Kỷ Thanh Ngọc nhìn kẹo bị đẩy trở về, nghiêm túc nhìn chằm chằm Kỷ Trạch hai giây, xác định nói: "Con gạt người!"

Kỷ Trạch:?

Kỷ Thanh Ngọc thở dài: "Rõ ràng con rất thích, người lớn luôn nói một đằng nghĩ một nẻo."

Kỷ Trạch: "..."

Anh giả vờ không nghe thấy câu nói này, tập trung tinh thần lái xe, rẽ một cái nhìn thấy phía trước có điểm không thích hợp.

"Hình như phía trước xảy ra tai nạn!"

Kỷ Trạch tranh thủ lái xe qua, bảo Kỷ Thanh Ngọc ở yên trên xe chờ đợi, còn mình xuống xe đi xem thử.

Vừa xuống xe thì nghe thấy có người kêu cứu mạng, anh đi qua, là một một chiếc xe ba bánh điện bị lật nghiêng, trên xe chằng mấy thùng giấy lớn.

Chủ xe là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, một chân bị kẹt ở dưới xe không ra được, người còn rất tỉnh táo nên vấn đề không quá lớn.

Kỷ Trạch vô thức đưa tay muốn thử xem có thể nâng xe ba bánh lên không, kết quả không nhúc nhích tí nào.

Anh gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi cấp cứu, trong lúc nhất thời không biết mình có thể làm cái gì, đành phải đứng ở một bên chờ đợi.

Trạng thái chủ xe vẫn ổn, nói cảm ơn anh: "Cảm ơn cậu nhé chàng trai, điện thoại di động của tôi đặt ở dưới đáy chỗ ngồi không lấy ra được, nơi này lại vắng, còn may mà gặp được cậu, bằng không không biết phải nằm bao lâu nữa."

Kỷ Trạch khô khan nói: "Không có gì, chú vẫn ổn chứ?"

Người đàn ông trung niên kia đau đến nỗi đổ mồ hôi trán nhưng giọng điệu vẫn rất lạc quan: "Lúc tôi rẽ bị nghiêng xe nên đè vào chân, xem chừng khả năng bị gãy chân rồi, chỗ khác ngược lại không làm sao."

Ông nhìn bốn phía chuyển dời sự chú ý, đột ngột hỏi: "Đó là con gái cậu à?"

Kỷ Trạch sững sờ, quay đầu, Kỷ Thanh Ngọc vốn ngồi đợi trên xe đi xuống, bước về phía bên này.

Anh lập tức đứng dậy, người đàn ông trung niên vội nói: "Mau đưa đứa bé lên xe đi, đừng để nó nhìn thấy cái này, coi chừng bị dọa."

Nhưng lúc ông nói chuyện này đã chậm, Kỷ Thanh Ngọc đã thấy ông.

Cô mở to hai mắt: "Tiểu Trạch, ông ấy bị kẹt bên dưới!"

Cô chạy bình bịch tới, ngồi xổm xuống đất, nói: "Chúng ta nhấc xe lên giúp ông ấy đi."

Kỷ Trạch còn chưa kịp nói chuyện, người đàn ông trung niên cười: "Xe của tôi nặng lắm, một người không nhấc nổi đâu. Vừa nãy chàng trai này đã thử rồi."

Kỷ Thanh Ngọc nghe vậy nhìn Kỷ Trạch một chút, Kỷ Trạch luôn cảm thấy, anh nhìn ra được vẻ khiếp sợ và chỉ tiếc rèn sắt không thành thép từ trong cái nhìn này.

Kỷ Thanh Ngọc xác thực có chuyện muốn nói, nhưng sư phụ từng nói, dạy dỗ con cháu nhà mình vẫn nên đóng cửa lại rồi nói.

Cho nên cô chỉ đành nói: "Có lẽ cách vừa rồi của thằng bé không đúng."

Cô nói xong, hai tay nhỏ nâng thân xe, vừa nhìn về phía Kỷ Trạch: "Tiểu Trạch?"

Kỷ Trạch: "..."

Mặc dù anh cũng không cảm thấy cộng thêm Kỷ Thanh Ngọc, hai người bọn họ sẽ có thể nhấc được xe ba bánh to chở một đống hàng hoá, nhưng vẫn làm theo lời Kỷ Thanh Ngọc nói ngồi xuống, hai tay dùng sức.

"..."

"Wtf!" Người đàn ông trung niên nhìn xe xích lô bị mạnh mẽ nâng lên một khoảng, trừng to mắt nhìn Kỷ Trạch, "Chàng trai, không phải, anh lớn, cậu trâu bò nha!"

Ông lấy tư duy của một người bình thường, vô thức bỏ qua cô bé đứng bên cạnh.

Ngoại trừ Kỷ Trạch, ai cũng sẽ không biết, vừa rồi chủ lực nâng chiếc xe hơn nửa tạ này thật ra là một đứa trẻ không đến ba tuổi.

Kỷ Trạch: "..."

Anh có chút hoài nghi cuộc đời, yên lặng nhìn Kỷ Thanh Ngọc một cái.

Vừa vặn Kỷ Thanh Ngọc cũng yên lặng nhìn anh một cái.

Chẳng biết tại sao, Kỷ Trạch bỗng nhiên sợ run cả người.

Cảnh sát giao thông và xe cứu thương đều tới rất nhanh, cảnh sát giao thông hỏi thăm Kỷ Trạch mấy vấn đề, biết được Kỷ Trạch chỉ đi ngang qua, bày tỏ khen ngợi hành vi của bọn họ.

Kỷ Trạch rất rõ ràng cảm giác được, lúc anh cảnh sát giao thông trẻ phụ trách ghi chép đối diện nghe chiếc xe trên mặt đất là anh tay không nâng lên, ánh mắt trong giấy phút đó đầy khiếp sợ.

Trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, cho nên người bình thường đều không nhấc nổi thứ đó.

Bên này không sao, Kỷ Trạch lập tức dẫn bà trẻ về nhà.

Lần này, người luôn im lặng trên xe biến thành Kỷ Thanh Ngọc.

Cô yên lặng nhìn đường xá phía trước ngẩn người, cảm xúc có vẻ rất thấp, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Về đến nhà, Kỷ Trạch mới hỏi cô: "Người sao thế, có phải vừa rồi trở về bị hù dọa không?"

Thực ra ngay cả chính anh cũng không thể nào tin lời này.

Kỷ Thanh Ngọc yên lặng lắc đầu.

Cô ngửa đầu nhìn Kỷ Trạch, lộ ra một biểu cảm đau lòng nhức óc, mở miệng nói những lời đã nhẫn nhịn một đường:

"Tiểu Trạch, con yếu ớt quá." Uổng công vóc dáng cao như vậy!

Kỷ Trạch: "..."

Vốn anh có hơi chột dạ, nhưng nghe thấy lời này cảm thấy mình bị xúc phạm: "Con yếu ớt chỗ nào chứ, con một tuần tập gym hai lần, còn có cơ bụng!"

Kỷ Thanh Ngọc không hiểu cái gì là tập gym, ngược lại biết cơ bụng là cái gì.

Cô kinh ngạc: "Thứ mà ai cũng có cũng đáng để con cố ý lấy ra nói?"

Kỷ Trạch: "..."

Chủ quan, quên tiểu tổ tông này là con cháu nhà võ tướng.

Miệng anh cứng rắn nói: "Người đừng lấy tình huống thời của người so sánh với hiện tại. Như con mới là người bình thường ở chỗ chúng con."

Bà trẻ luôn rất dễ nói chuyện lần này lại không dễ đuổi như vậy.

Cô vô cùng không đồng ý với thể chất của Kỷ Trạch bây giờ: "Không được, con cháu nhà họ Kỷ không thể thế này được. Từ ngày mai trở đi, buổi sáng con phải dậy cùng huấn luyện với ta."

Kỷ Trạch:?

Anh từ chối: "Hiếm khi con mới có một thời gian nghỉ ngơi, người không thể đối xử với con như vậy."

Nhưng lần này Kỷ Thanh Ngọc rất cố chấp, trong lòng cô, chuyện khác đều có thể dung túng, duy chỉ có chuyện này, làm người nhà họ Kỷ, thực sự không thể dễ dàng tha thứ.

Cô cũng không nói chuyện, chỉ trừng to mắt, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Kỷ Trạch.

Kỷ Trạch đã nhận ra quyết tâm của bà trẻ.

Anh im lặng giây lát, trong lòng cũng cảm thấy biểu hiện hôm nay của mình quả thật có chút mất mặt.

Anh nghĩ, một đứa bé có thể nhớ được bao lâu.

Anh dỗ dành trước, hai ngày nữa, nói không chừng cô sẽ quên mất.

Anh cảm thấy cách này khả thi, thế là gật đầu: "Được, vậy sáng mai con dậy sớm."

Anh cũng có chút tò mò: "Cao thủ võ học cổ đại các người, thật sự có thể vượt nóc băng tường như trong phim truyền hình sao?"

Kỷ Thanh Ngọc nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ: "Vượt nóc băng tường, người bình thường cũng có thể làm được."

Kỷ Trạch:?

Kỷ Thanh Ngọc: "Tu luyện nội công tới cực hạn, có thể phá nát hư không, nhảy ra luân hồi."

Kỷ Trạch:??

"Khoa trương như vậy sao?" Anh không tin, "Nếu lợi hại như thế, tại sao sách sử đều không ghi chép, hiện tại không để lại một chút truyền thừa nào?"

Kỷ Thanh Ngọc cũng mờ mịt: "Ta không biết."

Nhưng cô đúng là do sư phụ đưa tới.

Kỷ Trạch bị lời này khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, anh muốn hỏi rất nhiều thứ, nhưng Kỷ Thanh Ngọc thật sự quá nhỏ.

Dù cô thông minh từ nhỏ, cũng có rất nhiều thứ chưa từng tiếp xúc, thực sự không hỏi ra cái gì được.

Lúc này điện thoại của Kỷ Trạch vang lên.

Triệu Tiền Tôn nói với anh: "Tối nay cậu mang bà trẻ ra ngoài ăn cơm?"

Kỷ Trạch: "Ừm."

Triệu Tiền Tôn: "Có fan hâm mộ chụp được ảnh của cậu và bà trẻ, bây giờ bên ngoài bắt đầu lan truyền cậu bí mật kết hôn sinh con."

Kỷ Trạch nghiêm cẩn chỉ ra: "Năm nay tôi vừa đến tuổi pháp luật cho phép kết hôn, trên lý luận, không thể nào bí mật kết hôn sinh con được."

Triệu Tiền Tôn: "... Chẳng lẽ trọng điểm là cái này sao!"

Anh ta nói: "Tạm thời cậu không cần vội vã đáp lại, chờ nhiệt độ việc này cao thêm chút nữa lại ra mặt giải thích."

*

Có điều Kỷ Trạch và Triệu Tiền Tôn cũng không nghĩ tới, có người nhanh hơn bọn họ thay bọn họ tuyên truyền một đợt.

Sự việc bắt nguồn từ một tài khoản công chúng của cục công an địa phương.

Bảy giờ rưỡi sáng, tài khoản của cục công an địa phương đăng một bài viết. Trong bài viết là một đoạn video camera giám sát, cũng đính kèm một đoạn văn.

[8 giờ tối ngày 17, giao lộ Triều Dương một chiếc xe ba bánh chở hàng bất ngờ bị lật nghiêng, một chân của chủ xe họ Đoàn bị kẹt dưới xe... Chủ xe họ Kỷ đi ngang qua lập tức xuống xe giúp đỡ và gọi điện cho cảnh sát giao thông...]

Cuối cùng, tài khoản công chúng này bày tỏ khẳng định và khen ngợi hành vi của người họ Kỷ.

Trong đám người theo dõi tài khoản này vừa hay có fan hâm mộ của Kỷ Trạch.

Vốn Chu Diệu chỉ là buổi sáng thức dậy rửa mặt tùy tiện lướt xem một lượt, lúc thoát ra không hiểu sao cảm thấy người trong video giám sát có chút quen mắt.

Lại nhìn một chút, càng xem càng giống Kỷ Trạch, cô lập tức đem chia sẻ đường link này vào nhóm fan hâm mộ.

【Mọi người nhìn xem, đây có phải là Tiểu Trạch của chúng ta không?】

*

Lúc sự việc xảy ra, Kỷ Trạch đang chống lại ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của bà trẻ, ăn sáng ở trong nhà.

Thật ra vốn Kỷ Trạch cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi sự việc thật sự xảy ra, khi anh thật sự nhìn thấy, bản thân không chỉ sức lực kém một đứa trẻ ba tuổi, ngay cả thể lực cũng kém.

Cậu Cả Kỷ Trạch, vẫn là tự bế.

Tổ tiên nhà bọn họ đều là quái vật đúng không!?

Hôm nay trong khu chung cư có mấy ông bà tản bộ sáng sớm đều thấy, một bé con chạy bình bịch ở phía trước, một người đàn ông cao lớn như Kỷ Trạch nửa chết nửa sống đuổi theo phía sau.

Kỷ Trạch càng nghĩ càng thấy mất mặt.

Vốn Kỷ Thanh Ngọc còn hơi tức giận, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh lại mềm lòng.

Cô an ủi anh: "Con đừng ủ rũ, trẻ con nhà chúng ta đều bắt đầu luyện võ từ nhỏ. Mặc dù ta còn nhỏ, nhưng cha ta cũng từng khoe ta con năng khiếu bẩm sinh tốt. Mấy huynh trưởng của ta cũng không bằng ta, con kém ta là chuyện rất bình thường."

Kỷ Trạch: Cảm ơn, cũng không được an ủi đến.

Anh ủ rũ tiếp tục lướt thấy hot search của mình.

#Kỷ Trạch thấy việc nghĩa hăng hái làm#

#Kỷ Trạch hư hư thực thực bí mật kết hôn mang con gái ra ngoài#

#Đây là đại lực sĩ nhân gian nào!#

Thế anh mới biết, thì ra đoạn video giám sát tối hôm qua mình gặp chủ xe ba bánh bị đăng lên mạng.

Video giám sát cũng không phải là HD, nhưng con mắt của fan hâm mộ tinh tường cỡ nào?

Toàn bộ video được phân tích từng tấm, thân phận Kỷ Trạch được xác nhận, Kỷ Thanh Ngọc được anh dẫn theo bên cạnh tự nhiên gây ra sự chú ý.

[Không phải chứ? Con của Kỷ Trạch đã lớn như vậy cơ à?]

[Không có bằng chứng xin đừng nên tung tin đồn nhảm, dẫn trẻ con ra ngoài thì là bố con sao? Tôi thường xuyên dẫn trẻ con nhà họ hàng đi ra ngoài chơi, chẳng phải là đã sớm không đau làm mẹ mấy chục lần rồi?]

(Không đau làm mẹ 无痛当妈: có nghĩa là trực tiếp nhận nuôi con, tận hưởng sự dễ thương của đứa trẻ và niềm hạnh phúc khi được làm mẹ, mà không thực sự trải qua nỗi đau khi sinh con và nuôi nấng.)

[Fan hâm mộ cứ tẩy đi, hôm qua bạn tôi gặp được Kỷ Trạch, cậu ta mang theo đứa bé trong video đi ăn cơm, bạn của tôi nói, mặt cô bé kia y hệt Kỷ Trạch.]

[Chết cười, Kỷ fan mỗi ngày tung hô anh nhà mình là thẳng nam nhân gian, miễn dịch hoa đào, kết quả người ta có con luôn rồi.]

[Bây giờ Kỷ fan một bên tan nát cõi lòng, còn phải một bên lau nước mắt không chế bình luận cho chính chủ hì hì ha ha ]

[Người qua đường, không biết ngôi sao này, chỉ muốn biết, loại xe ba bánh còn chở hàng hoá kiểu này thật sự một người trưởng thành bình thường có thể nâng nổi sao?]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play