Một giờ sau.

Đêm khuya, hai người đàn ông nhà họ Kỷ, cộng thêm một tiểu tổ tông truyền thuyết đến từ Đại Đường xa xôi, ba người ngồi trên ghế sô pha trong nhà Kỷ Trạch.

Hai mặt nhìn nhau.

"Cháu, người..." Kỷ Hải Triều cân nhắc giọng điệu: "Thật sự đến từ Đại Đường?"

Kỷ Thanh Ngọc với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm trang gật đầu: "Sư phụ nói, ông ấy đã nói trước thân phận và lai lịch của ta cho mọi người rồi."

Cô nhìn Kỷ Hải Triều, hơi nghi hoặc một chút: "Ông là ai?"

Sư phụ chỉ cho cô xem mặt của Kỷ Trạch.

Bởi vì sư phụ nói, hậu bối tên Kỷ Trạch này liên kết số mệnh với cô, khả năng đưa cô đến bên anh thành công là lớn nhất.

Kỷ Hải Triều nói: "Con là bố Kỷ Trạch, Kỷ Hải Triều."

Kỷ Thanh Ngọc gật đầu, thay thân phận trưởng bối vào gọi: "Hải Triều."

Kỷ Hải Triều: "..."

Kỷ Trạch: Phụt!

Kỷ Thanh Ngọc lại nhìn về phía anh, xác nhận: "Con là Kỷ Trạch, đúng không?"

Kỷ Trạch gật đầu.

Chợt thấy cô bé mỉm cười với anh: "Tiểu Trạch."

Kỷ Trạch: "..."

Được rồi, anh biết dưới vẻ mặt phức tạp kia của bố anh rốt cuộc ẩn chứa tâm trạng quái lạ cỡ nào rồi. Truyện Truyện Teen

Biết thân phận của bọn họ, Kỷ Thanh Ngọc liền chuẩn bị giới thiệu bản thân.

Cô suy nghĩ một lát, nhảy xuống ghế sô pha, chạy lon ton đến bên tường, ôm cái hòm xinh đẹp đặt lên bàn trà.

Mở ra ngay trước mặt hai bố con.

Trong hòm bày mấy hộp gấm sắp xếp ngay ngắn.

Kỷ Thanh Ngọc lấy ra hai hộp gấm.

Cô nhìn bố con Kỷ Trạch, nói: "Ta tên Kỷ Thanh Ngọc, huynh trưởng Kỷ Huy Ngọc là tổ tiên của một chi các con."

Cô mở hai hộp gấm ra: "Các con là hậu bối nhà họ Kỷ ta, ta làm trưởng bối, lẽ ra nên chuẩn bị quà gặp mặt cho các con."

Trong giọng nới của Kỷ Thanh Ngọc còn có chút áy náy: "Chuyện xảy ra bất ngờ nên gia đình không có thời gian chuẩn bị quá nhiều thứ, các còn cầm tạm vậy."

Kỷ Trạch: "..."

Kỷ Hải Triều: "..."

Nhà bọn họ không thiếu tiền, tự nhiên cũng thấy nhiều đồ tốt.

Bên trong hai cái hộp nhỏ trước mặt, trước mặt Kỷ Trạch là một ngọc bội bóng loáng, chỉ nhìn độ bóng và trong suốt kia là biết không phải vật bình thường. Chiếc nhẫn ngọc màu trắng trước mặt Kỷ Hải Triều cũng giống như thế.

Ngọc có chất lượng cao đã hiếm có, huống hồ hai món đồ này, nếu không có gì ngoài ý muốn đều là đồ cổ từ nghìn năm trước.

Kỷ Thanh Ngọc không hề biết trong lòng hai hậu bối này đang suy nghĩ cái gì. Cô tặng quà gặp mặt xong lại lấy những hộp gấm còn lại ra, nhấn một cơ quan nhỏ.

Đồ vật trong hộp hiện ra.

Trong nháy mắt sáng chói loá mắt.

Hơn một nửa cái hòm này vậy mà là vàng thỏi chói rực.

Thật ra trong lòng Kỷ Thanh Ngọc không hề lo lắng.

