Tác giả: Lê Thanh Nhiên
Editor: Bao Tô Bà 🤭
###
Rất lâu về sau khi Tức Hi nhớ lại, nàng đã nghĩ, nói không chừng nàng là do bị người ta phun nước miếng đến cải tử hồi sinh.
Hiện tại, thế gian thái bình này chỉ có hai con đường thông thiên. Một là làm người thường, hai là người tu tiên. Làm người thường thì phải đọc sách thánh hiền, đi thi công danh, sau đó là dùng tài năng để tế thế cứu dân, vang danh sách sử. Tu tiên thì phải học tập thuật pháp, siêng năng tu luyện để đạt được trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên.
Nếu có ai đó chọn đi một con đường khác, hiển nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Nếu ai đó lựa chọn một lối đi riêng biệt, không chỉ khiến thanh danh bị tổn hại mà còn bị người đời căm ghét, sợ hãi.
Vì thế, khi tin tức lâu chủ của Huyền Mệnh lâu qua đời truyền ra, tất cả mọi người đều sôi nổi bàn tán, vui mừng ra mặt, vội vã đi báo tin vui nhất kể từ đầu xuân tới nay. Tin tức tốt làm người ta phấn chấn nhân tâm, tựa như họa lớn trong lòng họ đã được giải trừ, đến cơm cũng ăn được thêm hai bát.
Tổ tiên của lâu chủ Hòa Gia của Huyền Mệnh lâu thuộc dị tộc Miêu Cương. Hoà Gia thừa hưởng mệnh số tai tinh, điều khiển tai hoạ, chỉ cần nguyền rủa một tiếng là có thể khiến sinh linh đồ thán, tai hoạ hoành hành. Hòa Gia còn yêu tiền như mạng, lập Huyền Mệnh lâu xong thì bắt đầu dùng tai hoạ để làm ăn khởi nghiệp. Ai đưa đủ tiền thì sẽ giúp người đó giết người, thu một đám tội phạm truy nã của triều đình làm trợ thủ. Chục năm nay đã gây ra vô số tội ác chồng chất, từ bình dân đến tu sĩ đều cực kỳ thống hận.
Thiên Đạo rất công bằng. Việc Hòa Gia rủa chết cung chủ của Tinh Khanh cung đã khiến người người phẫn nộ. Nàng bị bách gia tiên môn cùng nhau thảo phạt giết chết, từ nay trên thế gian chẳng còn tai tinh. Quả là hả hê lòng người.
Đáng tiếc, mọi người lại chẳng hay vị Huỳnh Hoặc Tai Tinh này chỉ biến mất bảy ngày ngắn ngủi. Trong tiếng mắng chửi của mọi người, nàng hắt xì một cái tỉnh lại.
Tức Hi, cũng chính là "Hòa Gia" với ác danh truyền xa, nàng hắt xì không phải vì bị mọi người mắng, mà là bị mùi hương khói làm sặc. Trong tâm nàng còn đang nghĩ rõ ràng bản thân ở âm tào địa phủ, nào phải Tinh Khanh Cung đâu, sao mùi hương khói lại nồng đến thế? Trước mắt nàng tối đen, nhưng cũng không phải không có ánh sáng, hai mắt Tức Hi đau, đầu nàng cũng đau, bắt đầu chậm chạp nghĩ xem hiện tại đang là tình huống gì.
Ký ức cuối cùng của nàng là ngày hôm đó Huyền Mệnh lâu bị vô số tu sĩ bao vây, nhiều không đếm xuể. Nàng đứng trên mái nhà quan sát tình thế, nghĩ xem nên dùng địa đạo nào để chạy trốn, ai ngờ lại bị một mũi tên xuất hiện bất ngờ xuyên tim giết chết.
Lúc đó nam tử mặc bạch y đứng ở dưới lầu buông cung trong tay, mặt không biểu tình ngẩng đầu lên nhìn nàng. Tà dương lặn xuống như mang màu máu, vạt áo chàng bay phấp phới không dính bụi trần hệt như bảy năm về trước. Trước đây, khi chàng nở nụ cười mi mắt cong cong, rõ ràng đẹp đẽ đến thế.
Tức Hi cũng không biết lúc ấy trong lòng nàng có cảm giác gì, có lẽ là bị mũi tên kia đâm xuyên qua tim chưa kịp đau lòng đã rơi từ trên lầu xuống, mất đi ý thức.
Bất luận cảm thấy thế nào, nàng đều đã chết.
Trong lúc Tức Hi còn đang suy tư, màu đen trước mắt nàng bất chợt lọt vào một ít ánh sáng, là ánh sáng ấm áp từ ngọn nến. Lúc này Tức Hi mới hiểu ra, màu đen mà nàng trông thấy trước mắt là do chiếc khăn trùm đầu tạo thành.
Khi chiếc khăn được vén lên, ngoài ánh nến rơi vào trong mắt, còn có cả một đôi giày mềm màu đỏ thêu hoa văn ánh vàng cao ngang bắp chân, che mất một phần đường cong thon dài. Tiếp tục nhìn lên trên là hồng y thêu hoa văn đồng bộ, tới tay áo, rồi tới cần cổ trắng ngần, sau đó là khuôn mặt.
Đứng trước mặt Tức Hi là một nam tử xương mày cao, sống mũi thẳng, lông mày hướng về phía thái dương [1], đôi mắt hơi cụp xuống trông rất bình yên và dịu dàng. Dưới ánh trăng trong trẻo, khí chất của chàng như bạch ngọc tựa sen trắng. Nhưng hôn phục màu đỏ trên thân lại khiến chàng thêm phần quyến rũ, tuyệt sắc đến mức chẳng giống phàm nhân.
[1] Dáng lông mày dài hướng lên trên, về phía thái dương tạo cho người nhìn cảm giác sắc sảo, anh hùng.
Lúc ánh nến soi sáng, còn mơ hồ thấy được trên má phải của chàng có những đường vân bạc rất mảnh. Vân bạc chạy từ thái dương bên phải đi qua mí mắt đến tận dưới mắt, chỉ khi chàng chớp mắt mới có thể trông rõ toàn bộ.
Đó là tinh đồ [2] Nam Đẩu. [3]
[2] Tinh đồ: Bản vẽ một phần trời có sao trên một mặt phẳng.
[3] Sao Nam Đẩu còn gọi là Nam Đẩu tinh hoặc tên tiếng Trung Quốc đầy đủ Nam Đẩu lục tinh (南斗六星) là một mảng sao gồm sáu ngôi sao trên bầu trời Nam bán cầu. Hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái thùng, thìa và nằm ở hướng Nam.
Chàng gầy hơn bảy năm trước, cũng trưởng thành, tuấn tú hơn.
Tức Hi si mê một lát, sau đó lại sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Trên đời này có chuyện gì đáng sợ hơn việc nhìn thấy người vừa mới giết chết ngươi đứng ở trước mặt? Huống chi người này còn mặc hôn phục đang vén khăn voan của ngươi?
Nam tử trước mặt nàng là Thiên Cơ Tinh Quân Sư An của Tinh Khanh cung. Chàng không nói gì. Trong không gian an tĩnh, Tức Hi chỉ cảm thấy mờ mịt.
Cho nên... đây là tình huống nào đây, nàng nên nói gì đây?
Ha ha, trùng hợp quá huynh cũng chết rồi à? Tiễn pháp của huynh tiến bộ không ít nhỉ? Tại sao đôi ta lại mặc hôn phục gặp nhau ở âm tào địa phủ thế?
Mỗi một câu nói xẹt qua trong đầu đều khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tức Hi trấn định, quyết định bảo trì trầm mặc, lấy bất biến ứng vạn biến.
"Mong sư mẫu hãy nén bi thương."
Sư An vén khăn voan lên đặt xuống mép giường. Khi chàng mở miệng nói chuyện, giọng nói vang lên trầm ổn như tiếng đàn cổ.
Thanh âm đã lâu không nghe thấy làm Tức Hi hoảng hốt một lát, rồi nàng mới bắt được trọng điểm trong câu nói.
"Sư... sư mẫu?" Nàng khiếp sợ lặp lại một lần, sau đó lại bị giọng nói mềm mại mà mình phát ra doạ cho giật mình khiếp sợ.
Tức Hi cứng đờ quan sát bốn phía. Bài trí của nơi này quả nhiên là phong cách đơn giản lịch sự tao nhã của Tinh Khanh cung. Trên bàn đặt nến hỉ có một chiếc bài vị, trên bài vị viết cung chủ thứ bốn mươi bảy của Tinh Khanh Cung.
Mọi tiền căn hậu quả lập tức xoay chuyển trong đầu Tức Hi.
Lúc trước nghe nói cung chủ của Tinh Khanh cung từng trú tại mạt lăng của Tô gia. Tiểu thư Tô Ký Tịch của Tô gia đối với ông là nhất kiến chung tình, bất luận thế nào cũng phải gả cho ông. Cung chủ và thê tử là Thái Âm Tinh Quân vốn phu thê tình thâm, dù thê đã mất hai mươi năm vẫn chưa từng có ý định cưới người khác. Hiện giờ nữ nhi của ông và Tô Ký Tịch lại xấp xỉ tuổi nhau, tự nhiên là không chịu cưới nàng ấy. Nhưng tiền bối của Tô gia có ân với Tinh Khanh cung, Tô Ký Tịch thì một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, một mình bỏ nhà đi để theo đuổi cung chủ. Theo đuổi nửa năm, cuối cùng cung chủ đành phải đáp ứng hôn sự.
Hồi trước chuyện này cực kỳ ồn ào, Tức Hi cũng thấy hứng thú vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch. Không nghĩ tới cung chủ còn chưa kịp thành hôn đã qua đời, người xem kịch là nàng thì không biết tại sao lại bị đẩy lên sân khấu, còn chết trên sân khấu kịch đây.
Nàng thật sự oan quá mà, Đậu Nga vào tháng sáu tuyết bay [4] cũng chẳng oan bằng nàng.
[4] Liên quan tới "Đậu Nga oan" được viết bởi Quan Hán Khanh. Toàn bộ vở kịch kể về Đậu Nga, một góa phụ yếu đuối, bị một tên vô lại gài bẫy và bị quan lại đánh đập tới ngất xỉu. Trước khi bị hành quyết, Đậu Nga đầy đau buồn và phẫn nộ, đã lập ba lời thề: máu đổ trắng xóa, tuyết rơi vào tháng sáu, và ba năm hạn hán nghiêm trọng. Chắc chắn sự oan khuất của Đậu Nga khiến trời đất dậy sóng, sau đó ba lời thề lần lượt ứng nghiệm.
Tức Hi chần chờ nhìn về phía Sư An, nói: “Ta quá mức đau lòng nên gần đây có quên mất vài chuyện... Ta... ta tên là Tô Ký Tịch đúng không?”
Sư An hơi kinh ngạc ngước mắt, trong mắt chàng phản chiếu ánh sáng của ngọn nến: “Đó là tên của sư mẫu.”
“Cho nên một thân hôn phục này của ngươi là đang thay sư phụ bái đường thành thân với ta hả?”
“Đúng vậy.”
“Hôm nay là ngày mấy?”
“Ngày 8 tháng 9 năm Giáp Tý.”
Đây là ngày thứ bảy kể từ ngày nàng bị một mũi xuyên tim, cũng là sinh nhật 24 tuổi của nàng.
... Ông trời ơi, ta đây đã gây ra tội nghiệt gì mà vừa chết trong tay người của Tinh Khanh cung tu sĩ Tinh Quân lợi hại đến đâu thì người chết như đèn tắt, sao nàng lại lâm vào tình cảnh thế này đây?
[5] Thiên địa cương thường: chuyện bình thường trên đời.
Tình huống này làm Tức Hi nhất thời không biết nên vui vẻ hay là ưu thương. Tâm tình của nàng đang xoay mòng mòng giữa “sống lại biến thành ai cũng không thể biến thành Tô Ký Tịch” và “có thể sống lại còn kén cá chọn canh cái gì”. Mãi cho đến khi ánh mắt của nàng đặt vào khuôn mặt Sư An, nàng mới phát hiện ánh mắt Sư An có chút kỳ quái.
Chàng dường như đang nhìn nàng nhưng lại giống như không nhìn. Ánh nến lặng lẽ bập bùng ở đáy mắt chàng, đôi con ngươi giống như ngọc bích màu đen [6] được ngâm vào trong nước, đen nhánh.
[6] Hình dáng giống ngọc trai nhưng màu đen.
“Đôi mắt của ngươi sao vậy?” Những tâm tư rối rắm phức tạp lập tức bị Tức Hi ném ra sau đầu. Nàng vươn tay quơ quơ qua lại trước mặt Sư An.
Ánh mắt Sư An vẫn lù lù bất động, trái tim của Tức Hi cũng chìm xuống. Chàng mỉm cười đáp: “Mấy năm trước xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn nên bị mù.”
Ngữ khí bình thản không kiêu ngạo không nịnh bợ, tựa như đây chỉ là một chuyện hết sức tầm thường.
Tay Tức Hi vẫy vẫy trước mặt chàng lập tức cứng ngắc, giống không biết phải làm sao đành buông xuống.
Trước đây, đôi mắt của Sư An luôn dịu dàng như dòng nước, vừa sáng ngời lại sắc bén, có thể chính xác dùng kiếm cắt đứt cánh hoa đang bay, cũng có thể bắt được lỗi chính tả từ trong những dòng chữ nhỏ lít nhít của nàng, sao lại đột nhiên bị mù?
Nàng theo bản năng muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lời nói đến bên môi lại hoá thành trầm mặc.
Giả thiết, kẻ thù ra tay sát hại đang đứng ở trước mặt ngươi, hắn đối với ngươi không hề có chút phòng bị, hơn nữa hai mắt còn bị mù. Mà ngươi thì đúng lúc vác hai cân trang sức trên đâu, bên trong không thiếu vật sắc nhọn. Dựa theo kịch bản, có phải ngươi nên rút một trâm báo thù rửa hận, sau đó bỏ trốn mất dạng hay không?
Tức Hi không để ý rút xuống một cây trâm từ trên đầu, nàng nhìn chăm chú, sau đó lại hít một hơi thật sâu.
Má ơi, đây không phải là trân châu Nam Hải tốt nhất hay sao! Đây không phải là bạch ngọc đấy chứ! Còn tiên hạc sinh động như thật này nữa! Chắc chắn là mạ vàng!
Ánh mắt Tức Hi lấp lánh kim quang, tổ huấn của gia tộc vang lên trong đầu: “Có thù hay không, chuyên tâm kiếm tiền, ngợp trong vàng son, tiêu dao hồng trần.” Của hồi môn của Tô gia phong phú thế này, giờ nàng lại là sư mẫu, như vậy cuộc sống ở Tinh Khanh cung nhất định sẽ rất thoải mái. Quản người khác ba bảy hai mươi mốt làm gì, hưởng thụ xong rồi tính tiếp.
Nàng yên lặng cắm lại trâm lên trên đầu, hắng giọng nói: “Được rồi, sư mẫu của ngươi muốn đi nghỉ rồi, ngươi lui ra đi.”
Sư An hơi cúi đầu hành lễ, sau đó xoay người rời đi. Bóng dáng màu đỏ biến mất ở cửa, khẽ đóng cửa lại phát ra tiếng động "cạch cạch" rất khẽ. Một loạt hành động này vừa ưu nhã vừa thong dong. Nếu không phải mắt của chàng không có tiêu điểm, người khác hẳn sẽ rất khó phát hiện ra mắt chàng không nhìn thấy.
Hiện giờ hai mắt Sư An bị mù, có lẽ nàng có thể đánh thắng Sư An một lần nhỉ?
Nhưng mà cho dù nàng thắng, chẳng lẽ nàng có thể thật sự hạ thủ giết chàng được ư?
Tức Hi thở dài một tiếng, đứng dậy hoạt động gân cốt. Nàng đi đến bên cửa sổ, dùng một lực đẩy cánh cửa sổ ra. Ánh trăng xinh đẹp cứ thế tiến vào trong phòng.
Thật ra mọi người đều biết ác danh “Hòa Gia” là họ của Tức Hi. Họ của nàng được đặt theo họ cha, còn hai chữ Tức Hi là mẫu thân người Hán đặt cho. Chẳng qua Huỳnh Hoặc Tai Tinh có huyết thống đời đời tương truyền, lại không muốn lộ tên ra ngoài nên người đời đều gọi bọn họ là “Hòa Gia”. Lão Hòa Gia chết, Tiểu Hòa Gia kế thừa, đời này qua đời khác vô cùng vô tận, à không, rất có thể sẽ kết thúc ở đời của Tức Hi.
Nàng cúi đầu xuống, phát hiện trên cửa sổ có đàn kiến đang bò, chúng đang khiêng thi thể của một con ong vàng về ổ. Cả một góc trên cửa sổ chi chít các tuyến đường màu đen.
Tức Hi ghé lên bệ cửa nhìn đám kiến, nàng dùng ngón tay chấm vào bụi trên cửa sổ rồi vẽ phù chú, trong miệng thì thầm: “Thái Chiêu tại thượng, Huỳnh Hoặc có lệnh, lệnh chúng kiến các ngươi mất đi phương hướng trong vòng một khắc (15 phút), tốc ứng ngã chú [7].”
[7] Tốc ứng ngã chú: Nhanh chóng ứng nghiệm với lời chú của ta. {Ngã=> ta} (để vậy vì không biết nên thay thế nào cho hợp) ಥ‿ಥ
Tức Hi vừa dứt lời, đàn kiến đang ngay ngắn trật tự bắt đầu tách khỏi hàng đi lòng vòng tại chỗ. Tức Hi chống cằm kiên nhẫn chờ, một khắc sau chúng nó đã khôi phục lại trật tự ban đầu, tiếp tục nâng thi thể ong vàng về ổ.
Nếu có người biết ác đồ tiếng tăm lẫy lừng đáng ghé lên cửa sổ rủa đàn kiến không tìm thấy đường, nhất định phải mở rộng tầm mắt cho xem.
Tức Hi nhìn khung cảnh trước mắt, chỉ biết thở dài một hơi.
Được rồi, nàng vẫn là Huỳnh Hoặc Tai Tinh không thay đổi gì hết. Chẳng lẽ là bởi vì Hòa Gia bọn họ tuyệt hậu, không có người thừa kế nên Huỳnh Hoặc tinh bắt nàng sống dậy, tiếp tục chịu trách nhiệm tinh mệnh?
Tức Hi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, tập trung một lát cuối cùng cũng tìm được sao Huỳnh Hoặc. Nàng im lặng một hồi, sau đó từ từ nâng tay lên, cầm quyền hành lễ: “Có phải ngài lười quá rồi không hả? Đổi huyết mạch khác so với chết đi rồi hồi sinh thì khó khăn lắm hay sao?”
Sau đó lại tùy tiện vái một cái: “Đa tạ món quà sinh nhật, sau này vẫn mong được ngài tiếp tục quan tâm.”
###
Bổ sung chú thích:
[3] Nam Đẩu: Người Trung Quốc cổ đại xếp chòm sao này vào Nhị thập bát tú và theo thần thoại Trung Hoa, có 6 vị thần tương ứng với 6 ngôi sao chòm Nam Đẩu này, và gọi chung là Nam Đẩu tinh quân, hay là Nam Tào (đừng nhầm lẫn với sao Nam Tào) bao gồm Thất Sát tinh( hoặc Thất Sát tinh quân), Thiên Tướng tinh, Thiên Đồng tinh, Thiên Cơ tinh, Thiên Lương tinh, Thiên Phủ tinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT