Cô ấy cảm thấy mình không nên ở đây, hẳn phải ở dưới gầm bàn!
Lòng bàn tay người đàn ông mang theo chút nóng, dán trên trán, Thẩm Thanh Ngọc cảm giác ấm áp hơn.
Cô vừa nhìn chén cháo, không nghĩ tới Phó Ngọc Hải sẽ có động tác như vậy, nhưng đợi Thẩm Thanh Ngọc kịp phản ứng, đối phương đã thu tay lại, nhìn co nhướng mày nói một câu: "Hết sốt."
Phó Ngọc Hải nói xong, tự mình cũng ngồi xuống.
Trần Ánh Nguyệt ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thanh Ngọc, không nhịn được chậc một tiếng: "Cậu Phó, anh thật đúng là xem nơi đây thành nhà mình."
Phó Ngọc Hải nhìn Trần Ánh Nguyệt, không để ý trêu chọc trong lời nói của cô ấy chút nào: "Không phải cô Trần bảo tôi cứ tự nhiên sao?"
"..."
Tính sai, không nghĩ tới da mặt Phó Ngọc Hải dày như vậy.
Quả thật Thẩm Thanh Ngọc đói bụng, Phó Ngọc Hải và Trần Ánh Nguyệt nói chuyện, cô ở bên cạnh vừa ăn cháo vừa nghe.
Cuối cùng, thấy Trần Ánh Nguyệt nhìn mình, cô nở nụ cười: "Nhìn tớ làm gì?"
Trần Ánh Nguyệt hừ một tiếng, không nói tiếp.
Quả thật Phó Ngọc Hải biết cách nắm bắt, hôm qua đưa Thẩm Thanh Ngọc đi bệnh viện nấu cháo cho cô, hôm nay lại đưa bữa sáng tới, những hành vi này đã sớm vượt qua phạm vi bạn bè bình thường.
Mặc dù Thẩm Thanh Ngọc có lòng muốn nói rõ, nhưng đối phương ăn sáng xong, chỉ lưu một câu: "Nghỉ ngơi thật tốt, sớm ngày khôi phục, không quấy rầy hai người nữa."
Sau đó, người đã đi.
Thẩm Thanh Ngọc nhìn Phó Ngọc Hải trước mắt, trong lúc nhất thời, không tiện nói lời ra khỏi miệng.
Dù sao ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn..
Cô mím môi, đổi một câu: "Cảm ơn cậu Phó."
"Cảm ơn bằng miệng không có thành ý gì, thật sự muốn cảm ơn tôi, mời tôi ăn bữa cơm đi."
Anh ta nói xong, người chạy tới cửa, quay đầu nhìn cô, cặp mắt đào hoa cong cong: "Tôi chờ điện thoại của em."