Vốn cô cảm thấy có lẽ số vàng này đủ để bản thân tiêu xài một thời gian, nhưng đi vào trong nhà con cháu đời thứ bảy mươi sáu của huynh trưởng, cô thấy rất nhiều đồ vật chưa được thấy bao giờ.

Căn nhà không rõ chất liệu gì, ánh đèn còn sáng chói hơn dạ minh châu cực lớn, bức tường có thể chứa người, tấm gương có thể soi rõ dáng vẻ của mình...

Tiểu tổ tông âm thầm sầu lo trong lòng, hối hận không mang nhiều đồ đáng tiền đến.

Cô vừa nghĩ, vừa quan sát vẻ mặt của hai hậu bối.

Hai bố con Kỷ Trạch... Tất nhiên không có vẻ mặt gì.

Thực sự là bị đập vào mặt đột ngột không kịp chuẩn bị.

Kỷ Hải Triều sắp xếp lại suy nghĩ, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiểu tổ tông trước mặt nói: "Số vàng này coi như tiền tiêu xài của ta... Nếu như không đủ..."

Kỷ Thanh Ngọc khó xử suy tư một hồi lâu, xót xa mở miệng: "Về sau mỗi bữa các con cho ta ăn ít một chút là được!"

Hai người đối diện vẫn không nói chuyện.

Kỷ Thanh Ngọc bối rối.

Cô hơi khiếp sợ thầm nghĩ: Chẳng lẽ như thế mà bọn họ cũng không chịu đồng ý sao?

Nhìn bộ dạng của bọn họ cũng không giống cuộc sống cơ cực. Con cháu nhà họ Kỷ bọn họ bây giờ đã keo kiệt thế này rồi ư?

Kỷ Thanh Ngọc cảm thấy hơi tủi thân.

Tuy nói cô thông minh từ bé, nhưng dù thông minh cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi. Cảm xúc tủi thân vừa trào dâng thì không ngăn được.

Đợi đến khi Kỷ Trạch kịp phản ứng lại thì thấy hai mắt tiểu tổ tông đỏ ửng giả vờ bình tĩnh, trong mắt to chứa đầy nước mắt, lại bướng bỉnh không chịu rơi xuống.

Anh kinh ngạc nói: "Người sao thế?"

Kỷ Thanh Ngọc mếu môi, cố gắng ngăn nước mắt lại, vô cùng kiên cường: "Sư phụ nói, dù sao ta cũng không trở về được nữa rồi. Ta là tiểu tổ tông nhà họ Kỷ các con, cho dù vàng của ta không đủ, các con, các con cũng nhất định phải hiếu thảo với ta!"

Kỷ Trạch mờ mịt giây lát mới ý thức được, có lẽ tiểu tổ tông trước mặt đã hiểu lầm cái gì đó.

Anh ho một tiếng, đẩy cái hòm chói mù mắt về phía Kỷ Thanh Ngọc.

Kỷ Hải Triều khách sáo mở miệng: "Người lo lắng quá. Người là tiền... bối của nhà họ Kỷ chúng ta, phụ trách chăm sóc người là nghĩa vụ chúng con nên làm. Số vàng này rất giá trị, người vẫn nên cất kỹ đi thì hơn."

Kỷ Trạch cũng gật đầu liên tục: "Đúng vậy, mặc dù nhà chúng con không phải gia đình giàu có gì lắm nhưng cũng không thiếu tiền."

Khỏi cần phải nói, chỉ dựa vào ông cụ đã mất nhiều năm cố ý báo mộng bảo bọn họ chăm sóc, người nhà họ Kỷ khẳng định phải chăm sóc Kỷ Thanh Ngọc chu đáo.

Hai mắt Kỷ Thanh Ngọc lập tức phát sáng: "Thật sao?"

Hai bố con cho câu trả lời khẳng định.

Cô bé lập tức cười vui vẻ.

Tuổi cô không lớn lắm, trước đó tinh thần lại luôn căng thẳng, vừa thả lòng thì bắt đầu buồn ngủ.

Thấy đầu cô gật gà gật gù, Kỷ Trạch hơi ngập ngừng, hỏi cô: "Người buồn ngủ hả? Đi lên giường ngủ nhé?"

Kỷ Thanh Ngọc đã mơ hồ. Cô nhìn thoáng qua, trước mặt là Kỷ Trạch, người sư phụ nói có thể tin tưởng, cô thả lỏng gật đầu.

Kỷ Trạch chưa từng chăm sóc trẻ con, Kỷ Hải Triều lại càng không cần phải nói.

Trong nhà cũng không có đồ dùng của trẻ con, Kỷ Trạch chỉ có thể ôm cô bé từ sô pha dậy, cởi giày ra, đặt nằm nghiêng trên giường rồi đắp chăn cho cô.

"Muộn quá rồi, tạm thời ngủ một đêm đã." Trong lòng của anh cũng rất loạn, "Ngày mai lại nói."

Lúc cô bé nằm lên giường mở mắt ra dụi dụi, nhìn anh một cái.

Kỷ Trạch hiếm khi chu đáo một lần, hỏi cô: "Có sợ không? Có cần để đèn không?"

Kỷ Thanh Ngọc lắc đầu, cẩn thận lấy một thứ từ trong vạt áo ra. Đó là một hạt châu màu xanh lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn, bên trên xâu một dây chuyền tinh tế treo trên cổ cô bé.

"Bảo bối sự phụ cho ta, nỗi sợ hãi của ta đều bị giam ở trong này. Ta không sợ."

Lời này bị Kỷ Trạch xem như phát ngôn ngây thơ của trẻ con, nếu Kỷ Thanh Ngọc không sợ, anh bèn tắt đèn, khép hờ cửa và đi ra ngoài.

Kỷ Hải Triều vẫn ngồi ở trên sô pha.

Kỷ Trạch ngồi xuống đối diện ông, nhìn cái hòm trước mắt, chỉ cảm thấy mọi chuyện hoang đường và ly kỳ.

Hai người đều không hề buồn ngủ, Kỷ Trạch hỏi bố anh: "Chuyện này, làm sao bây giờ?"

Kỷ Hải Triều không hổ là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm, lúc này đã dần dần khôi phục tỉnh táo: "Coi như nhận nuôi một đứa trẻ đi. Ngày mai bố dẫn con bé về nhà, bảo Văn Lệ mua cho con bé ít đồ, làm giấy khai sinh, căn cước các thứ. Còn thân phận của đứa bé này..."

Cuối cùng hai người vẫn quyết định giấu giếm, chỉ nói Kỷ Thanh Ngọc là họ hàng xa của nhà họ Kỷ, gia đình không ai chăm sóc nên bọn họ nhận nuôi chăm sóc.

Dù sao thân phận thật của Kỷ Thanh Ngọc nghe thực sự quá ly kỳ, hơn nữa, nếu lộ ra ngoài cũng không tốt với cô.

*

Đêm này Kỷ Thanh Ngọc ngủ rất ngon, bởi vì tinh thần hôm qua tốn quá nhiều sức nên lúc tỉnh cũng không còn sớm.

Mở mắt nhìn thấy trần nhà bằng phẳng màu trắng, cô còn có chút choáng váng. Qua một hồi lâu, Kỷ Thanh Ngọc mới nhớ ra, ờ, mình đã không còn ở Đại Đường, không ở núi Long Nha nữa rồi.

Nơi này là rất rất lâu về sau, không có Đại Đường, cũng không có mấy người sư phụ và cha mẹ.

Mọi thứ đều lạ lẫm làm người ta sợ hãi.

Kỷ Thanh Ngọc hơi buồn, nhưng rất nhanh, hạt châu màu xanh trên cổ loé sáng, cảm xúc buồn bã và sợ hãi tựa như bị một đôi tay dịu dàng phẩy đi.

Cô bắt đầu nghĩ đến vài chuyện thú vị: Ví dụ như hậu bối của cô - Kỷ Trạch, trông anh rất đẹp trai, lần đầu tiên cô nhìn thấy đã rất thích.

Ví dụ như Hải Triều, trông hơi hung dữ, không dễ thân thiết nhưng rất hiếu thảo, con người cũng không tệ.

Ví dụ như thế giới này, có rất nhiều thứ thần kỳ, cô tràn ngập tò mò với mọi thứ.

Ánh mắt của cô nhìn một vòng, leo xuống giường, thử kéo cửa phòng khép hờ ra.

"Tiểu Trạch?"

Kỷ Trạch nằm trên sô pha chợp mắt nghỉ ngơi mở mắt, nháy mắt nhìn thấy Kỷ Thanh Ngọc, thầm thở dài thườn thượt.

Anh một đêm không ngủ, lúc nhắm mắt lại thật ra còn thầm nghĩ, có thể nào tiểu tổ tông tên Kỷ Thanh Ngọc chỉ là một giấc mơ của mình, hoặc là một ảo tưởng ly kỳ thôi.

Nhưng sự thật hiển nhiên không phải.

"Chào buổi sáng." Anh nhìn thấy cô bé không xỏ giày, lục một đôi dép bông đi trong nhà cho cô.

"Con bảo người mua một chút đồ dùng hàng ngày và bữa sáng cho người rồi, sẽ đưa tới ngay thôi."

Đôi dép kia là dép lê size nam trưởng thành, Kỷ Thanh Ngọc đi hơi vất vả, dứt khoát ngồi khoanh chân trên sô pha.

"Hải Triều đâu?" Cô không thấy một người khác.

Kỷ Trạch nghe thấy xưng hô này lập tức buồn cười: "Công ty có việc, ông ấy đi xử lý rồi."

Thấy khuôn mặt cô bé trước mặt có vẻ mờ mịt, Kỷ Trạch nghĩ ngợi, nói: "Ông ấy có công việc của mình, ừm, chức vị, mỗi ngày phải đi kiếm tiền nuôi gia đình. Người hiểu không?"

"À." Kỷ Thanh Ngọc gật đầu, "Ta biết. Giống như cha ta là đại tướng quân, chức vị của ông chính là đại tướng quân."

"Cũng gần như thế." Kỷ Trạch thuận miệng nói, điện thoại nhận được tin nhắn của trợ lý.

[Anh Kỷ, em vào thang máy rồi, sắp đến nhà anh đây.]

Trong tay An Nhạc xách hai cái túi lớn, một túi là bữa sáng, còn có một túi, là đồ dùng của trẻ con?

Sáng sớm, anh ta nhận được cuộc gọi của Kỷ Trạch bảo anh ta mua một đống đồ.

An Nhạc không thể hiểu được: Bữa sáng anh ta có thể hiểu được, thế nhưng bàn chải đánh răng, khăn mặt, quần áo, giày dép trẻ con, đây là cái quỷ gì?

Nhưng mà không hiểu thì không hiểu, làm một trợ lý chuyên nghiệp, anh ta vẫn đi dạo mấy cửa hàng, mua đủ đồ dùng từ A đến Z của trẻ con dựa theo dặn dò của Kỷ Trạch.

An Nhạc biết mật mã nhà Ngu Trạch nên anh ta trực tiếp mở cửa xách đồ đi vào, vừa cười nói: "Anh Kỷ, hiếm khi thấy anh nghỉ ngơi dậy sớm như vậy..."

Anh ta nhìn Kỷ Thanh Ngọc ngồi khoanh chân trên sô pha, những lời chưa nói nghẹn lại trong miệng.

Triệu Tiền Tôn đằng sau anh ta ngó đầu ra, cũng nhìn thấy cô bé xinh xắn ngồi trên sô pha.

Anh ta chuẩn bị đến mắng chửi người, nhưng đối diện cặp mắt to xinh đẹp quen thuộc, giống hệt người nào đó thì ý định gì cũng quên sạch.

Nhìn Kỷ Thanh Ngọc, lại nhìn Kỷ Trạch, Triệu Tiền Tôn há to miệng, chỉ vào Kỷ Trạch, giọng điệu thậm chí hơi run rẩy: "Kỷ Trạch, đây là ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play