Thẩm Thanh Ngọc cảm thấy mình không cần thiết chào hỏi Bạc Minh Thành, bây giờ cô đối với Bạc Minh Thành, chưa nói tới hận, nhưng tuyệt đối không thể không có chút oán trách nào.
Bây giờ cô nhìn thấy anh, còn có thể khắc chế mình làm như không thấy anh, Thẩm Thanh Ngọc đã cảm thấy coi như mình cho Bạc Minh Thành mặt mũi rồi.
Nhưng cô nghĩ như vậy, cũng không có nghĩa là Bạc Minh Thành cũng nghĩ như vậy.
Nhìn lấy Bạc Minh Thành từng bước một đi tới, Thẩm Thanh Ngọc vô thức nhíu mày: "Cậu hai Bạc vẫn nên đừng đi tới tốt hơn, tôi cũng không muốn nghe được tin tức yêu hận tình thù liên quan tới tôi và anh."
Lúc Thẩm Thanh Ngọc nói lời này, trên mặt không có nụ cười, mắt trong cũng chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Khi Bạc Minh Thành nhìn sang, thậm chí anh còn chứng kiến bên trong cặp mắt kia của Thẩm Thanh Ngọc hiện lên vẻ không kiên nhẫn khó mà nhận ra.
Cảm giác không kiên nhẫn kia giống như lưỡi đao sắc bén, xé rách cảm xúc anh đang đè nén một lỗ lớn, trong nháy mắt, "Soạt" một tiếng nghiêng xuống.
"Cô và Phó Ngọc Hải ở cùng nhau sao?" . Được copy tại == TRÙMtruуệИ . V Л ==
Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh, hơi nhíu lông mày: "Chuyện này có quan hệ gì tới anh sao?"
Lời này chặn đến Bạc Minh Thành hơi không kịp phản ứng, anh chưa bao giờ bị Thẩm Thanh Ngọc "Hùng hổ dọa người" như thế, Bạc Minh Thành chỉ cảm thấy tức giận lan tràn, mà kẹp bên trong tức giận kia, còn có cảm xúc anh chưa phân biệt rõ ràng, trộn lẫn với nhau, ép anh phiền lòng nóng nảy.
Anh nhớ tới bức tranh Bạc Minh Tâm tìm ra, Bạc Minh Thành nhìn đôi mắt Thẩm Thanh Ngọc lạnh như băng, sắc mặt cũng lạnh xuống: "Không phải cô rất thích tôi à, Thẩm Thanh Ngọc?"
Thẩm Thanh Ngọc khó khi ngơ ngác, cô thật không nghĩ tới, có một ngày thứ mình thích, thế mà lại biến thành con dao nhọn để Bạc Minh Thành đâm mình.
Không chút lưu tình nào, mỗi đao đều thấy máu.
Giỏi, thật sự rất giỏi!
Thẩm Thanh Ngọc nhìn, đột nhiên bật cười, chỉ là trong nụ cười không có ý cười, thậm chí mang theo vẻ mỉa mai: "Tôi thích rất nhiều thứ, cậu hai Bạc muốn biểu đạt cái gì?"
"Tranh."
Bạc Minh Thành đã nói một chữ như vậy, trong lúc nhất thời Thẩm Thanh Ngọc không kịp phản ứng: "Tranh gì?"
Nhưng mà vừa hỏi xong, Thẩm Thanh Ngọc kịp phản ứng.
Sắc mặt cô hơi đổi, không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt, cắn răng, đưa tay trực tiếp tát một cú lên mặt Bạc Minh Thành: "Bạc Minh Thành, anh thật sự khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn!"
Anh không né tránh, bàn tay Thẩm Thanh Ngọc cứ như vậy hung hăng đánh trên mặt Bạc Minh Thành, "Bốp" một tiếng trong đình viện thanh tĩnh xinh đẹp càng lộ ra đột ngột.
Thẩm Thanh Ngọc đứng ở đằng kia, toàn thân đều là ý lạnh, tay vừa mới đánh Bạc Minh Thành run lẩy bẩy.
Gió lạnh thổi qua, Thẩm Thanh Ngọc nhắm mắt lại, cô ép buộc mình tỉnh táo lại.
Lại mở mắt ra, trong mắt cô đã không còn phẫn nộ, chỉ còn lại sự bình tĩnh lạnh lùng: "Lúc còn trẻ sẽ phạm sai lầm, tuổi trẻ của tôi đã qua, cho nên tôi cũng từng phạm sai lầm. Đúng là tôi từng thích Bạc Minh Thành anh, nhưng không có nghĩa là bây giờ tôi còn thích anh."
Cô nói xong, dừng một chút: "Bức tranh kia là bốn năm trước tôi dự định tặng cho anh làm quà sinh nhật, nếu anh đã tìm được, cũng coi là vật quy nguyên chủ. Nhưng mà… "
"Đây không phải là thứ để anh đến nhục nhã tôi, Bạc Minh Thành!"
Cô nhìn anh, nói ra mỗi chữ mỗi câu.
Nói xong, Thẩm Thanh Ngọc nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải đã giúp cô lấy được điện thoại trở về, nhấc chân trực tiếp đi đến chỗ anh ta.
Chỉ là lúc đi qua bên cạnh Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc ngừng lại, hơi ngửa đầu nhìn anh: "Bạc Minh Thành, anh không nên ép tôi hận anh."
Cô không muốn hận bất kỳ ai, không đáng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT