Hai đôi chân nhẹ bước, hai bàn tay nắm chặt nhau, ánh mắt nhìn không rời, đôi môi khẽ cười nhẹ. Cứ như thế họ bỏ xa chiếc cầu Lasa đi về hướng trung tâm thành phố. Bóng tối tràn ngập, hạt tuyết khẽ bay bay, vương lại trên mái tóc một màu trắng xoá. Ánh đèn đường nhoè đi vì những bọt tuyết đọng lại. Thi thoảng có cơn gió nhè nhẹ thổi đến làm cành thông bên đường đung đưa, vẩy những hạt tuyết nhẹ rơi xuống.
Mùa này càng về khuya càng lạnh, tuyết rơi cũng dày hơn nhưng trên gương mặt cả anh và cô đều hiện lên hai chữ “hạnh phúc” ngập tràn. Như Yên bỗng đứng sững lại, ánh mắt liếc nhìn anh vẻ đầy tò mò hỏi: “anh bắt đầu thích em từ bao giờ vậy hả?”
Châu Gia Việt cười lên mấy tiếng, kéo cô về sát người ôm vào nhẹ lên vùng eo, ngập ngừng một lát: “ờm…ờm… có thể là lần đầu gặp. Quán bar ở Tô Dương.”
Như Yên ngờ ngợ, hồi tưởng lại một lúc, cô nhăn mặt hỏi lại: “có chuyện này sao? Vậy mà anh còn dám đối xử tệ với em thế hả?”
Châu Gia Việt vẻ mặt đầy áy náy, cười gượng một tiếng đáp lại: “thì cũng tại em lần đó làm anh hiểu lầm. Cho nên…mới có nhiều chuyện xảy ra tới vậy. Hơn nữa, lúc đó anh là người vô cùng nhạt nhẽo, luôn đặt lí trí trên cảm xúc của con tim nên mới không chịu thừa nhận.”
Như Yên quay mặt giả vờ dỗi: “anh còn dám nói tại em sao? Lúc nào anh cũng chỉ nhìn bằng mắt để phán đoán nhưng chưa bao giờ chịu mở lời hỏi bất cứ điều gì?”
Gia Việt vội xoa dịu: “được, được anh biết lỗi rồi. Em tha thứ cho anh được chưa?”
Như Yên quay mặt, xịu xuống, mắt nhìn dưới đất: “hừ”.
Gia Việt thấy vậy nên vội ghé sát xuống gần tai cô thì thầm: “bà xã điện hạ tha lỗi cho anh đi mà. Chắc chắn sẽ không có lần sau.”
Những lời mật ngọt khiến cô vui hẳn, chân nhón lên, tay ôm lấy cổ, hôn nhẹ bên gò má anh: “tha cho anh lần này đó.”
Cả hai cùng cười, nụ cười rất tươi, nụ cười của niềm hạnh phúc. Châu Gia Việt trước giờ lạnh lùng bao nhiêu thì nay lại ấm áp bấy nhiêu. Thì ra tình yêu nó khiến con người thay đổi nhiều đến vậy. Đến Như Yên còn cảm thấy không quen khi tự nhiên anh thay đổi hẳn. Tiếng cười đùa vang lên trong không gian yên tĩnh của thành phố.
…
Sáng hôm sau, cả anh và cô lại cùng đến quán cà phê bên bờ biển để chờ con gái ông Jacson. Dù là hi vọng mong manh đi chăng nữa họ vẫn quyết tâm không từ bỏ. Suốt một ngày dài họ cứ đợi chờ rồi lại thất vọng dời đi.
Cứ thế rồi mấy ngày nữa trôi qua chả thấy cô bé đó đến đây một lần nào. Cho tới một hôm Như Yên u sầu, ủ rũ cúi sấp mặt xuống than vãn: “chắc là…chúng ta thật sự không có duyên để gặp cô…bé…”
Còn chưa dứt hết câu thì mắt cô bỗng sáng rực lên, miệng há hốc, mặt ngơ ngác, chỉ về một bé gái tầm mười hai tuổi đang ngồi một mình bên góc khuất sâu tận trong cùng của quán cà phê. Cô bé dáng người cao, hơi gầy, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt tròn long lanh nhưng vẻ mặt lại buồn rầu. Ánh mắt bé nhìn về xa xa, thi thoảng thơ thẩn, rồi lại đặt tay vẽ trên bức tranh bên cạnh.
Như Yên đặt chiếc túi bên bàn, ghé sát tai thì thầm với Gia Việt: “anh ngồi yên đây chờ em nhé!”
Gia Việt gật đầu mỉm cười đồng ý.
Như Yên đôi chân chậm rãi bước, mắt nhìn lên bức tranh rồi lại liếc sang cô bé, mỉm cười khen ngợi: “bức tranh này là em vẽ sao? Đẹp quá.”
Cô bé nghe tiếng nói sau lưng liền quay lại nhìn hỏi: “chị cũng biết vẽ tranh sao?”
Như Yên gật đầu, đôi môi khẽ cười: “đương nhiên rồi…nào chị giúp em.”
Cô ngồi xuống ngay bên cạnh, tay cầm lấy chiếc bút lông quẹt nhẹ lọ màu nước, tô lên bức tranh vài điểm nhấn. Thực ra bức tranh của cô bé vốn rất đẹp nhưng lại quá ảm đạm vì thế chỉ cần thêm một ít chi tiết nhỏ để trở nên có hồn và tràn đầy sức sống. Trên cành cây thông phủ ít tuyết trắng, bãi cát vàng có con sóng xô dạt vào bờ, hay những chú chim hải âu nhỏ trên biển xanh. Bức tranh về mùa đông nhưng vẫn cảm giác ấm áp vô cùng.
Cô bé nhìn bức tranh không rời, gương mặt ngạc nhiên, miệng thốt lên: “wow…chị vẽ đẹp quá đi mất. Trước giờ em chưa từng thấy qua bức tranh nào đẹp tới vậy.”
Hạ Như Yên rạng rỡ, đặt chiếc bút nhẹ lên bàn rồi nói: “vậy lúc nào em cần bạn vẽ thì cứ tới đây tìm chị.”
Cô bé gật đầu: “được.”
Như Yên quay sang nhìn Châu Gia Việt mỉm cười, nhéo nhẹ một bên mí mắt, ngón tay trỏ dơ lên. Anh trông thấy khẽ cười, gật đầu, ánh mắt đầy âu yếm nhìn về cô. Vẻ mặt đầy rạng rỡ của hạnh phúc hiện lên ở cả hai người.
Cô bé lay nhẹ bên tà áo Như Yên, mắt nhìn như đang muốn thứ gì đó. Như Yên quay lại, vuốt nhẹ lên mái tóc đen dài qua vai mượt mà của cô bé rồi hỏi: “làm sao thế? Em muốn gì sao?”
Cô bé chỉ về phía bãi tuyết trắng tinh, ánh mắt đầy sự thèm thuồng. Như Yên lại hỏi tiếp: “em muốn ra kia chơi phải không?”
Cô bé gật đầu nhẹ. Như Yên đứng dậy đưa cánh tay về trước, cô bé ngước mắt nhìn rồi chậm rãi đưa cánh tay đặt vào bàn tay cô, mỉm cười nhẹ. Như Yên dắt cô bé đứng dậy: “đi thôi! Chị dẫn em ra đó.”
Cô bé tên Daisy năm nay mười hai tuổi, tính tình khá rụt rè, nhút nhát và ngại giao tiếp. Bốn năm trước mẹ bé mất do căn bệnh ung thư quái quỷ, cũng từ đó cô bé lại càng khép mình dần dần mắc căn bệnh tự kỉ mức nhẹ. Dù đã gặp nhiều bác sĩ nổi tiếng khắp thế giới nhưng vẫn không cải thiện bao nhiêu.
Như Yên dẫn Daisy đến bên bàn Gia Việt, quỳ gối nhẹ xuống đất, nhẹ nhàng hỏi: “có thể để anh này chơi cùng chúng ta được không?”
Cô bé tỏ rõ sợ hãi, lùi lại mấy bước khép nép ôm lấy Như Yên, ánh mắt ngập ngừng nhìn Gia Việt. Như Yên vỗ về, mỉm cười nhẹ an ủi: “không sao đâu, anh ấy là bạn chị. Anh ấy là người tốt chỉ muốn kết bạn với em thôi! Có thêm bạn sẽ càng vui. Có đúng không?”
Daisy chậm rãi buông lỏng cánh tay, chân từ từ bước ra, gật đầu nhẹ: “được.”
Như Yên mừng rỡ, xoa đầu Daisy vỗ về: “ngoan lắm!”
Hạ Như Yên nắm tay Daisy vui vẻ đi trước còn Châu Gia Việt đút tay trong túi áo bước theo sau. Gương mặt họ đều rạng rỡ, tươi cười thi thoảng liếc nhìn nhau.
Trên con đường phủ tuyết dày đặc Hạ Như Yên cúi xuống bốc một nắm trong lòng bàn tay ném bay về phía Châu Gia Việt. Daisy thích thú theo sau. Châu Gia Việt cũng phản công lại. Cả ba cùng xoay vòng tròn trong cơn mưa tuyết cười nói vui vẻ, không khí trở nên ấm áp, ngập tràn yêu thương. Daisy cũng chưa bao giờ được vui tới vậy, nụ cười tươi rói hiện trên bờ môi mềm mỏng.
Một lúc sau đó, tuyết dính lên khắp người trắng buốt, tay hơi buốt vì lạnh, tiếng thở dài làm hơi bốc ra từ miệng, hơi thở gấp gáp vì mệt nhưng cũng không thiếu nụ cười. Như Yên lặng lẽ ngồi xuống vò những hạt tuyết xếp thành chú gấu nhỏ. Daisy thích thú nhìn chú gấu rồi hỏi: “đây là gấu bắc cực sao?”
Như Yên nhìn cô bé cười lên hai tiếng, gật đầu: “phải rồi, dù chị chưa được tận mắt nhìn thấy nhưng lại rất thích chúng. Gấu bắc cực có thể vượt qua hoàn cảnh khắc nghiệt để kiên trì dành lấy sự sống. Vì thế chúng ta vẫn cần học hỏi những chú gấu đáng yêu như này.”
Daisy ngồi xuống cạnh Như Yên, đưa tay vuốt nhẹ lên chú gấu bắc cực bằng tuyết, mỉm cười đầy thích thú. Hôm nay đúng là một ngày thực sự làm cô bé vui và hạnh phúc. Có thể nói là một ngày ý nghĩa nhất trong mấy năm qua của cô. Một ngày xua tan bao nhiêu u buồn chất chứa của một cô bé nhỏ đáng lẽ đang ở độ tuổi hồn nhiên và từ đó khiến cô mở lòng đón nhận.
Châu Gia Việt nãy giờ chỉ đứng nhìn, lòng thầm mỉm cười, ánh mắt âu yếm dành cho cô: “cảm ơn em vì đã cho anh gặp và yêu em. Cảm ơn trái tim ấm áp của em đã toả hơi ấm về phía anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT