”

Thẩm Thanh Ngọc và Trần Ánh Nguyệt nhìn qua đó theo hướng người phục vụ nhắc nhở, cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo sơ mi màu rượu đỏ đang nâng ly về phía bọn họ.

Trần Ánh Nguyệt lui tới quán bar nhiều năm, mấy trò mèo này cô ấy đã sớm nhìn nhàm rồi, có điều dáng vẻ của đối phương cũng không tệ lắm: “Được, anh đưa giúp tôi mâm đựng trái cây qua đó đi, cứ nói là quà cảm ơn.”

Thẩm Thanh Ngọc liếc Trần Ánh Nguyệt một cái: “Cậu cũng vẻ thành thạo ghê nhỉ.”

“Ừa, đàn ông tới nơi này muốn cái gì, tớ liếc mắt một cái là đã nhìn ra.”

Trần Ánh Nguyệt dừng một lát, nhấp một ngụm cocktail vừa mới được đưa tới: “Cậu cứ chờ mà xem, đợi lát nữa anh ta sẽ lại đây hỏi cậu rượu uống có ngon hay không.”

Hôm nay Thẩm Thanh Ngọc khó có khi được rảnh, tới đây để thư giãn.

Hôm nay cô mặc một bộ váy dài bó sát người với đai đeo tơ lụa màu rượu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo da màu đen, cả người vừa phóng khoáng vừa thành thục.

Mà cô lại còn ngồi ở trên ghế dài kia, vẻ mặt lạnh nhạt, lại có vài phần cao quý.

Nghe Trần Ánh Nguyệt nói, Thẩm Thanh Ngọc hơi nhướng mày, thong thả ung dung mà bưng nước trái cây lên không nhanh không chậm mà uống vào.

Cô không thích uống rượu giống như Trần Ánh Nguyệt.

Ly rượu vừa mới buông xuống, người đàn ông đã đi tới: “Ly rượu này, không hợp ý của quý cô chăng?”

Đến gần, Thẩm Thanh Ngọc nhìn rõ mặt của người đàn ông, đúng là trông cũng không tệ lắm, có điều so với Phó Ngọc Hải, vẫn còn kém xa.

Thẩm Thanh Ngọc cười nhạt: “Tôi không thích uống rượu.”

Người đàn ông dường như có chút kinh ngạc, anh ta cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc, dưới ánh đèn mờ sáng mờ tối kia, người phụ nữ trên ghế dài xinh đẹp rực rỡ, giọng nói chuyện mềm nhẹ dịu dàng, giống như cái móc câu nhỏ, câu lấy lòng người ngứa ngáy.

Người đàn ông hơi động lòng: “Tôi ngồi xuống có được không?”

Trần Ánh Nguyệt ở bên cạnh xem trò hay, bên dưới ngầm đá Thẩm Thanh Ngọc vài cái, nháy mắt mà xúi giục cô chơi chút kích thích.

Thẩm Thanh Ngọc cười như không cười liếc mắt nhìn Trần Ánh Nguyệt một cái, ngay sau đó giơ tay chỉ vào Trần Ánh Nguyệt, “Có lẽ là anh có vấn đề rồi, đây là chỗ của cô ấy.”

Thẩm Thanh Ngọc nói xong, cầm lấy túi xách ở bên cạnh lên: “Về thôi.”

Lời này là nói với Trần Ánh Nguyệt, nói dứt lời thì người đã đứng dậy đi luôn, ánh mắt quét đến người đàn ông, cũng chỉ lịch sự mà hơi gật đầu một cái.

Thẩm Thanh Ngọc không có ý định tìm kiếm tình yêu, ra ngoài tán gẫu với Trần Ánh Nguyệt một hồi, bây giờ cô chỉ muốn trở về ngủ một giấc thật ngon mà thôi.

Người đàn ông vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn luôn đuổi theo Thẩm Thanh Ngọc đi ra ngoài: “Quý cô, thời gian vẫn còn sớm, không ăn một bữa ăn khuya sao?”

Trần Ánh Nguyệt cũng ra ngoài theo, ở bên cạnh xúi giục: “Không phải vừa rồi cậu nói đói bụng à?”

“Bây giờ tớ không đói bụng.”

Cô vừa mới dứt lời, một chiếc Maserati màu lam phong cách trang nhã đột nhiên dừng ở trước mặt Thẩm Thanh Ngọc.

Cách kính chắn gió, tầm mắt của Thẩm Thanh Ngọc liền nhìn thấy Phó Ngọc Hải ở bên trong.

Anh đanh nhìn cô cười, mắt đào hoa cong lên tươi sáng rực rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play