Đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Ngọc gặp Lâm Mai Chi, dáng dấp Lâm Mai Chi và Lâm Mai Phương không hề giống, khuôn mặt Lâm Mai Phương tương đối quyến rũ, mà Lâm Mai Chi lại tương phản, khuôn mặt cô ta hình trứng ngỗng, rất ngọt ngào, là kiểu thiếu nữ trong sáng.

Nhìn thấy cô, hình như Lâm Mai Chi hơi căng thẳng: "Cô Thẩm."

Thẩm Thanh Ngọc nhìn cô ta, nở nụ cười nhàn nhạt: "Cô Lâm."

Sau khi Thẩm Thanh Ngọc nói xong, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải.

Cô không biết mình tới làm gì, hiện tại thân phận của cô, thật ra không thích hợp tới đây.

Phó Ngọc Hải ở bên cạnh nhìn Thẩm Thanh Ngọc, cặp mắt đào hoa cong cong: "Nhìn thấy không?"

Thẩm Thanh Ngọc không biết Phó Ngọc Hải chơi trò gì, nhưng Phó Ngọc Hải cũng không có ý định để cô hiểu, không đợi Thẩm Thanh Ngọc mở miệng, anh ta lại nói một câu: "Tôi đã nói rồi, kém hơn em mà."

Vừa nói ra câu này, người ở đây đều nghe rõ là chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng sắc mặt Lâm Mai Chi tái đi, Lâm Mai Phương đứng ở bên cạnh cô ta cũng không vui, trong mắt chứa phẫn nộ nhìn Thẩm Thanh Ngọc: "Cô Thẩm, nếu cô không có chuyện gì quan trọng, mời cô rời đi, chúng tôi không chào đón cô."

Thẩm Thanh Ngọc cũng không muốn ở lại, nhưng câu nói của Lâm Mai Phương khiến người ta rất khó chịu, đột nhiên cô không muốn đi: "Nếu như tôi có chuyện quan trọng thì sao?"

Dấu bàn tay trên mặt Lâm Mai Phương vẫn chưa hoàn toàn biến mất, bây giờ cô ta nhìn Thẩm Thanh Ngọc đều là tức giận, nhưng lời còn chưa nói ra miệng, Lâm Mai Chi đã đi lên trước ngăn cản ánh mắt Lâm Mai Phương, nhìn Thẩm Thanh Ngọc nở nụ cười dịu dàng: "Cô Thẩm có chuyện gì cần chúng tôi giúp một tay sao?"

Cái gọi là đưa tay không đánh mặt người cười, Lâm Mai Chi cười dịu dàng với cô như vậy, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Ngọc cũng dịu hơn: "Không phải cô Lâm muốn tôi tới sao?"

Có một số việc, cô lười nghĩ, nhưng không có nghĩa là cô ngu thật.

Cô và Bạc Minh Thành ly hôn cũng có hơn nửa năm, Bạc Minh Thành có niềm vui mới liên quan gì đến cô?

Cô không phải là niềm vui mới của Bạc Minh Thành, cũng không phải người yêu cũ của anh.

Thế nhưng trước đó không lâu tin đồn truyền ra hết lần này tới lần khác dính cô và Bạc Minh Thành lại cùng nhau, trước đó Thẩm Thanh Ngọc không biết đến sự tồn tại của một người như Lâm Mai Chi, bây giờ đã biết những chuyện này, hơi ngẫm lại cô cũng cần biết cho rõ ràng.

Huống chi lúc vừa mới tiến vào, Phó Ngọc Hải đã nói, có lẽ Lâm Mai Chi cũng đang chờ cô tìm tới cửa.

Nhưng làm Lâm Mai Chi thất vọng rồi, chờ nhiều ngày như vậy, hiện tại cô mới tìm tới cửa.

Nghe lời Thẩm Thanh Ngọc nói, sắc mặt Lâm Mai Chi hơi thay đổi, nhưng chỉ một chút, rất nhanh cô ta đã khôi phục lại: "Cô Thẩm, tôi nghe không hiểu lắm."

Thẩm Thanh Ngọc hơi nhíu mày lại: "Không sao, dù sao đợi chút nữa cô sẽ hiểu."

"Cô có ý gì, Thẩm Thanh Ngọc?"

Lúc này ngay cả xưng hô "Cô Thẩm" mà Lâm Mai Phương cũng không gọi, trực tiếp gọi "Thẩm Thanh Ngọc".

Thẩm Thanh Ngọc nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt rơi vào trên mặt của cô ta, đột nhiên cảm thấy hai chị em này cũng rất thú vị.

"Tôi không có ý gì, chỉ là cô hai Lâm về nước cũng đã một thời gian, nhưng dường như mọi người không biết."

Thẩm Thanh Ngọc nói trúng chỗ đau của Lâm Mai Chi, Lâm Mai Chi hơi cúi thấp đầu, sự dịu dàng trong đôi mắt đột nhiên lạnh xuống ở góc độ người khác không nhìn thấy.

Thẩm Thanh Ngọc cười nhạt nhìn cô ta: "Con người của tôi tương đối cố chấp, có một số việc vẫn muốn đáp án, đúng lúc buổi tối hôm nay rảnh, cho nên đến tìm đáp án."

Bạc Minh Thành làm ra chuyện độc ác như thế, bọn họ nghĩ như thế là xong sao?

Nếu dễ dàng bỏ qua như thế, Thẩm Thanh Ngọc cô như kẻ ngu bị bọn họ đùa bỡn xoay quanh ba năm thì tính là gì?

Thẩm Thanh Ngọc vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Thật sự chính là tình yêu đích thực, tới nhanh thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play