Kỷ Trạch nghĩ, nếu như trời cao có thể cho anh một cơ hội làm lại, anh tuyệt đối sẽ không lắm miệng đi hỏi Kỷ Thanh Ngọc.
Bên trên khu bình luận trực tiếp cười điên rồi:
[Chất vấn đến từ bà trẻ]
[Tiểu Trạch, sao con yếu thế hả 😁]
[Tiểu Trạch, sao con vẫn yếu ớt thế hả (đầu chó)]
[Truyền xuống, bà trẻ nói Tiểu Trạch yếu ớt quá]
[Truyền xuống, Tiểu Trạch không được]
[Mười năm sau Kỷ Trạch nhớ lại chuyện này vẫn hối hận đến mức ăn không ngon miệng]
[Bé cưng ơi, trên người mấy đứa đều đeo mic đó, dù giọng nhóc có nhỏ thì chúng tôi vẫn có thể nghe được nhé]
Kỷ Trạch che mặt, không muốn nói tiếp.
Bà trẻ cho rằng anh bị đả kích, thanh minh cho bản thân: "Lúc đầu ta không muốn nói, là con muốn ta nói mà."
Hai người đều không cử động, thuyền tự nhiên cũng dừng rung lắc.
Ngạn Thanh Thanh cách bọn họ không xa không nghe thấy đối thoại của bọn họ, chỉ thấy Kỷ Trạch bỗng nhiên đưa tay che mặt, không biết bị làm sao, nghi ngờ nói: "Thầy Kỷ Trạch, hai người sao thế?"
Lúc này Kỷ Trạch không muốn nói chuyện, thậm chí ước gì có thể nhảy xuống nước biến mất.
Kỷ Thanh Ngọc nghe vậy, mở miệng thay anh: "Nó mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Kỷ Trạch: "..."
[Ha ha ha ha giờ phút này cuối cùng tôi cũng hiểu, "giết người không thấy máu" mà Tiểu Trạch nói có hàm nghĩa gì]
[Trái tim Tiểu Trạch vốn chồng chất vết thương lại bị đâm thêm một nhát]
Ngạn Thanh Thanh nghe thế sững sờ, lập tức ngượng ngùng mở miệng: "Vậy nếu không chúng ta tháo dây ra, cũng sắp tới nơi rồi, chúng tôi có thể từ từ chèo qua đó."
Vừa dứt lời, Kỷ Trạch thả tay xuống, mặt không biểu cảm: "Không cần, thật ra tôi cũng không mệt lắm."
Ngạn Thanh Thanh nhìn vẻ mặt của anh, cũng không hiểu tại sao đối phương không vui, cẩn thận nói: "Chúng tôi tự chèo thôi."
Kỷ Trạch không thèm nhìn cô ta, cúi đầu ra sức chèo thuyền.
Vẻ mặt Ngạn Thanh Thanh mờ mịt.
Phần mờ mịt này kéo dài đến khi thuyền nhỏ của bọn họ cập bờ, bọn họ xuống thuyền, đứng trên bờ chờ mấy người Trình Ngạo và Ôn Nguyên Nguyên tới nơi.
Sau khi Kỷ Trạch lên bờ thì bình tĩnh đứng ở một bên, nhưng toàn thân đều toả ra hơi thở "tâm trạng không tốt chớ động vào ông đây".
Kỷ Thanh Ngọc đứng ở bên cạnh anh, ngửa đầu không hiểu nhìn anh vài lần.
Kỷ Trạch biết bà trẻ liên tục nhìn mình, tạm thời không muốn để ý đến cô.
Anh cũng không quá tức giận, có thể giận gì một đứa trẻ ba tuổi chứ?
Anh đang tự bế.
Mặc dù phần lớn thời gian anh đều không để ý đến ánh mắt của người ngoài. Nhưng dù sao đi nữa, anh cũng là ngôi sao đỉnh lưu, thần tượng của giới trẻ, vẫn nên có chút vỏ bọc thần tượng.
Nhưng mà lúc này...
Mặc dù biết hơn nửa khán giả sẽ không coi lời nói của một đứa trẻ là thật, nhưng anh có thể xác định một trăm phần trăm cái mác "Kỷ Trạch quá yếu ớt" sẽ mãi mãi làm bạn bên cạnh anh.
Nghĩ đến đây, Kỷ Trạch chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, biểu cảm bình tĩnh gần như nứt vụn.
Anh lại tiếp tục hối hận, tại sao mình lại tin vào lời xàm xí của Triệu Tiền Tôn đồng ý tham gia chương trình này.
Kỳ thực Kỷ Trạch là một người nhìn rất thoáng, vốn dĩ lúc này anh tự bế, tự bức bối một lát là ổn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này, Ngạn Thanh Thanh cảm thấy trong chương trình, hai bên đứng lúng túng thế này không tốt lắm, hơn nữa vừa rồi cô ta thấy cảm xúc của Kỷ Trạch không ổn lắm nên muốn tới quan tâm một chút.
Cô ta dẫn theo Ngạn Manh Manh đi tới, chào hỏi Kỷ Trạch.
"Thầy Kỷ Trạch, lúc nãy thật sự cảm ơn hai người, bằng không không biết khi nào tôi với Manh Manh mới lên bờ nữa."
Kỷ Trạch liếc cô ta một cái, cứng rắn nói: "Là Kỷ Thanh Ngọc nói muốn giúp hai người, cô cảm ơn nhầm người rồi."
Ngạn Thanh Thanh cười nói: "Tất nhiên cũng phải cảm ơn Tiểu Thanh Ngọc, nhưng mà chủ yếu là thầy Kỷ Trạch ra sức. Tôi nghe Tiểu Thanh Ngọc nói, anh rất mệt nhưng vẫn không bỏ lại chúng tôi."
Kỷ Trạch: "..."
[Douma Ngạn Thanh Thanh tôi xin cô chớ nói chuyện, trái tim Tiểu Trạch sắp bị đâm thủng rồi]
[Có phải Kỷ Trạch tức giận không? Không đến mức thế chứ, lời nói vô tâm của trẻ con, đàn ông đàn ang mà không có chút bao dung gì cả?]
[Tiểu Trạch không giống tức giận, cậu ấy tức giận không dễ nói chuyện vậy đâu. Tôi cảm thấy cậu ấy đang mất mặt thì có.]
[Kỷ Trạch: Từ giờ phút, tôi không muốn tiếp tục nghe thấy hai chữ "mệt mỏi" trong cuộc đời mình nữa]
[Tôi cảm thấy mặt của Tiểu Trạch nhà chúng ta sắp tái mét rồi ha ha ha]
Đối phương đến nói cảm ơn cũng không tiện làm mặt lạnh, Kỷ Trạch khách sáo một câu: "Mọi người cùng nhau tham gia chương trình, giúp đỡ nhau là việc nên làm."
Ngạn Thanh Thanh nghe vậy cúi đầu cười một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ kéo em gái: "Nào, Manh Manh, cảm ơn thầy Kỷ Trạch quan tâm. Lúc trước chị và thầy Kỷ Trạch cùng quay phim trong một đoàn phim, thầy Kỷ Trạch đã giúp đỡ chị rất nhiều."
[Cùng quay phim? Tiểu Trạch và Ngạn Thanh Thanh quen biết?]
[Chắc "Như Mộng Lệnh", Tiểu Trạch diễn nam số hai, Ngạn Thanh Thanh diễn một nữ phụ]
[Là bộ phim lan truyền tin đồn Kỷ Trạch đánh người?]
[Đằng trước, đánh người là lời đồn, vốn không có chứng cứ, cảm ơn]
[Tôi cảm thấy Tiểu Trạch không giống người sẽ đánh người, rõ ràng là một cậu chàng trong nóng ngoài lạnh, mạnh miệng mềm lòng mà]
[Cái gì, không phải Tiểu Trạch yếu ớt lắm sao? Làm sao có thể đánh người chứ?]
[Chỉ có tôi cảm thấy, Tiểu Trạch và Ngạn Thanh Thanh hình như đẩy thuyền được đó]
Nghe thấy Ngạn Thanh Thanh nhắc đến chuyện quay phim trong đoàn, Kỷ Trạch cười như không cười nhìn cô ta một cái.
Đúng lúc Ngạn Manh Manh mở miệng: "Cảm ơn thầy Kỷ Trạch."
Anh thản nhiên nói: "Không cần, đổi lại là khách quý khác, chúng tôi cũng sẽ hỗ trợ."
Ngạn Manh Manh lại nhìn về phía Kỷ Thanh Ngọc, trên mặt lộ ra ý cười vui vẻ, vẻ mặt cũng hân hoan không ít: "Thanh Ngọc, cảm ơn cậu!"
Rất hiển nhiên, cô bé thoải mái đối mặt với Kỷ Thanh Ngọc hơn Kỷ Trạch rất nhiều.
Bà trẻ thận trọng nói: "Không cần khách sáo."
Cô còn nhỏ, không hiểu đường ngang ngõ dọc của người lớn. Nhưng cô biết Tiểu Trạch và Ngạn Thanh Thanh có khúc mắc, hơn nữa, lời nói và cử chỉ của Ngạn Thanh Thanh đều khiến cô cảm thấy là lạ.
Bản năng của trẻ con khiến cô quyết định không nên quá thân thiết với hai chị em này.
Trong lúc nói chuyện, cuối cùng nhóm khách quý thứ ba cũng đến.
Là Trình Ngạo và Trình Lộc Minh.
Trình Lộc Minh được bố đỡ lên bờ, đôi mắt to sáng ngời có thần nhìn chằm chằm bên này, chạy vèo như một cơn gió đến bên này, ánh mắt đầy sùng bái nhìn Kỷ Trạch: "Anh Kỷ Trạch, anh giỏi quá!"
Trình Ngạo theo sát phía sau, bất đắc dĩ: "Lộc Minh nhìn hai người chèo thuyền, trên đường đi không biết nhắc với tôi bao nhiêu lần."
Đối diện ánh mắt sùng bái của cậu bé, Kỷ Trạch hơi chột dạ.
Anh ăn ngay nói thật: "Thật ra, Kỷ Thanh Ngọc ra sức khá nhiều."
Đáng tiếc nói thật không ai tin, Trình Lộc Minh tiếp tục dùng ánh mắt sáng ngời có thần mà nhìn chằm chằm vào anh, mong đợi nói: "Anh Kỷ Trạch, anh có thể dạy em chèo thuyền không ạ?"
Trong thế giới của bé trai sáu tuổi, thuyền lam nhỏ như kiếm sắc phá sóng nước vừa rồi quả thực vô cùng ngầu.
Kỷ Trạch lạnh lùng từ chối cậu: "Không thể."
Trình Lộc Minh mờ mịt: "Vì sao ạ?"
Kỷ Trạch kiên định nói: "Đời này anh không muốn chèo thuyền nữa."
Trình Lộc Minh:?
Trình Ngạo lơ ngơ:?
Chị em họ Ngạn cũng lơ ngơ:?
Chỉ có khán giả thấy vui vẻ.
[Ha ha ha Tiểu Trạch đau khổ]
[Tối nay Tiểu Trạch đi ngủ nhấc chăn lên, bên trong toàn thuyền lam nhỏ và con yếu ớt quá rồi]
[Rõ ràng là anh đẹp trai lạnh lùng, vì sao tôi lại có ảo giác anh ấy ngơ ngơ thế nào ý?]
Trình Lộc Minh hiển nhiên rất thất vọng, nhưng cũng không nói cái gì, chỉ là giọng nói ỉu xìu không ít: "Dạ."
Xa xa truyền đến tiếng la đầy sức sống của Ôn Nguyên Nguyên: "Này... Chúng tôi tới rồi!"
Còn cách mấy chục mét, thuyền nhỏ màu vàng chầm chậm trôi đến bên này.
Trên đường Ôn Nguyên Nguyên tốn không ít sức, nhưng hai mẹ con rất lạc quan, thấy mình tới cuối cùng cũng không gấp gáp.
Dựa theo lời nói của Ôn Nguyên Nguyên: "Cho dù tôi không chèo được, chẳng lẽ ekip chương trình thật sự có thể bắt chúng tôi lênh bênh trên biển một đêm ư?"
Huống chi, về sau cô dần nắm được bí quyết, thuyền nhỏ màu vàng cũng đi ra hình ra dáng.
Kỷ Thanh Ngọc nhìn bọn họ tới, chạy ton ton tới ven bờ đợi hai người.
Thấy cô như thế, Ngạn Thanh Thanh không để lại dấu vết khẽ đẩy em gái một cái.
Ngạn Manh Manh quay đầu nhìn chị gái, Ngạn Thanh Thanh nháy mắt về phía bên kia, Ngạn Manh Manh ngoan ngoãn theo sát Kỷ Thanh Ngọc, chạy đến đợi ở bến thuyền.
Bởi vì ống kính chủ yếu ở phía Ôn Nguyên Nguyên, khán giả không chú ý tới hành động nhỏ giữa hai người.
Trình Lộc Minh nhìn hai bạn nhỏ đều chạy tới đợi, gãi gãi đầu, nói với Trình Ngạo: "Bố ơi, con cũng qua đó đón Lộ Dịch nhé."
Trình Ngạo xoa đầu cậu: "Đi đi."
Thế là Trình Lộc Minh cũng chạy tới, ba bạn nhỏ đứng thành hàng ở đó đợi tiểu đồng bọn cuối cùng của chúng đến.
[Chụp màn hình, chụp màn hình, ba bạn nhỏ dễ thương quá]
[Chờ bạn nhỏ bị tụt đằng sau, cảnh này hữu ái quá]
[Lạ ghê, rõ ràng bà trẻ là đứa nhỏ nhất, vì sao tôi luôn cảm thất con bé giống đứa cầm đầu nhỉ]
[Chắc do vai vế cao]
"Ôi." Ôn Nguyên Nguyên được nhân viên công tác giúp đỡ xuống thuyền, trong nháy mắt đặt chân lên đất liền, cô thở phào một hơi thật dài, "Xem như đến rồi, mệt chết tôi mất."
Cô nhìn ba bạn nhỏ đứng thành hàng, vui vẻ: "Tới đón tôi hả?"
Kỷ Thanh Ngọc nghiêm túc bổ sung: "Còn có Lộ Dịch."
Ôn Nguyên Nguyên rất thích Kỷ Thanh Ngọc, ai không thích trẻ con sinh đẹp lại thông minh chứ?
Cô cố ý trêu ghẹo, tỏ vẻ thất vọng: "Cho nên thật ra là tới đón Lộ Dịch, căn bản không quan tâm đến tôi đúng không. Ôi, khó chịu quá."
Kỷ Thanh Ngọc mở to hai mắt, rất khiếp sợ: "Cô là mẹ Lộ Dịch, cô cũng lớn vậy rồi, còn ghen với trẻ con sao?"
Cô quay đầu nhìn cậu bạn nhỏ của mình, tỏ vẻ "có người mẹ không hiểu chuyện như vậy, cậu vất vả rồi".
Cái nhìn này chọc Ôn Nguyên Nguyên cười to, trực tiếp xoay người ôm lấy cô, bất ngờ hôn một cái: "Sao nhóc lại đáng yêu thế này hả!"
Bị người phụ nữ dịu dàng thơm ngát ôm chặt, cả người bà trẻ rất ít khi được đối xử thân thiết và trực tiếp như thế đỏ bừng.
Cô ngượng ngùng che mặt, trong mắt lại sáng lấp lánh, lén nhìn Ôn Nguyên Nguyên qua kẽ tay.
Dáng vẻ này quả thực sắp làm tan chảy trái tim của Ôn Nguyên Nguyên.
Cô lại hôn cái nữa, thở dài nói: "Thật sự muốn bắt nhóc về làm con gái quá."
[Tôi tôi tôi tôi cũng muốn]
[Ôi cái vẻ mặt xấu hổ lại vui vẻ này, tim tôi tan chảy hết rồi]
[Ôn Nguyên Nguyên, thả con gái tôi ra! Để tôi lên!]
Kỷ Thanh Ngọc thả tay ra, khuôn mặt vẫn đỏ lại ra vẻ bình tĩnh: "Cô, cô thả tôi xuống."
Ôn Nguyên Nguyên chơi xấu: "Không thả, Tiểu Thanh Ngọc mềm mềm, ôm sướng lắm."
Kỷ Thanh Ngọc liền nói với cô: "Cô như thế, Lộ Dịch sẽ ghen."
Hai người cúi đầu nhìn Lộ Dịch, cậu nhóc ngốc nghếch, không những không ghen tị, còn rất vui vẻ mà hỏi thăm: "Mẹ ơi, thật sự có thể bắt Tiểu Thanh Ngọc về nhà làm em gái con sao?"
Được thôi, không dựa vào tiểu đồng bọn được.
Kỷ Thanh Ngọc không tự nhiên ăn ngay nói thật: "Tôi không phải trẻ con, tôi là bà trẻ, cô ôm tôi như thế, tôi rất mất mặt."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT