Ông cụ Bạc rời đi, từ đường nhà họ Bạc chỉ còn lại ba người.
Bạc Minh Tâm quỳ trên mặt đất, không thể tin nổi nhìn Bạc Minh Thành: “Anh hai, anh, anh thật sự muốn ra tay phạt em?”
Bạc Minh Thành vung roi một cái, nhìn Bạc Minh Tâm quỳ trên mặt đất, trên gương mặt ngoại trừ khí lạnh, thì không còn biểu cảm gì: “Chuyện em làm sai thì phải trực tiếp gánh chịu hậu quả, chấp nhận bị phạt đi.”
Anh dứ lời, một roi đánh thẳng lên người Bạc Minh Tâm.
Roi được sử dụng trong gia pháp nhà họ Bạc được làm từ chất liệu đặc biệt, không cần dùng sức đánh cũng khiến người chịu đánh bị đau, Bạc Minh Thành quất xuống một roi, Bạc Minh Tâm gào khóc lên: “Á, đau quá! Hu hu hu, anh hai ơi em đau quá!”
Cô ta vừa khóc vừa xin tha, nhưng Bạc Minh Thành đứng trước mặt cô ta, mặt không đổi vung roi.
Tiếng khóc thảm thiết của Bạc Minh Tâm gần như vang vọng khắp biệt thự, Tần Minh Tú vừa từ trên xe bước xuống đã nghe thấy tiếng Bạc Minh Tâm kêu la thảm thiết.
Bà ta đau lòng đến mức vội vàng chạy về phía từ đường, chờ bà ta chạy đến phòng thờ cúng, nhìn thấy Bạc Minh Thành đang dùng roi đánh Bạc Minh Tâm, Tần Minh Tú vội vàng chạy tới ngăn Bạc Minh Thành lại: “Minh Thành, con điên rồi, đây là em gái con đấy!”
Roi có chất liệu đặc biệt, nhưng Bạc Minh Thành cũng không nhẹ tay, hai cái mông của Bạc Minh Tâm không bị đánh cho nở hoa thì cũng bị đánh đến run rẩy.
Bạc Minh Thành nhìn thấy Tần Minh Tú đi tới, vừa muốn mở miệng, đã nhìn thấy ánh mắt của Bạc Minh Thành, cô ta khóc thút thít nhưng cũng không dám nói gì.
Bạc Minh Thành nhìn thoáng qua Tần Minh Tú: “Chính là bởi vì nó là em gái con, con mới ở lại chỗ này nhẹ tay với nó.”
Bạc Minh Thành nói xong, nhìn thoáng qua Tần Minh Tú: “Nếu như nhà chúng ta không phạt nó, chỉ những chuyện nó làm với Thẩm Thanh Ngọc, cũng đủ để Thẩm Thanh Ngọc đưa nó vào tù ở lại đó ba năm.”
Nhắc đến Thẩm Thanh Ngọc, sắc mặt Tần Minh Tú hơi đổi: “Minh Tâm, con lại làm gì với Thẩm Thanh Ngọc rồi?”
Bạc Minh Thành thật sự sợ bị đánh nửa, nói rõ ràng đầu đuôi mọi chuyện cho Tần Minh Tú nghe.
Tần Minh Tú nghe xong, sắc mặt cứng lại, nhưng rốt cuộc cũng là đứa con gái mình mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày: “Chuyện trên mạng, xóa đi là xong, bây giờ dạy dỗ thì cũng dạy rồi, em gái của con cũng đã biết sai, đến đây dừng được rồi, Minh Thành.”
Bạc Minh Thành ném roi cho Khang Vệ đang đứng một bên: “Lệnh của ông nội, chuyện mẹ yêu cầu, thì mẹ tới chỗ ông nội cầu xin đi.”
“Tiếp tục đánh, đánh đến khi nào nó nói ra mọi chuyện thì thôi.”
Mặc dù Khang Vệ không đành lòng, nhưng cũng biết bình thường cô ba nhà họ Bạc ngang ngược lớn lối đã quen, bây giờ người nhà họ Bạc muốn quản lại, thật ra đây cũng là chuyện tốt.
Bạc Minh Tâm nói biết lỗi rồi, nhưng lý do mọi chuyện lại không nói ra, đây đâu phải là thái độ biết nhận sai.
Ông cụ Bạc đã nói, cô ta không nhận sai thì đánh đến khi nào cô ta nhận sai mới thôi.
Cho nên cho dù Bạc Minh Thành không nói, Khang Vệ cũng không dám cứ như vậy mà tha cho Bạc Minh Tâm.
Sau khi Bạc Minh Thành nói xong, trực tiếp nhấc chân rời khỏi từ đường.
“Minh Thành!”
Tần Minh tú nhìn bóng lưng con trai của mình, muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Xe của Bạc Minh Thành không dừng lại mà chạy vào biệt thự nhà họ Bạc, sau khi Bạc Minh Thành rời khỏi từ đường trực tiếp đi về phía cửa lớn, lái xe rời đi.
Nửa tiếng sau.
Xe của anh lại quay trở về nhà lúc trước anh từng ở, Bạc Minh Thành mở cửa sổ xe xuống, ngẩng đầu nhìn căn hộ, nhìn lên từng tầng từng tầng cửa sổ.
Đèn sáng rồi, có lẽ Thẩm Thanh Ngọc đã về nhà.
Bạc Minh Thành xuống xe, đi theo người bước vào căn hộ.
Nhưng khi cửa thang máy lên đến lầu mở ra, anh không nhìn thấy ai ở hành lang, nhưng cũng không bước chân ra ngoài.
Bây giờ anh đi tìm Thẩm Thanh Ngọc, có lẽ sẽ khiến cho Thẩm Thanh Ngọc khó chịu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT