Cũng khá lâu rồi hôm nay nhà họ Châu mới ngồi lại đông đủ bên nhau uống trà tối. Trước nay người bận việc, người tiếp khách tới tận khuya mới về nên ít có thời gian ngồi lại như này. Trên khuôn mặt Châu Gia Thành rạng rỡ hẳn, một phần vì có cháu dâu mới một phần cũng bởi vì hôm nay con cháu có mặt đông đủ.

Hạ Như Yên bưng dĩa hoa quả đã gọt sẵn từ bếp đi ra, đặt nhẹ xuống bàn, mỉm cười mời:

“Con mời cả nhà dùng hoa quả.”

Châu Gia Thành chỉ về ghế bên cạnh Gia Việt: “Như Yên con mau ngồi xuống đi. Bây giờ con đã là một phần của nhà họ Châu rồi những việc như này cứ để gì Trương làm là được rồi.”

Hạ Như Yên rón rén ngồi xuống bên Châu Gia Việt, vẻ mặt đầy miễn cưỡng, rung người ớn lạnh. Còn anh vẫn ngồi yên không thay đổi sắc mặt lạnh lẽo của mình.

Ông nội nhìn hai đứa cười tươi, đầu gật gật nói: “đẹp đôi lắm! Lát nữa hai con nên chuyển về chung một phòng đi.”

Lúc đầu cả hai đều nhất mực phản đối. Sau đó ông nội ôm lấy ngực, ho ho vài tiếng thì Châu Gia Việt đành bất lực đồng ý.

Hạ Như Yên quay về phòng khoanh hai tay trước ngực, thỉnh thoảng đưa lên cắn vào móng tay, cứ đi đi lại lại khắp phòng suy nghĩ:

“Nếu anh ta giở trò gì phải làm sao? Hay mình viện lí do gì đó kéo dài thêm thời gian. Nhưng có kéo dài rồi sớm muộn gì cũng phải lên thôi! Sao mà nhìn nổi khuôn mặt lạnh ngắt của anh ta để sống qua ngày đây? Nghĩ thôi cũng thấy rùng mình.”

Tiếng gõ cửa, Vương Tú Anh từ ngoài nói vào: “Như Yên mẹ vào được không?”

Hạ Như Yên vừa mở cửa ra hỏi: “mẹ có việc gì sao?”

Bà Tú Anh mở cửa bước vào, ngồi xuống giường nắm lấy tay con dâu:

“Mẹ biết con và Gia Việt kết hôn khá vội vàng nên chưa có thời gian tìm hiểu nhau, nó cũng là đứa luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng lại luôn sống tình cảm, biết suy nghĩ cho gia đình nên mẹ tin nếu con thật lòng đối xử tốt thì nó sẽ mở lòng với con. Gia Việt ấy, nó không giỏi ăn nói nhưng lại dễ mềm lòng.”

“Dạ thưa mẹ, con sẽ cố gắng.”

“Bao năm qua trong gia đình này chỉ toàn là đàn ông mẹ không biết tâm sự cùng ai. Bây giờ thì tốt rồi, mẹ đã có con, lúc nào có chuyện gì cứ nói với mẹ có được không?”

Hạ Như Yên rưng rưng nước mắt. Cô vui mừng khi cảm nhận được sự ấm áp từ người mẹ dù rằng không phải máu mủ hay chỉ là mẹ chồng trong cuộc hôn nhân hợp đồng đi chăng nữa. Đầu cô gật nhẹ:

“con cảm ơn mẹ.”

“Được rồi đứa trẻ ngốc nghếch này, lúc nào cũng chỉ biết cảm ơn.”-Vương Tú Anh nhìn con dâu nở nụ cười.

Hạ Như Yên sắp xếp đồ đạc vào vali rồi di chuyển tới phòng Châu Gia Việt. Từng bước chân đều nặng trĩu, thật không dám nghĩ sẽ phải sống cùng tên mặt lạnh đó như nào. Cô ngập ngừng một lúc lâu mới dám gõ cửa:

“Tôi vào được không?”

“Vào đi.”

Hạ Như Yên mở cửa bước vào, Châu Gia Việt chỉ tay về phía tủ đồ:

“Sắp xếp đồ cô vào ngăn tủ đó đi. Nhớ phải sắp xếp gọn gàng.”

Hạ Như Yên gật đầu: “Được tôi biết rồi.”

Châu Gia Việt lạnh lùng nói tiếp:

“Còn nữa, lúc ở phòng không được phát ra bất kì tiếng ồn nào, không động vào thứ gì trong phòng, lúc tôi làm việc không được quấy rầy, không ăn đồ ăn vặt, không để bất cứ thứ gì của cô ở những chỗ tôi hay đi tới, lúc xem phim phải để âm lượng thật nhỏ, không cần thiết cô nên hạn chế đi lại nếu phạm lỗi một lần phạt hai trăm.”

Hạ Như Yên trợn ngược hai mắt bĩu môi đầy ngạc nhiên hỏi lại:

“Cái gì? Hai trăm, sao anh quá đáng vậy?”

Châu Gia Việt luôn dứt khoát không vòng vo:

“Nếu thấy không làm được thì huỷ hợp đồng đền bù bốn tỷ cô có thể rời đi.”

“Đừng, đừng tôi làm được.”-Như Yên vội vàng lắc đầu từ chối.

“Vậy kí tên đi.”-Châu Gia Việt đưa cho cô bản thoả thuận đã soạn sẵn.

“Kí thì kí, ai sợ ai.”-Hạ Như Yên cướp lấy tờ giấy trên tay Châu Gia Việt, đặt bút xuống kí tên.

Châu Gia Việt chỉ về chiếc ghế đặt bên góc: “Được rồi, cô ngủ trên ghế sofa đi.”

Như Yên nhìn chiếc ghế sofa nhỏ, lòng đầy căm phẫn, ấp úng hỏi lại: “Không phải chứ. Tôi ngủ ở đây sao?”

Châu Gia Việt vốn lạnh lùng nên tất nhiên sẽ không để ý đến cảm xúc cô như nào, chỉ cần vừa ý anh là đủ.

“Sao hả? Không làm được thì cứ huỷ hợp đồng. Xin mời tự nhiên.”

“Được, được.”-Hạ Như Yên đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Đêm đến, cô không thể nào ngủ nổi, cứ quay người qua lại, không gian ghế chỉ vừa đủ chứa quá nửa người cô, thi thoảng lại quên khuấy mà lăn vèo xuống đất. Cô đành ngồi dậy, tựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên trần nhà suy nghĩ:

“Cuộc sống mới chỉ bắt đầu thôi! Mình không thể dễ dàng từ bỏ như vậy được. Cố lên!”

Sau rồi cô liếc nhìn lên giường, ánh mắt đầy căm phẫn và thù hận, hai răng nghiến chặt, thầm mắng anh:

“Sao anh ta có thể ngủ ngon như vậy chứ! Đồ vô tình lạnh lùng, đồ ác quỷ.”

Sáng sớm hôm sau thức dậy Hạ Như Yên đau nhức khắp mình mẩy, tứ chi tê cứng không thể cử động nổi. Cô vươn vai thở dài, rồi hai tay đấm liên tục ở vai, cổ, tay đến chân. Đêm qua thật sự một đêm rất dài, dài hơn cả lúc cô phải thức suốt sáng để làm việc. Châu Gia Việt thấy thế nhưng cũng chả một chút nào để ý.

Tại tập đoàn Châu Thành, cuộc họp với đối tác đang chuẩn bị bắt đầu, Châu Gia Việt phong thái trang trọng, nhưng vẫn lạnh lùng bước vào. Anh tiến lại bắt tay từng đối tác, rồi quay sang bắt đầu triển khai cuộc họp:

“Trước tiên mời tổ kế hoạch sẽ báo cáo phương hướng hoạt động, dự toán số tiền đầu tư, giá trị của sản phẩm và thị trường để xuất khẩu. Mời cô Tô Nhược Hi trưởng phòng kế hoạch.”

Một tràng pháo tay, Tô Nhược Hi tiến lên bắt đầu trình bày từng phần từ tổng quát đến chi tiết rất rõ ràng, cụ thể. Kết thúc phần trình bày cũng là một tràng pháo tay. Tất cả các nhà đầu tư đều hài lòng về bản kết hoạch, dự án đồng hồ tình yêu cũng thu về khoản đầu tư khổng lồ.

Vừa kết thúc cuộc họp thư kí Tần vừa đi theo phía sau vừa nói:

“Tổng giám đốc đã liên lạc được với bên công ty sunshin ở Nhật Bản đặt lịch hẹn gặp mặt bàn về việc hợp tác. Sau khi xem bản kế hoạch chúng ta gửi qua họ rất có hứng thú với dự án đồng hồ tình yêu.”

Châu Gia Việt lạnh lùng hỏi lại: “Vào lúc nào?”

Thư kí Tần đáp lại:

“Tuần sau đại diện bên họ sẽ trực tiếp qua khảo sát và bàn bạc hợp đồng.”

“Được cô quay về chuẩn bị đi.”



Buổi tối, tại biệt thự Châu gia Hạ Như Yên đi lại trong phòng để nhìn tất cả mọi thứ. Cô vừa ngắm nhìn vừa lắc đầu suy nghĩ:

“Sao cuộc sống của một con người có thể tẻ nhạt vậy cơ chứ? Đáng tiếc.”

Sau đó, cô dừng chân tại một ngăn kéo, tò mò nên cô mở ra xem, mọi thứ đều bình thường cho tới lúc cô nhìn thấy một bức ảnh. Đó là một cô gái xinh đẹp khoảng chừng hai mươi tuổi, mái tóc dài đen nháy, đôi mắt to tròn, nụ cười rất duyên dáng.

Bỗng Châu Gia Việt mở cửa phòng bước vào làm Hạ Như Yên giật mình đánh rơi tấm ảnh xuống đất. Châu Gia Việt quát lớn:

“Cô làm cái gì vậy hả?”

Nhanh như chớp một bàn tay lao đến bóp vào cổ cô khiến cô nghẹt thở. Vẻ mặt lạnh lùng đầy đáng sợ. Ánh mắt căm phẫn khiến đôi tay càng đẩy chặt hơn. Cô càng cố sức kéo bàn tay đó ra thì giống như thêm phần thù hận nó càng siết cô mạnh sát vào tường. Miệng lắp bắp định nói nhưng không thể nào mở ra thành tiếng. Anh như một con dã thú muốn nuốt chọn lấy cô, thật sự không có cách nào thoát ra được khỏi cơn giận dữ đó.

Hai tay buông lỏng xuống, nước mắt rơi dần, đôi mắt hoe đỏ, khuôn mặt tuyệt vọng. Một cú đẩy mạnh khiến người cô văng ra xa, ngã nhào xuống đất. Tay cô ôm lấy cổ, miệng ho không ngừng. Hai tay cố chống dưới sàn để đứng dậy.

Khuôn mặt anh vẫn lạnh tanh, miệng không hề mở ra nói tiếng gì, tay run run nhặt tấm ảnh, đặt vào chỗ cũ đóng mạnh cánh cửa, thất thần ngồi lên giường. Lòng nao nao với cách cư xử thái quá của bản thân.1

Ánh mắt đầy căm phẫn, hai lòng bàn tay nắm chặt, lòng bối rối nghẹn ngào. Trong tiếng nấc cô mở cửa chạy ra ngoài. Chân dừng lại một góc tối bên cạnh hồ bơi, rũ rời ngồi gục xuống đất, nước mắt tuôn từng dòng. Tự nhiên cô thấy bản thân mình như bèo trôi, đưa đi đẩy lại cuối cùng vẫn vào tay kẻ độc ác. Vừa thoát ra được khỏi người mẹ nuôi tàn nhẫn lại rơi vào kẻ mặt lạnh hung tàn.

Cô ngước mắt lên trời cao, ngắm ngôi sao sáng nhất thầm nghĩ trong rối bời: “ba mẹ con phải làm sao đây? Con thật sự không biết bây giờ cần phải làm gì nữa?”

Một tiếng nói từ sau lưng: “Như Yên chị sao thế?”

Hạ Như Yên khẽ lau đi giọt nước mắt, môi thầm mỉm cười cố tỏ ra mình ổn nhưng không hiểu sao cô vẫn không thể làm được. Ánh mắt vội vàng quay đi, mặt cúi nhẹ xuống đất, tay chân run run vì lạnh. Miệng cứng lại không nói thành lời.

Tiếng nói đó là của Châu Gia Luân, anh đã theo sau từ lúc cô chạy từ trên lầu xuống và chứng kiến toàn bộ chuyện cô ngồi khóc một mình. Nhưng cũng không biết làm sao để tiến lại gần cô thêm một bước bởi vì khoảng cách giữa hai người giờ đây quá xa.

“Như Yên tôi đưa chị đến nơi này có thể giúp giải toả tâm trạng rất tốt.”

Hạ Như Yên lòng rối bời, u sầu ủ rũ cứ đi theo bước chân Châu Gia Luân. Cô cũng chẳng muốn biết mình đi đâu nữa, chỉ cần đi xa căn phòng u ám ấy là đủ. Suốt cả chặng đường cô vẫn im lặng nhìn ngoài cửa xe, đầu dựa nhẹ lên ghế, thi thoảng nước mắt lại tuôn. Càng về đêm càng lạnh lẽo cô đơn, người ngoài đường thưa vắng hẳn, còn số ít người đang vội vã quay trở về nhà. Còn cô lại muốn đi càng xa càng tốt, tự nhiên cô cảm thấy xé lòng.

Chiếc xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ, hai người cùng đi vào khoảng chừng mấy bước chân, leo lên từng bậc cầu thang bộ dừng lại ở sân thượng của một toà nhà cũ. Đúng là lên cao sẽ làm cho tâm trạng tốt hơn, Hạ Như Yên đưa mắt nhìn xa xa trầm ngâm vừa hít thở vừa suy nghĩ.

Một lúc sau tâm trạng cô tốt hơn hẳn, quay sang nhìn Châu Gia Luân mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn cậu Gia Luân, ở đây đúng là thích thật, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi.”

Đêm khuya gió lạnh hơn, lại còn đứng trên cao nữa khiến Như Yên run run. Châu Gia Luân cởi chiếc áo, khoác lên vai cô rồi nói:

“Ở đây gió lớn cẩn thận không lại cảm lạnh. Mau về thôi!”

Cứ như thế hai bóng hình lặng lẽ rời khỏi. Dù muốn hay không cô vẫn không thể trốn tránh được, con đường là do bản thân tự chọn nên nhất định phải đối mặt đến cùng kể cả Châu Gia Việt có đối xử tệ bạc hơn nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play